Chương 13: Âm thầm thông đồng
Ban đêm, gió lạnh nổi lên, càng cuối thu, thời tiết càng rét lạnh.
Định kinh lại ở phía bắc , không khí phát ra càng thêm lạnh lẽo. Đèn đuốc hạ, nàng tay cầm thư, dựa trên tháp thượng chậm rãi lật xem.
Nàng xem đến xuất thần, nước trà bên người không biết đã lạnh từ bao giờ .Bạch lộ ngơ ngác nhìn tiểu thư nhà mình, chỉ qua một đêm, tiểu thư giống như người khác .Tựa lúc này, lẳng lặng đọc sách, trước kia tiểu thư chán ghét nhất đọc sách . Nếu không phải biết đó là tiểu thư nhà mình, Bạch lộ thậm chí nghĩ đến người dựa trên tháp kia là một quý phu nhân. Một tiểu cô nương làm sao lại có khí thế như này, Bạch lộ có chút không rõ, đứng tại chỗ ngẩn người. Thẳng đến khi Tiết sương đi tới đẩy nàng, nhỏ giọng trách cứ:
“ Đứng ngốc như vậy làm gì?”
Tiết sương đi qua ,đem áo choàng khoác lên người Thẩm Diệu, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Tiểu thư, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi Quảng Văn đường học,người nên đi nghỉ thôi.”
Thẩm Diệu lắc lắc đầu:
“Các ngươi đi nghỉ trước, ta muốn xem thêm một lát.”
Nào có đạo lý chủ tử chưa ngủ, nha đầu lại đi nghỉ ngơi trước, Tiết sương bất đắc dĩ, muốn khuyên thêm, lại bị Cốc vũ thay trà xong,kéo nàng cùng Bạch lộ đến gian ngoài.
“Làm sao vậy, Cốc vũ?”
Bạch lộ không rõ:
“ Tiểu thư thân mình vừa mới tốt, ngươi như thế nào lại ngăn chúng ta khuyên nhủ tiểu thư.”
“Ta sao lại không khuyên?”
Cốc vũ đau đầu:
“Tiểu thư làm sao lại nghe ta được?
Đoán chừng là công khóa của tiên sinh, tiểu thư hạ quyết tâm xem, đã xem sách cả một ngày rồi. Ta làm gì có biện pháp.”
Cốc vũ lo lắng, liếc mắt nhìn buồng trong một cái. Ngày trước, Tiểu thư nhát gan, lúc nào cũng để người khác quyết định thay. Nay tiểu thư tự đưa ra chủ ý của chính mình , mọi người cũng không dám phản bác. Cốc Vũ hầu hạ bên người tiểu thư, cảm giác rõ nhất. Tiểu thư mỗi lần ra lệnh, căn bản làm cho người ta không dám cự tuyệt.
Lúc thản nhiên nói chuyện, cũng để lộ ra một cỗ uy nghiêm. Cốc Vũ thở dài, lúc lão gia phát hỏa cũng không đáng sợ như vậy aa.
Trong phòng, Thẩm Diệu vẫn đang đọc sách. Nàng xem rất kĩ, một chi tiết nhỏ cũng không buông tha. Nếu mấy nha đầu kia để ý một chút, liền phát hiện, trong tay nàng cầm chính là cuốn
“Minh Tề chính sử”.
Tự khi khai quốc đến giờ, Minh Tề trải qua biết bao đại sự, nàng biết tương lai, vài thập niên sau sẽ xảy ra chuyện gì, cũng chuẩn bị tìm kiếm một ít phương pháp,để có thêm cản trở bi kịch phát sinh. Trước mắt , nàng muốn tìm đến các trâm anh thế gia xem xét tình huống ,ngọn nguồn.
Ngày Hoàng đế hạ lệnh diệt trừ thế gia,đại tộc cũng sắp đến. Nàng nhớ rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau sẽ có một hồi phong ba. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè. Nếu các nhà trâm anh thế gia sắp bị diệt, rất nhanh sẽ đến phiên Thẩm gia. Trước lúc phụ thân trở về, Thẩm phủ chỉ có thể tự nàng chống đỡ, còn phải đề phòng sài lang đông viện nữa.
Thẩm Diệu lường trước không sai,đến tối , Quế mama tới Vinh Cảnh đường, mụ ta mang theo chút đặc sản ,lấy lúc về nhà lần trước ,trong thôn trang lại đây cho Trương mama. Vừa kéo, vừa kể chuyện nhà,cũng không quên nói việc Thẩm Diệu ngỗ nghịch, giận chó đánh mèo . Trương mama làm sao không biết tâm tư của mụ, không mặn không nhạt nói vài câu, Quế mama lại nhờ Trương mama nói tốt vài câu trước mặt lão phu nhân ,xong xuôi mới rời đi. Mụ vừa ra đến sân Vinh Cảnh đường, liền thấy nha đầu Hương Lan bên người nhị phu nhân đi tới, cười cười:
“Quế mama, ta đang muốn tìm bà đây.”
“Yêu,”
Quế ma ma híp mắt, thấy là Hương Lan, liền cũng cười :
“Hương Lan cô nương tìm ta là chuyện gì ?”
“Cũng không đại sự có gì,”
Hương Lan lôi kéo cánh tay Quế mama:
“Chính là phu nhân nhà ta nghe nói bà biết một chỗ bán khẩu chi, khẩu chi đặc biệt tốt cho mặt, muốn tìm bà hỏi một chút, địa phương nào bán khẩu chi.” (*khẩu chi: ta không biết ạ*)
Lời này rõ ràng là lấy cớ, nhị phu nhân tìm Quế mama là để nói chút chuyện tư mật. Quế mama trong lòng biết rõ ràng, cũng theo Hương Lan nói:
“Đây chỉ là chuyện nhỏ, phu nhân nếu muốn nghe, ta liền nói. Lại nói, khẩu chi kia, rất nhiều phu nhân, tiểu thư đều thích dùng đấy......”
Cùng Hương Lan đi tới áng mây uyển, bên ngoài nha hoàn đều đã đuổi đi hết . Nhiệm Uyển Vân ngồi trên tháp thượng, nhị lão gia còn tại bên ngoài xã giao chưa về,bà tùy ý lấy ra châm tuyến,làm một cái hà bao. Vừa làm vừa ăn đĩa nho bên cạnh. Đây chính là đồ ăn hiếm ở mùa này ,thành Định kinh giờ không có nho.
Cũng liền thẩm nhị lão gia có bản lĩnh, thảo nhất sọt lại đây, cấp bản thân sân các nữ nhân phân ăn. Quế ma ma trong lòng âm thầm thối một ngụm, tuy rằng ở mặt ngoài nhìn Thẩm gia chi thứ hai đương gia không bạc đãi đại phòng, khả Thẩm Diệu dùng là ăn , ở mặt ngoài nhìn ngăn nắp, cũng là giống như kia thương hộ gia bình thường thượng không thể mặt bàn nhà giàu mới nổi này nọ. Đó là nói này cái ăn đi, Thẩm Diệu đã có thể không có này nho đãi ngộ.
Trong lòng nàng hãy còn nghĩ, cũng là Nhiệm Uyển Vân rốt cuộc buông xuống trong tay châm tuyến, mở miệng nói:
“Quế mama.”
Quế mama lấy lại tinh thần, đáp:
“ Nhị phu nhân, lão nô ở đây .”
Nhiệm Uyển Vân đã bốn mươi tuổi. tuy rằng bảo dưỡng vô cùng tốt,nhưng khóe mắt vẫn có một ít nếp nhăn. Chính là ngồi ở chỗ kia, mặc tốt nhất có khiếu cắt quần áo khéo quần áo, giơ tay nhấc chân đều là đương gia phu nhân phái đoàn, mặc dù là cười,bộ dáng cũng có chút uy nghiêm. Bà nói:
“Nghe nói ngươi đã trở lại, nay Tiểu Ngũ thân mình chưa tốt, ngươi phải thật tốt chiếu cố nàng.”
Quế mama trong lòng cười nhạo, ai chẳng biết ,đông viện ước gì tây viện gặp chuyện không hay, Nhiệm Uyển Vân sao lại có lòng tốt như vậy. Bất quá là để người khác biết mà thôi. Quả nhiên, Nhiệm Uyển Vân lại nói:
“Mấy ngày nay, Tiểu Ngũ do bị rơi xuống nước, tâm tình không được tốt, đại ca đại tẩu không ở đây, ta là thẩm thẩm, để ý quá mức là sai. Muốn quan tâm nên nghe chút tin tức bên đó, cũng chỉ có thể gọi ngươi đến nơi này để hỏi chuyện .”
Này là muốn mụ đem tất cả nhất cử nhất động của Thẩm Diệu đều nói cho Nhiệm Uyển Vân nghe mà . Quế mama vội hỏi:
“Phu nhân có tâm quan tâm ngũ tiểu thư, là phúc khí của tiểu thư. Bất quá theo lão nô thấy, lần này ngũ tiểu thư rơi xuống nước, rất là tức giận. Tính tình cũng vì vậy mà thay đổi không ít, đối với lão nô cũng xa lạ . Cái khác không nói, đó là hôm nay đang êm đẹp ,tự nhiên lão nô lại bị phạt ba tháng tiền tiêu vặt”
Mụ đăm chiêu ủ dột nói:
“Lão nô nghe nói ngũ tiểu thư rơi xuống nước, trong lòng lo lắng, ngay cả tiểu tôn tử đang bệnh ở nhà cũng không quản, vội trở về. Nào biết tiểu thư lại trách cứ lão nô, lão nô trong lòng cũng thật khổ sở.”
Nhiệm Uyển Vân có chút không kiên nhẫn nghe mụ ta nói vòng vo liền bảo:
“Tiểu Ngũ, chung quy là vì tâm bệnh. Quế mama ngươi xem, Tiểu Ngũ thái độ đối Định vương điện hạ có còn yêu thích.?”
Đây mới là thứ mà bà ta quan tâm aa. Quế mama tròng mắt vừa chuyển, nói:
“Ngũ tiểu thư hình như muốn phân rõ giới hạn với Định vương điện hạ, hôm nay cũng không cho lão nô nhắc tới. Bất quá lão nô theo tiểu thư nhiều năm như vậy, tính tình tiểu thư, lão nô rõ hơn ai hết. Ngũ tiểu thư đối với Định vương điện hạ, dị thường chấp nhất, chắc chắn sẽ không buông tha. Những lời trước, có lẽ là do tâm lý không tốt mới nói như vậy chứ chắc chắn không buông tay được ”
Vừa dứt lời, trên mặt Nhiệm Uyển Vân liền hiện lên một tia ngoan lệ.