Quyển 2 - Chương 43: Tỉnh lại
Mục Khoáng Đạt là đang pha trà, Thương Lưu Quân lại ngồi bên cạnh dùng bữa trưa, trên cái bàn thấp còn bày tấm khăn che mặt của hắn, hình xăm đường nét phân minh, vừa ăn vừa chằm chằm nhìn Vũ Độc..
“Bảo ngươi cùng Diêu Tranh đi du ngoạn.” Mục Khoáng Đạt không chút dao động hỏi, “Vì sao lại để người chạy mất, bản thân một mình trở về?”
Vũ Độc nói: “Nàng coi thường ta.”
Mục Khoáng Đạt rót một chén trà đặt ở trước mặt Vũ Độc, trong mắt Vũ Độc dâng lên một tia sợ hãi, vươn tay tiếp nhận, uống một ngụm.
“Thứ như mặt mũi.” Mục Khoáng Đạt nói, “Là chính mình tìm cho chính mình.”
“Dạ.” Vũ Độc tự giác cảm thấy xấu hổ, suốt một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì, Mục Khoáng Đạt cũng là điểm đến liền thôi, còn nói: “Bản lĩnh dỗ nữ nhân, nếu ngươi không biết liền học thêm một ít. Ngươi vẫn chính là không bỏ được tính tình quật cường của mình, muốn ngươi đi giết người, ngươi không đi, muốn ngươi dỗ dành Quận chúa ngươi cũng không làm được. Như vậy chính ngươi nói xem, muốn làm cái gì?”
“Ta sẽ đi.” Vũ Độc nén giận, đáp.
“Xem toa thuốc này một chút.” Mục Khoáng Đạt lại giao cho Vũ Độc một toa thuốc, nói, “Ngươi đi điều chế, hiệu quả thế nào trong vòng một tháng phải báo lại với ta.”
Vũ Độc vội vàng gật đầu đáp ứng, Mục Khoáng Đạt còn nói: “Nếu đắn đo không rõ, liền đi tìm một người thử thuốc.”
Đến lúc này Vũ Độc mới đứng dậy xin cáo lui, Thương Lưu Quân đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Trà.”
Vũ Độc chỉ đành phải quay lại, đem chén trà được ban thưởng kia uống cạn, khom người với Mục Khoáng Đạt, lại gật đầu với Thương Lưu Quân rồi mới xoay người ly khai.
–
Đoạn Lĩnh vẫn còn nằm ở trong sân, y đã tỉnh từ lâu thế nhưng lại không dám mở miệng, rất sợ dẫn họa sát thân.
Y nghe được tiếng ván cửa bị thô lỗ xô ra, hẳn là có người trở về.
Vũ Độc quay về phòng, một cước đạp sụp bàn chế thuốc, khuất nhục đến cực điểm. Hắn thở dài một hơi, ngồi bệt xuống bậc cửa ngẩng đầu nhìn trời xanh vạn lý, một lát sau lại tiến lên nắm lấy tóc Đoạn Lĩnh giật lên. Đoạn Lĩnh chỉ có thể nở mắt ra, khi bị Vũ Độc ném qua một bên thì ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn chằm chằm đối phương.
Y chỉ dùng thời gian rất ngắn đã nhận ra Vũ Độc, chỉ vừa nhìn thấy hình xăm trên cổ hắn những việc đã qua liền toàn bộ hiện ra, đại tuyết tại Thượng kinh, con rết vàng cuộn thành một đoàn… Đoạn Lĩnh cảm thấy, lần này y chính là trốn không thoát.
“Tên gì?” Vũ Độc lạnh lùng hỏi.
Vũ Độc mở miệng, thế nhưng lại không nói ra lời.
Vùng quanh lông mày của Vũ Độc nhíu chặt, vẻ mặt đằng đằng sát khí, nhìn Đoạn Lĩnh một hồi, lại tựa như nghĩ đến điều gì, hỏi: “Người nơi nào?”
Đoạn Lĩnh không dám trả lời, từ hai câu hỏi này y đã có thể phát hiện một việc: Hiện tại mà nói có lẽ y vẫn an toàn, Vũ Độc tựa hồ không nhận ra y.
Lần đầu tiên y gặp Vũ Độc chính là ở dược đường trong Thượng kinh, đêm đó ngọn đèn u ám, tuyết bay đầy trời, hơn nữa y cũng chỉ có tám tuổi, trốn sau quầy cao chỉ lộ ra đôi mắt. Lần tiếp theo, Vũ Độc căn bản chính là không biết đến sự hiện diện của y.
“Câm điếc?” Vũ Độc lại hỏi.
Đoạn Lĩnh nép vào góc tường, vì để tránh cho Vũ Độc nghi ngờ, y bắt đầu giả vờ phi thường sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Vũ Độc quan sát Đoạn Lĩnh một chốc, có chút mạc danh kỳ diệu quát: “Nói đi.”
Đoạn Lĩnh lắc đầu mở miệng, muốn nói câu gì đó nhưng lại phát hiện mình không thể lên tiếng, lời đã đến cổ họng nhưng dây thanh lại không chịu khống chế, chỉ có thể cúi đầu “a a” vài tiếng.
Vũ Độc đã hiểu, thiếu niên này là người câm. Hắn hơi cau mày, cảm thấy dường như có chỗ nào không thích hợp, thế nhưng lại không nói ra được, sau một lát lại xoay người vào trong..
Lúc Vũ Độc di chuyển, Đoạn Lĩnh liền cảnh giác quan sát hành động của hắn, thấy mục tiêu của đối phương cũng không đặt trên người mình liền thoáng yên tâm, bắt đầu tự hỏi.
Đây là chỗ nào? Y sửa sang lại ký ức của mình một chút, cố gắng xâu chuỗi mọi việc, đầu cũng theo đó không ngừng đau nhức. Y đầu tiên là đuổi đến Tây Xuyên, sau đó tìm được Lang Tuấn Hiệp, hai người uống rượu, Lang Tuấn Hiệp lại hạ độc trong rượu và thức ăn…
Đoạn Lĩnh nhìn y phục của mình, ướt hơn phân nửa, ngón tay bị ngâm đến nhăn nheo.
Lang Tuấn Hiệp muốn giết y? Đúng vậy, chí ít ở một khắc cuối cùng y đã cảm thấy như thế, chỉ là vì sao y vẫn chưa ch.ết? Còn đi đến chỗ này? Hóa ra Vũ Độc ngược lại đã cứu y sao?
Vũ Độc chính là vào phòng ngủ trưa, không bao lâu sau liền thức dậy, lại nhìn thoáng ra ngoài sân, thấy Đoạn Lĩnh vẫn còn ở chỗ đó không đi, chỉ ôm lấy đầu gối ngủ gà ngủ gật, thật giống chó trông cửa.
“Ăn đi.” Vũ Độc ném ra hai cái bánh lăn lốc trên mặt đất, lại múc một chén nước đến đặt trước mặt Đoạn Lĩnh..
Đoạn Lĩnh liếc nhìn Vũ Độc, y không dám đụng vào thứ mà hắn đưa. Vũ Độc xoay người vào phòng, Đoạn Lĩnh nhìn quanh sân viện một vòng, lại thấy Vũ Độc lấy sách ra nghiên cứu một toa thuốc gì đó, dường như không rảnh để y đến y, cơn đói đã chiến thắng lý trí của Đoạn Lĩnh, y vươn tay nhặt bánh lên, ăn.
Cổ họng đau nhói, Đoạn Lĩnh thử thì thầm vài tiếng, phát hiện mình quả thật không thể nói chuyện, hẳn là bị độc câm rồi.
Lang Tuấn Hiệp vì sao muốn giết mình? Đoạn Lĩnh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nếu như Lang Tuấn Hiệp phát hiện y còn chưa ch.ết, chắc chắn sẽ truy sát khắp nơi. Nếu y muốn giữ lại cái mạng này nhất định phải mau chóng rời khỏi Tây Xuyên.
Thế nhưng phụ thân đang ở đâu vậy? Người hẳn là không có ở Tây Xuyên, lại không nghe được phương hướng hành tẩu, với tính tình của người nói không chừng đã một người một kiếm, cưỡi trên lưng vạn lý Bôn Tiêu rời khỏi hoàng thành, lưu lạc thiên nhai tìm tung tích của mình. Bọn họ bây giờ mới có thể tương phùng?
Trước mặt Đoạn Lĩnh hiện giờ có hai con đường, một cái chính là nhân lúc Vũ Độc còn chưa phát hiện thân phận của mình mau chóng đào tẩu, đi tìm Lý Tiệm Hồng.
Còn lại chính là tạm thời trốn tại chỗ này, thế nhưng phải vô cùng cẩn thận, nơi này hẳn là Mục gia, đám người Vũ Độc đều không biết thân phận của y, chỉ có Lang Tuấn Hiệp là nhận ra được. Thế nhưng dựa vào hành động của đối phương hẳn là không muốn giao mình cho bất luận kẻ nào, lập tức tự tay thủ tiêu, như vậy mà nói, Lang Tuấn Hiệp nhất định không muốn để người khác biết y đang ở Tây Xuyên.
Lựa chọn thứ hai ngược lại an toàn hơn một chút, chí ít có Vũ Độc ở đây, chỉ cần không để Lang Tuấn Hiệp phát hiện, y có thể chờ được ngày Lý Tiệm Hồng trở lại hoàng thành.
Vì vậy, Đoạn Lĩnh quyết định tạm thời quan sát một thời gian.
Vũ Độc giằng co với phương thuốc nọ hết một buổi chiều, tựa hồ có điểm đau đầu, lại bước ra ngoài sân đứng một hồi, lấy theo một cái dây thừng buộc vào cổ Đoạn Lĩnh, thắt chặt.
Mặt của Đoạn Lĩnh nhất thời đỏ lên, còn cho rằng Vũ Độc muốn treo cổ chính mình, hai tay nắm chặt mối dây muốn khiến nó lỏng ra một chút. Vũ Độc thế nhưng không nói lời nào, chỉ đem một đầu dây khác buộc vào chốt cửa của phòng củi, tựa như xích chó mà xích lại Đoạn Lĩnh, sau đó liền rời khỏi sân viện.
Phạm vi của sợi dây vừa vặn có thể đi được nhà xí, phòng củi, Đoạn Lĩnh liền cứ thế bị nuôi nhốt trong sân của Vũ Độc.
Ban đêm, lúc Vũ Độc trở về vẻ mặt phiền não, lại ném cho Đoạn Lĩnh một ít thức ăn, Đoạn Lĩnh chụp lấy nhai ngấu nghiến. Vũ Độc vào phòng chong đèn, cái bóng chiếu lên cửa sổ, đến đêm khuya hắn lại bước ra nhìn thoáng qua.
Hắn cư nhiên không nhìn thấy thiếu niên kia ngoài sân.
Một đầu của sợi dây vẫn buộc trên song cửa phòng củi, một đầu khác là kéo vào bên trong, hiển nhiên là Đoạn Lĩnh đã tìm được một góc trong phòng củi để ngủ.
Vũ Độc đột nhiên cảm thấy buồn cười, đóng cửa lại, ngủ.
Đoạn Lĩnh nằm trong phòng củi, cố tìm cách cởi ra mối dây trên cổ, thế nhưng sợi thừng này là làm bằng gân bò, lại thắt nút vô cùng chặt, y vô luận cố gắng thế nào cũng mở không ra, chỉ có thể mang nó đi ngủ, cảm thấy rất khó chịu.
Trong đầu của y không ngừng suy nghĩ, nhớ đến bàn thức ăn kia của Lang Tuấn Hiệp, sau khi nghĩ xong cũng không có nửa điểm phẫn nộ, chỉ cảm thấy phi thường khổ sở. Y không rõ nỗi khổ sở này là do không tìm được phụ thân, hay là vì Lang Tuấn Hiệp đã phản bội niềm tin của mình mà đau khổ.
Đêm nay, y nằm trong nền đất băng lãnh cứng rắn của phòng củi mà nằm mộng.
Y mộng thấy mình tỉnh dậy trong hoàng cung huy hoàng, vừa kêu hai tiếng phụ thân đã thấy có cung nhân tiến lên, bẩm lại với y: “Thái tử điện hạ, bệ hạ đang lâm triều, lát nữa sẽ trở về.”
Đoạn Lĩnh cứ nằm trên long sàng thêm một lát, không bao lâu sau Lý Tiệm Hồng mặt một thân triều phục oai nghi mỉm cười đi tới, ngồi ở cạnh giường, hỏi: “Đã tỉnh?”
Đoạn Lĩnh rầm rì, còn muốn ngủ thêm một hồi, Lý Tiệm Hồng để nguyên áo nằm xuống bồi nhi tử bám giường, lại hướng bên ngoài phân phó vài câu, muốn hái một ít cành đào cho Thái tử, cắm vào bình hoa.
Đoạn Lĩnh tựa hồ đã trở về khi còn bé, đầu gối lên cánh tay của Lý Tiệm Hồng, đùa giỡn với miếng ngọc bội bên hông đối phương.
–
Ánh dương gắt gao từ bên ngoài rọi vào, chiếu đến trên mặt Đoạn Lĩnh, y mở choàng mắt ra, gương mặt hướng lên nóc của phòng củi, còn có thể thấy được từng tia nắng chiếu rọi những hạt bụi tung bay trong không khí, sàn nhà lạnh như băng, mùi củi gỗ và than quẩn quanh trong không khí. Y bò ra khỏi phòng củi, phủ thừa tướng vào sáng sớm chim hót líu lo không dứt, mà cửa phòng của Vũ Độc vẫn còn đóng chặt.
Đoạn Lĩnh sờ sờ sợi dây trên cổ, một đêm trôi qua cổ của y đã bị mài đến rách da, y bước đến bên cạnh giếng xách nước rửa mặt, tắm táp, tẩy đi mùi hôi thối bám trên người.
Vũ Độc nghe được bên ngoài có thanh âm thì tâm sinh cảnh giác, một thân áo đơn tuyết trắng, vóc người cao to đứng ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Đoạn Lĩnh sau khi rửa mặt xong còn thuận tiện tưới nước cho đám hoa hoa thảo thảo trong viện, thế nhưng có nhiều góc quá xa, y lại bị dây gân hạn chế phạm vi hoạt động, chỉ có thể bỏ qua.
Cuối cùng thiếu niên còn xách một thùng nước đặt ngay giữa sân, lại hướng về hắn đẩy một cái, Vũ Độc liền hiểu đó là cho mình.
Sau khi Đoạn Lĩnh làm xong hết liền ngồi vào bên cạnh mấy giò lan, tựa vào tiền viện, nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Sau khi Vũ Độc đứng lên cũng liền vội vã rửa mặt thay quần áo, rời khỏi viện tử.
Đoạn Lĩnh ngồi ngây người trong viện một hồi, vẫn không ngừng tự hỏi phương hướng sau này, đợi đến khi hoàn toàn thoát khỏi kích động của biến cố lần này, tâm tình của cậu từ từ bình phục lại. Căn cứ theo hành vi của Lang Tuấn Hiệp mà đoán, Mục Khoáng Đạt hẳn là phi thường kiêng kỵ sự tồn tại của cậu, trước mắt chi bằng cố gắng bảo trụ mạng nhỏ, thời gian còn nhiều.
Suốt mấy ngày nay, Vũ Độc không ngừng ra ra vào vào, buổi sáng ra cửa, lúc trưa trở về luôn là nổi giận đùng đùng, sau giơ ngọ liền bắt đầu phối dược sắc thuốc. Cho đến mấy ngày sau, Vũ Độc bưng một chén thuốc ra, hướng về phía Đoạn Lĩnh hạ lệnh: “Mở miệng.”
Đoạn Lĩnh hơi mở miệng ra, Vũ Độc liền đổ chén thuốc đó xuống cổ họng của y, lúc thuốc kia trôi qua cổ họng quả thực khó chịu như bị lửa đốt. Đoạn Lĩnh vô cùng thống khổ, không ngừng ghé vào tường nôn khan, Vũ Độc lại cười nhạt quan sát phản ứng của Đoạn Lĩnh.
Lục phủ ngũ tạng của Đoạn Lĩnh đều không ngừng co rút đau đớn, một lát sau lại nằm úp sấp một bên, ôm lấy giò hoa lan mà nôn mửa. Vũ Độc nhìn một hồi, phát hiện cổ của Đoạn Lĩnh đã bị gân bò ma sát thành vết thương, lộ ra phần máu thịt đỏ rực, hắn liền xoay người bước đến, tay cầm theo kiếm, tùy tiện chém về phía cổ Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh theo bản năng hơi tránh một chút, thế nhưng kiếm kia nhanh như thiểm điện, phút chốc đã cắt đứt dây thừng trên cổ y.
Đoạn Lĩnh nôn ra một hổi, cực kỳ kiệt sức nằm trêm mặt đất, tựa như một con chó ch.ết. Vũ Độc cầm cái ghế ngồi vào bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Là ai hạ độc ngươi? “
Đồng tử của Đoạn Lĩnh dần dần phóng đại, Vũ Độc quan sát một chút con mắt của y, lại hỏi: “Biết viết chữ không?”
Ngón tay Đoạn Lĩnh giật giật, Vũ Độc đem một thỏi than nhét vào ngón tay y, Đoạn Lĩnh lại nắm không được, bàn tay liên tục run rẩy, thỏi than rớt xuống mấy lần. Thanh âm của Vũ Độc chợt xa chợt gần, Đoạn Lĩnh nghe hắn đang nói: “Bộ dạng này của ngươi thật sự giống như trúng phải Tịch diệt tán, loại độc này không dễ lấy vào tay như vậy, là ai cùng ngươi có thâm cừu đại hận như thế đâu.”
Ngũ giác của Đoạn Lĩnh cũng từ từ quay lại, y há miệng vô thức phát sinh vài tiếng “a a” thanh, Vũ Độc lại quan sát một hổi rồi nói: “Độc còn chưa giải hết, trước cứ như vậy đi.”
Cũng vừa lúc này, có người đẩy cửa bước vào, chính là Thương Lưu Quân.
“Đây là cái gì?” Thương Lưu Quân nghi ngờ hỏi.
“Là dược nhân của ta.” Vũ Độc nói, “Dùng để thí nghiệm thuốc.”
Thương Lưu Quân nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, nói: “Mục tướng gia truyền ngươi.”
Vũ Độc chỉ đành đứng dậy, lại ném Đoạn Lĩnh vào một góc, rời đi.
Đoạn Lĩnh trong bụng cào xé, thượng thổ hạ tả một phen xong mới cảm thấy khá hơn, chạng vạng lúc Vũ Độc trở về đã thấy Đoạn Lĩnh từ sớm dọn xong những nơi mình nôn ra, còn đang xới đất cho đám hoa lan. Trên tay Vũ Độc cầm một gốc cỏ Độc Long, tìm một nơi trong viện trồng xuống.
Đoạn Lĩnh nhìn thấy cử động của Vũ Độc cũng không có hỏi nhiều, sau khi Vũ Độc trồng cỏ Độc Long xuống xong liền muốn tưới nước cho hoa lan, Đoạn Lĩnh lại chạy đến ngăn lại khoát khoát tay, ý bảo hiện tại không thể tưới. Vũ Độc vẻ mặt nghi hoặc đứng dậy, Đoạn Lĩnh lại làm ra vài thủ thế, ý là để cho mình đến.
Vũ Độc liền một cước đạp y sang bên cạnh, tưới nữa chén nước xuống gốc cỏ, kết quả hai ngày sau, lá của Độc Long thảo dần dần biến vàng, chính là trồng không sống.
Vũ Độc nhổ nhánh cỏ ra, phát hiện bộ rễ đã bị úng nước, chỉ có thể đi tìm Mục Khoáng Đạt phái người đi tìm thêm một gốc nữa, đến khi cầm về thì thẳng thắn giao cho Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh liền dùng tay vốc lấy một ít đất, đầu tiên là đặt Độc Long thảo trong chén uống nước nhỏ của mình, sau đó lại dùng ngón tay phun một ít nước lên lá, đặt vào trong nơi râm mát.
“Ngươi là hoa tượng?” Vũ Độc hỏi.
Đoạn Lĩnh yên lặng nhìn Vũ Độc. Vũ Độc nghĩ thầm, người này xuất hiện bên bờ sông, nói không chừng là từ trên thượng du trôi xuống, nếu như phụ thân của y là hoa tượng hoặc biết làm nông, như vậy ngược lại hắn cũng là tiết kiệm không ít công sức.