Quyển 2 - Chương 108: Con tin
Vào đêm, bốn bề đều là một mảnh đen kịt, duy chỉ có một ngọn đèn bão được chong ngay trước bến tàu, lay động theo gió.
Nước sông một đợt tiếp một đợt vuốt ve bờ đất, Lang Tuấn Hiệp và Trịnh Ngạn đều ẩn thân sau bãi đá, gắt gao nhìn về phía lối vào.
Một đầu khác của bên tàu có đặt một tay nãi nhỏ.
Trịnh Ngạn đột nhiên nở nụ cười, nói: “Ta bỗng dưng cảm thấy, khí thế lúc Vương Sơn nói chuyện rất giống một người.”
Lang Tuấn Hiệp vẫn không hé răng, ôm chặt cánh tay trầm mặc nhìn bến tàu, đã qua đến canh hai vẫn chưa thấy người đến lấy hàng.
Câu này vừa dứt, hai người đều tự rơi vào suy tưởng, giống như đã trở thành một bức tượng gỗ.
Trong lúc bất chợt, từ giữa sông một người ướt đẫm vọt ra, một tay chụp lấy tay nãi một tay chống xuống đất dụng lực bật ngược trở về đáy nước. Trịnh Ngạn và Lang Tuấn Hiệp đồng loạt ngẩn người, lập tức phi thân qua nhưng cũng không kịp nữa, người nọ đã trở về lòng sông, Trịnh Ngạn lướt nhanh một bước kích động nhảy xuống nước, Lang Tuấn Hiệp lại truy đuổi dọc theo bên bờ.
——————–
Trong Quần Phương các.
Từng loạt hình ảnh lần lượt hiện lên trước mặt Thái Diêm và Đoạn Lĩnh.
Hai người phảng phất đều đã trở về mùa xuân năm ấy ở Thượng kinh, hoa đào tung bay theo gió; về đến cái thuở bọn họ lướt qua trong hành lang học đường, cả hai chắp tay trước ngực gật đầu chào nhau; trở về những đêm cùng nhau theo Lý Tiệm Hồng học võ, những đêm kiếm tẩu sơn hà; về lại đoạn thời gian lần đầu thành phá, tiếng khóc than nổi lên bốn phía, máu nhuộm đỏ cả đất trời.
Về đến một khắc khi kéo mảnh vải che trên di hài huynh trưởng, ánh mắt của Thái Diêm hoảng sợ lại bất lực đến tột cùng.
Một nỗi sợ hãi bừng lên trong lòng Thái Diêm, khiến hắn khẩn trương đến dạ dày quặng thắt, thậm chí làm ngã cái chén trước mặt.
Đoạn Lĩnh chỉ an tĩnh nhìn hắn, mỗi một khắc trôi qua Thái Diêm lại càng thêm sợ hãi, phảng phất trước mặt hắn là một quỷ hồn đòi mạng, mang theo anh linh giận dữ của Lý Tiệm Hồng hiện ra sống động như thật, cùng với sự thóa mạ của hàng vạn hàng nghìn bách tính Đại Trần.
Hắn đang sợ, Đoạn Lĩnh cũng phát hiện rồi —— nhưng là sợ cái gì đâu?
Đoạn Lĩnh đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, y đã biết Thái Diêm đang sợ thứ gì, đối phương khẳng định không phải sợ y mà là sợ Phụ hoàng. Hóa ra thật sự có kẻ sợ một người đã ch.ết, lực uy hϊế͙p͙ của Phụ hoàng tựa hồ cũng không bởi vì người đã ch.ết đi mà tiêu tán, thậm chí còn trở thành một thanh đao nhọn vô hình thẳng tắp cắm vào linh hồn của Thái Diêm, ở một nơi không người thấy được, đem hắn cắm vào một khối bia đá cứng rắn lạnh lẽo.
“Điện hạ, thỉnh.” Đoạn Lĩnh cười nói, lại dùng khủy tay đẩy đẩy Vũ Độc.
Vị văn sĩ đi theo Thái Diêm lạnh lùng lên tiếng: “Thật khá khen cho một phen phong thái.”
Vũ Độc cầm bầu rượu lên, văn sĩ cũng đồng thời nâng bầu, mỗi người tự châm rượu cho thiếu niên bên cạnh mình. Vũ Độc đã lấy lại tinh thần, hướng về phía Thái Diêm nói: “Điện hạ, đây là người ta vừa nhận về, Vương Sơn.”
“Vương… Vương Sơn.” Thái Diêm rung giọng nói, “Nguyên lai là ngươi.”
“Ta thay điện hạ uống.” Văn sĩ nói.
Chén rượu Đoạn Lĩnh mời, văn sĩ thay Thái Diêm một hơi cạn sạch.
Cả hai người đều chìm trong sự trầm mặc dài đằng đẵng, văn sĩ cũng cảm thấy có chút không đúng, cất tiếng hỏi Thái Diêm: “Điện hạ, khó chịu sao?”
Thái Diêm chỉ muốn lập tức rời khỏi đây, miễn cưỡng nói: “Bị gió lạnh thổi đến, có chút… bao tử khó chịu.”
Thực sự làm khó cho ngươi rồi, đến giờ còn phải bịa một lý do như vậy. Đoạn Lĩnh vừa nhìn thấy Thái Diêm liền không thể suy nghĩ thêm nhiều, sự phẫn nộ đã áp đảo lý trí của y, thầm nghĩ phải kích thích hắn thêm vài câu. Chỉ là ngay lúc vừa định mở miệng thì bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng vang lớn.
“Đừng để hắn chạy!” Thanh âm này là của Trịnh Ngạn.
Đoạn Lĩnh: “…”
A Mộc Cổ đã trở về! Đây là ý niệm đầu tiên của Đoạn Lĩnh. Ngay sau đó từ phía lầu hai phát ra một tiếng va chạm thật lớn, thân hình khôi ngô của A Mộc Cổ đập vỡ lan can rơi thẳng xuống, Vũ Độc và văn sĩ đều vội vàng che chở người, trong vô thức đã tách nhau ra một đoạn. Vũ Độc quả đoán rút kiếm, chỉ một khắc sau lại có người xoay mình tung lên không, đạp bình phong bay thẳng về phía A Mộc Cổ. Chỉ nghe ‘Rầm’ một tiếng, bình phong đã nát thành bột mịn.
Đoạn Lĩnh được Vũ Độc bảo hộ ở sau lưng, không ngừng lui lại, cùng Thái Diêm càng lúc càng xa. Ngay sau đó A Mộc Cổ liền nắm lấy Thái Diêm, một cước đá bay văn sĩ, đem đao gác lên cổ hắn.
Người vừa đá bình phong chính là Lang Tuấn Hiệp, Trịnh Ngạn cả người ướt đầm vẫn đuổi sát theo, hai người vừa thấy Thái Diêm bị kềm kẹp đều đồng loạt biến sắc.
“Nói điều kiện.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Không nên lãng phí thời gian.”
A Mộc Cổ trăm triệu lần không nghĩ tới mình bị đá bay xuống lầu cư nhiên còn có thể bắt được một con cá lớn như vậy, đợi đối phương mở miệng hắn mới nhận ra, con tin mình vừa tiện tay tóm được cư nhiên là Thái tử Đại Trần, lập tức nở nụ cười.
“Có ý tứ.” A Mộc Cổ nói, “Nguyên lai là ngươi nha.”
A Mộc Cổ lắc lư thanh đao, ánh đèn phản xạ lên lưỡi đao sáng loáng, hô hấp của Thái Diêm cô đọng lại. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm đao của A Mộc Cổ, Thái Diêm lại nhìn thẳng vào mắt Đoạn Lĩnh.
“Các ngươi nói điều kiện đi.” A Mộc Cổ nói, “Mọi người đều là người thông minh.”
Cả sảnh đường lập tức vắng lặng không ai dám lên tiếng, ngược lại Đoạn Lĩnh liền mở miệng trước.
“Không nên động thủ, Trịnh Ngạn đi ra ngoài chuẩn bị ba con ngựa cho hắn.” Đoạn Lĩnh nói, “Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ còn sống sao? Đem hắn xuống đây, đặt lên một con ngựa.”
Lang Tuấn Hiệp liếc nhìn Trịnh Ngạn, Trịnh Ngạn gật đầu ra ngoài chuẩn bị ngựa.
Vào lúc này, Lang Tuấn Hiệp cũng phát hiện Đoạn Lĩnh và Thái Diêm đã chạm mặt nhau, y đầu tiên là ngẩn ra sau đó tâm thần bất định nhìn về phía Thái Diêm, ra hiệu cho hắn yên tâm giao chuyện còn lại cho mình xử lý.
“Ngươi.” A Mộc Cổ nói với Vũ Độc. “Tránh qua một bên, cách nơi này xa chút.”
Vũ Độc và Đoạn Lĩnh đơn giản đi qua một bên xem náo nhiệt.
Trong lòng Đoạn Lĩnh có muôn vàn ý niệm xoay chuyển, có vài câu muốn nói nhưng thủy chung cũng không mở miệng.
Chốc lát sau, chợt có tiếng bước chân vang lên, một người gấp rút chạy đến, nói: “Điện… chuyện gì xảy ra?!”
Người vừa xuất hiện chính là Thương Lưu Quân, vừa thấy thế trận trong Quần Phương các liền hiểu được một hai.
A Mộc Cổ lại lớn tiếng quát: “Đều lui lại cho ta!”
Vì vậy mọi người lại tiếp tục lùi bước, Lang Tuấn Hiệp một chốc liếc Thái Diêm, một chốc liếc Đoạn Lĩnh, tựa hồ đang do dự điều gì. A Mộc Cổ lại thúc giục: “Đi nhanh!”
Mọi người chậm rãi lui khỏi sảnh đường.
Mọi người đều im lặng, Đoạn Lĩnh đại thể đã đoán được sự việc. Trịnh Ngạn và Lang Tuấn Hiệp canh giữ ở bến tàu, A Mộc Cổ lại tự mình đi lấy bằng chứng, sau khi cầm được liền chạy vội về đây, lẫn vào trong Quần Phương các. Lang Tuấn Hiệp và Trịnh Ngạn đang muốn bắt người thì A Mộc Cổ lại giở chiêu chó cùng rứt giậu.
“Ngựa đã chuẩn bị xong.” Trịnh Ngạn vào nói, “Thả người đi.”
Tứ đại thích khách đều đã có mặt đông đủ, một bên là Thái Diêm bị A Mộc Cổ kềm sát, Đoạn Lĩnh lại đứng đối diện, phía sau là Vũ Độc, Lang Tuấn Hiệp, Thương Lưu Quân và Trịnh Ngạn.
Đoạn Lĩnh thầm nghĩ đúng là tiện nghi cho Thái Diêm, nếu hiện tại hắn bị giết cục diện sau này nhất định không dễ thu thập.
“Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ đã mang đến chưa?” Đoạn Lĩnh nói.
“Đưa hắn ra khỏi thành.” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói, “Cửa thành có Tạ tướng quân coi chừng, hắn ra không được, chúng ta đón đầu, đi.”
Khoảng cách giữa Quần Phương các và cửa thành cũng không xa, mọi người vội vàng chạy đi, Đoạn Lĩnh và tứ đại thích khách ở phía trước, A Mộc Cổ cưỡi ngựa còn dẫn theo Thái Diêm, hai người xa xa rớt lại phía sau.
“Tính mạng của mọi người đều áp lên người hắn rồi.” Trịnh Ngạn nói, “Nếu như không đổi được Điện hạ trở về, chúng ta đều tự rời khỏi thành lưu lạc thiên nhai đi thôi.”
Đoạn Lĩnh thật ra còn ước gì A Mộc Cổ mang Thái Diêm về phương bắc, dù sao Bạt Đô cũng sẽ biết cách đối xử hắn sao cho thật tốt. Chỉ là nếu Thái tử một nước cứ như vậy bị trói đi, thật không biết mọi người phải ăn nói thế nào trước mặt Lý Diễn Thu, nếu không có người đối chất trái lại còn phiền toái hơn.
Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thương Lưu Quân lại nhỏ giọng hỏi ba người còn lại: “Chuyện gì xảy ra?”
“Ta không biết.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ta đang ở Quần Phương các uống rượu.”
“Ta cũng không biết.” Vũ Độc đáp, “Ta uống rượu với y.”
“A Mộc Cổ tự mình đến lấy hàng.” Trên người Trịnh Ngạn vẫn ướt sũng, ngoại bào dán chặt vào thân thể, “Thoát được quá nhanh, chỉ một chốc liền không thấy bóng dáng.”
Lang Tuấn Hiệp không lên tiếng, chuyện này quả nhiên không khác suy đoán của Đoạn Lĩnh bao nhiêu.
“Ngươi trở về làm gì?” Đoạn Lĩnh lại hỏi Thương Lưu Quân.
“Thiếu gia bảo ta quay lại tạ tội với Điện hạ.” Thương Lưu Quân đáp, “Tối nay không thể phụng bồi.”
“Ngươi không sao chứ?” Đoạn Lĩnh phát hiện cánh tay Trịnh Ngạn bị chảy chút máu, Trịnh Ngạn lại khoát khoát tay tỏ vẻ không việc gì. Năm người đã đến dưới cửa thành, Lang Tuấn Hiệp đưa lệnh bài ra cho binh sỹ Hắc giáp quân thủ thành, nói: “Đông cung có việc gấp xuất thành.”
Đoạn Lĩnh lại mượn một bộ cung tiễn từ Hắc giáp quân,
Trịnh Ngạn và Lang Tuấn Hiệp lúc trước đã rời thành một lần, binh sỹ cũng không có nhiều nghi ngờ, lại hỏi: “Phía sau là ai?”
“Phía sau đi cùng chúng ta.” Lang Tuấn Hiệp đáp.
A Mộc Cổ ghìm chặt Thái Diêm, trước sau vẫn giữ cự ly xa hơn mười bước với bọn họ, không hề nói nhiều.
Đoạn Lĩnh nói: “Ô Lạc Hầu Mục, ngươi đi chuẩn bị cho hắn một chiếc thuyền.”
Lang Tuấn Hiệp đi chuẩn bị thuyền, mọi người liền đứng một bên cờ.
“Ta đi rửa tay.” Đoạn Lĩnh lui vào trong bóng tối đi vòng qua bờ sông, Vũ Độc vẫn theo sát phía sau.
Đoạn Lĩnh xé một mảnh vải nhỏ từ tay áo xuống, dùng một mẫu than viết lên năm chữ ‘Thấy thư như gặp mặt’, sau đó dùng mảnh vải cột chặt vào mũi tên thuận lợi giấu vào trong tay áo rồi mới quay trở lại bến tàu.
“Đem Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ đặt lên thuyền.” Đoạn Lĩnh lại nói.
Văn sĩ cũng đi theo bọn họ đến đâu, từ xa nhìn đến, lại không biết Đoạn Lĩnh là nhân vật thế nào mà tứ đại thích khách cư nhiên đều cam tâm để ý sai xử.
A Mộc Cổ cười lạnh nói: “Ở đây quả nhiên chỉ có ngươi là người thông minh.”
Đoạn Lĩnh nghĩ thầm nếu ngươi thật sự muốn thì tên Thái tử này liền cho ngươi, không cần trả lại, còn nói: “Ngươi lên thuyền đi.”
“Chờ một chút!” Trịnh Ngạn vội la lên, “Ngươi có ý gì? Mau đổi người về!”
A Mộc Cổ lại mang theo Thái Diêm lên thuyền, Lang Tuấn Hiệp và Trịnh Ngạn đuổi theo vài bước, Thương Lưu Quân lại nói: “Không thể nào, Vương Sơn, ngươi đừng chọc ta.”
Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, dọa các ngươi làm gì. A Mộc Cổ vừa mới cầm sào lên đẩy thuyền ra xa một chút Đoạn Lĩnh liền quát: “Truy!”
A Mộc Cổ quyết đoán đạp Thái Diêm xuống sông, cùng lúc đó Lang Tuấn Hiệp vừa đuổi đến cuối bến tàu cũng dừng bước, Trịnh Ngạn lại vội vàng nhảy ra lần thứ hai phi thân vào làn nước.
Đoạn Lĩnh đã đoán được A Mộc Cổ nhất định sẽ đẩy Thái Diêm xuống nước để kéo dài thời gian, vì vậy cũng không sợ hắn sẽ thật sự đưa người đi theo. Chỉ là vừa nghe một tiếng ‘đùng’ vang lên, Trịnh Ngạn nhảy xuống nước cứu người, A Mộc Cổ đứng trên thuyền lại gào to: “Thái tử của các người là giả mạo ——! Bị gạt rồi!”
Đoạn Lĩnh: “…”
Vũ Độc, Lang Tuấn Hiệp, Thương Lưu Quân, cùng với văn sĩ đuổi theo tới lập tức đều biến sắc, ngay cả Đoạn Lĩnh cũng không ngờ được A Mộc Cổ cư nhiên nói toạc ra như vậy.
Chỉ thất thần một lúc Đoạn Lĩnh liền nhớ ra chính sự, lập tức giương cung cài tên, mũi tên như lưu tinh bắn vào bóng tối, cũng không biết có thể ghim vào mạn thuyền hay đã rơi xuống lòng sông.
Một lát sau Trịnh Ngạn mới ôm Thái Diêm cả người ướt đẫm bò lên bờ, Lang Tuấn Hiệp và Thương Lưu Quân nhanh chóng bước đến kiểm tr.a cơ thể Thái Diêm, hỏi: “Điện hạ không sao chứ?”
Đoạn Lĩnh đẩy đẩy Vũ Độc, ý bảo ngươi cũng bước lên,… ít nhất… vẫn nên làm dáng một chút. Vũ Độc chỉ đành tiến đến giúp Thái Diêm bắt mạch.
“Điện hạ.” Đoạn Lĩnh nói, “Thảo dân mạo phạm, thật sự tội đáng muôn ch.ết.”
Thái Diêm liên khí lực nói chuyện cũng không có, chật vật bất kham khoát khoát tay. khoát khoát tay. Văn sĩ dắt ngựa bước đến vội nói: “Điện hạ, thần đưa người hồi cung.”
Thái Diêm hữu khí vô lực nói: “Các ngươi… Các ngươi…”
“Điện hạ?” Văn sĩ hỏi lại.
“Phùng Đạc.” Trịnh Ngạn nói, “Mau đưa Điện hạ trở về, đừng để bị lạnh.”
“Ta cũng về cùng.” Lang Tuấn Hiệp bồi thêm.