Chương 40: Luận sách
Trên đài, nam tử thi “Tuyển” Vẫn đang tiếp tục. Trải qua thi,từ, phú đều là những môn dễ dàng lên người chọn rất nhiều. Chỉ cần trí nhớ xuất sắc, hoặc là nghiền ngẫm thấu triệt, thì rất dễ xuất sắc. So sánh với môn khác, người lựa chọn sách luận thật ít đến đáng thương.
Sách luận là nhằm vào những sự kiện trong thiên hạ mà đưa ra ngôn luận, phi thường thực dụng. Thường hạng nhất là người đưa ra suy nghĩ gần nhất với sự kiện. Ở đây đều là đệ tử trẻ tuổi, trừ bỏ một ít người thuộc quan gia đã được phủ gia giáo tập.
Đại đa số người còn lại đối với sách luận vẫn còn ngây thơ, không biết. Vậy nên không thể đưa ra sách lược, hay đề nghị gì đó được.Cho nên sách luận là môn khó nhất,nếu bản thân thật sự xuất sắc, liền có thể bước nửa chân vào con đường làm quan.
Thẩm Diệu nhìn ván cờ trước mắt. Lúc trước Bùi Lang [luận sách ], là vòng thứ ba “Chọn” làm được. Ở phần thi“Chọn”, nam tử có thể chọn nữ tử, nữ tử có thể chọn nam tử, đệ tử tự nhiên cũng là có thể chọn tiên sinh. Mà trong đó, một nam đệ tử, đã chọn Bùi Lang lên ứng đối.
Bùi Lang là người tài hoa, chỉ lên đài đi lại vài bước, đã nói ra ý tưởng lưu loát. [nói có sách, mách có chứng], mà không mù mờ. Mỗi khi đều nói đến chỗ mấu chốt. Hắn đều khiến người nghe kinh diễm. Khi đó, có vài vị hoàng tử coi trọng hắn liền mời chào.
Bất quá, Bùi Lang là người khiêm tốn. Hắn chỉ nói, bản thân muốn ở Quảng Văn đường làm tiên sinh thư tính, những cái khác không nghĩ nhiều. Hắn thái độ kiên quyết, nếu không, Phó Tu Nghi vài lần chiêu hiền đãi sĩ, thậm chí Thẩm Diệu còn giúp hắn đưa ra ý kiến, nếu không Bùi Lang nói không chừng liền thật sự không nhập sĩ*.
* nhập sĩ*: đại loại như hoàng tử, vương gia mời người giỏi về làm quân sư. Họ có thể có nhiều quân sư khác nhau
Ván cờ giăng khắp nơi, giống như kiếp trước. Thẩm Diệu nhẹ phẩy ống tay áo, bàn cờ lúc đầu đã xô lệch. Nàng hạ xuống một quân, tạo ra ván cờ mới. Nàng muốn nó bắt đầu…..
Cao duyên sửa sang lại tay áo, lại để ý búi tóc chính mình, hỏi gã sai vặt bên người:
“Gia thoạt nhìn như thế nào?” “Thiếu gia phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái……”
Gã sai vặt cũng há miệng là nịnh hót. Cao duyên đắc ý bất giác bĩu môi, đứng dậy hướng trên đài đi đến.
Cao Tiến bên cạnh hắn thấy vậy. Vội bắt lấy cánh tay Cao Duyên hỏi:“Ngươi làm cái gì vậy?”
“ Lên thi *tuyển* a.”
Cao duyên nói. Cao Tiến nhíu mày. Đệ đệ này của hắn có mấy cân mấy lượng, hắn đương nhiên biết. Đã không có bản sự thì đã đành. Lại còn thích náo động.
Nay sử phủ đang phát triển không ngừng, vạn vạn lần không thể sảy ra sự cố lúc này được. Cao Tiến nói:
“Ngươi loạn cái gì?”
Cao Duyên nghe vào tai lời này liền cảm thấy tư vị khó chịu. Hắn cùng Cao Tiến là huynh đệ bào mẫu. Nhưng khi nói đến Cao gia. Họ lại chỉ nhắc đến Cao Tiến.
Cao Tiến vốn mi thanh mục tú, hắn lại tục tằn, tuy đen nhưng cường tráng. Cao Tiến tuổi còn trẻ có thể thay cha làm việc, mà hắn mỗi khi muốn cùng phụ thân nói đến sự vụ. Phụ thân liền lắc đầu không kiên nhẫn.
Đều là huynh đệ, tuy không khập khiễng lắm, lại bởi vì ánh mắt ngoại nhân ánh mà hai người họ sinh ngăn cách. Cao Duyên mang trên người ánh hào quang của caca mình mà bản thân có chút mẫn cảm tự ti. Giờ lại nghe thấy câu này của Cao Tiến mà cảm thấy bực bội.
Vốn hắn có chút do dự, sợ bản thảo kia viết quá mức phong cảnh. Thì giờ,một chút do dự cũng không có. Hắn giọng điệu không tốt nói:
“Đại ca, tiểu đệ ta tuy rằng không thông minh bằng ngươi, nhưng cũng không phải hoàn toàn là bao cỏ. Ngươi nổi bật cũng không cần để ý ta. Mà ta có thế nào cũng không đoạt đi hào quang của ngươi.”
Cao Tiến nghe ra ý ở ngoài lời của Cao Duyên, còn chưa kịp nói gì. Đã bị Cao Duyên đẩy ra, thản nhiên lên đài. Từ xa lớn tiếng nói:
“Ta thi ‘Sách luận’!”
Sách luận? Quảng Văn đường không ai không biết Cao Duyên, liền đều lại xem.
Lại nói cũng kỳ quái, bản thân Cao Duyên không có bản lĩnh gì, nhưng xếp hạng học lực ở Quảng Văn đường cũng không tệ lắm. Đơn giản là vì, mỗi lần công khóa và văn, đều có người khác viết thay. Hắn tuy không phải là đại tài tử, nhưng cũng được coi là khá.
Bởi vậy, khi hắn lên đài, mọi người vẫn chưa cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì tất cả mọi người xếp hàng trổ tài “Tuyển”, đều phải chuẩn bị rất tốt mới dám thi. Bất quá “Sách luận” rất khó. Mọi người dưới đài nháy mắt đều an tĩnh lại. Nhìn thiếu niên áo lục trên đài.Phía trước, vài đệ tử đã bắt đầu đưa ra luận sách của mình. Nhưng chưa có bài nào là hoàn hảo. Cao Duyên vừa bước lên, Cao Tiến không nhịn được nhíu mày.
“Không ngờ được Cao Duyên cũng dám chọn ‘Sách’.”
Phùng An Ninh hiếu kỳ nói:
“Nếu đổi thành Cao Tiến. Ta còn thấy hoàn hảo chút.”
Thẩm Diệu ngừng tay, nhìn về phía trên đài.
Chuẩn bị tốt hết thảy, Cao Duyên lấy ra cuộn giấy, đứng lên từ đọc.
“Luật giả, quốc thổ đa dạng, có mộc cũng có chân trời. Vì sao có thể đếm hết mộc, lại đi không đến cuối trời…….”
Hắn đọc, nhịp điệu đầy diễn cảm. Đối diện, vẻ mặt của những người muốn xem náo nhiệt dần thu vào.
Nhất là các quan viên trên tịch thượng, đều nhất nhất nghiêm túc nhìn thiếu niên luận sách trên đài.
“ Đệ đệ Cao Tiến, quả nhiên không kém.”
Chu vương trong mắt lóe lên một tia sợ hãi than:
“Luận sách sâu sắc như vậy….Các đại nhân trong triều cũng không thể giải thích như thế.”
“Thật là không tệ,”
Tĩnh vương cũng gật đầu khen ngợi:“Huống hồ, người này tuổi còn trẻ, đã lập luận sâu sắc như vậy, nhất định không phải vật trong ao.”
Phó Tu Nghi lẳng lặng nhìn người trên đài, hắn vẻ mặt dù chưa có dao động gì. Nhưng ngón tay lại không tự giác mà chà xát, mỗi khi hắn có cân nhắc hoặc thời điểm có chủ ý gì đó. Theo bản năng, hắn đều làm động tác này. Hiển nhiên, hành động của Cao Duyên, khiến trong lòng hắn có chủ ý mới.
Mà Bùi Lang, từ lúc Cao Duyên nói câu đầu tiên, thân mình hắn liền cứng đờ, không biết vì sao, hắn cảm thấy sách luận của Cao Duyên rất quen thuộc. Nhưng hắn từ trước đến nay, trí nhớ siêu quần, tinh tế suy nghĩ một phen, lại vẫn không nghĩ được là quen ở chỗ nào. Bài đọc đó lại mang đến cho hắn cảm giác thật quen thuộc. Khiến một người luôn luôn bình tĩnh như hắn phải có chút nôn nóng.Dường như, mỗi khi Cao Duyên nói xong một câu, hắn liền có thể nói ra câu phía sau. Vô cùng quen thuộc, giống như bài lập luận đó là từ hắn mà ra.
Thẩm Diệu mỉm cười, không hề nhìn thiếu niên trên đài, mà tiếp tục nhìn quân cờ trên bàn cờ, nàng tùy tay đặt một quân bên cạnh góc bàn cờ.
“Ngươi đây là hạ thế cờ gì?”
Phùng An Ninh hỏi:
“Lung tung hạ đi, nào có ai đem quân cờ đặt ở chỗ xa như vậy?”
“Xa?”
Thẩm Diệu lắc lắc đầu. Mỗi một quân cờ đều có tác dụng riêng. Nước cờ này nhìn qua thì giống nước cờ phế. Nhưng ai biết được phía cuối bàn, nó có tác dụng gì?
Cho dù hiện tại nhìn thời cuộc còn cách xa vạn dặm, nhưng là tương lai, quân tướng nếu muốn thắng, lại không thể không có nó.
Hiện tại, có thể nhìn ra được sao?
Xa xa, người trên lầu các, đem tất cả sự việc trên đài thu vào đáy mắt. Tô Minh Phong lắc lắc cây quạt, nói:
“Lần này, không biết Cao Duyên từ đâu tìm được luận sách kia, viết cực tiêu sái, ta còn muốn biết rồi làm quen một chút người viết sách luận này đấy.”
“Biết thì như thế nào?”
Đối diện hắn, thiếu niên áo tím miễn cưỡng mở miệng. Hắn tà tà, ngồi dựa người ở lầu các phía trước cửa sổ, nửa thân mình cơ hồ đều rướn về phía trước.
“Người thu được hắn cũng phải là các vị đại nhân cường thế.”
Tô Minh Phong lơ đễnh:
“Nếu có thể kết giao, lợi ích lấy được, nhất định không ít.”
Tạ Cảnh Hành cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua trên đài, trong tay đã thêm một bông hải đường. Hải đường hoa còn chưa héo, giống như vừa mới hái, đẹp động lòng người, tựa hồ hàm chứa hương khí thanh u, lại có vẻ có chút xơ xác tiêu điều.
“Vậy cũng không nhất định.”