Chương 70: Sinh thần
Đầu tháng mười một, mặt trời chiếu ánh nắng, khí trời trong lành. Một ngày khó có được trong mùa đông trùng hợp cũng là ngày đại thọ bảy mươi tuổi của Thẩm lão phu nhân.
Tướng quân phủ trong ngoài đều được trang hoàng, kho bạc chung cũng xuất ra để đặt mua đồ mới. Thọ yến hiển nhiên được tổ chức tại Đông viện, Đông viện hoàn cảnh u nhã thanh tĩnh, bụi hoa ngọn cỏ cũng được chăm chút cẩn thận, từng nhóm nha hoàn nhẹ nhàng khoan thai đi lại, lời nói cử chỉ trầm ổn, thanh tú nhu thuận. Để người khác vừa vào cửa, liền cảm thấy không hỗ là điệu bộ của người nhà giàu.
Thẩm lão phu nhân ngồi trên ghế cao chính giữa Vinh Cảnh Đường, không ít phu nhân tiểu thư tiến đến ân cần thăm hỏi. Ở Minh Tề, Thẩm gia dù sao cũng là nhất đẳng võ tướng thế gia. Quan to hiển quý kinh thành tất nhiên phải nhìn vào mặt này để chuẩn bị. Nhiệm Uyển Vân cũng vội vàng tiếp đón khách nhân.
Tuy nói Trần Nhược Thu tạm thời nắm quyền quản lý, nhưng năm trước sinh thần Thẩm lão phu nhân đều giao cho Nhiệm Uyển Vân sắp xếp. Về phần giao tiếp cùng các phu nhân, so với Trần Nhược Thu thì Nhiệm Uyển Vân cũng làm rất tốt. Trần Nhược Thu là dựa vào dòng dõi thư hương, Nhiệm Uyển Vân cũng không thua kém, nàng ứng phó khéo léo, Vinh Cảnh Đường nhất thời tiếng nói cười hân hoan.
Thẩm Nguyên Bách tựa sát Thẩm lão phu nhân ăn mật đường, các phu nhân thỉnh thoảng lại khen hắn tuổi còn nhỏ mà nhìn thật thông minh, ngày sau chắc chắn tiền đồ vô hạn. Thẩm lão phu nhân nghe được mặt mày hớn hở, ngay cả Nhiệm Uyển Vân nghe được những lời khen tặng này, vẻ lo lắng mấy ngày nay bởi chuyện của Thẩm Thanh cũng tạm thời biến mất.
Ngược lại Trần Nhược Thu, thấy mọi người luôn miệng khoa trương khen ngợi Thẩm Nguyên Bách và Thẩm Viên - người vẫn đang ở bên ngoài nhậm chức, trong lòng rất không thoải mái. "Con trai" là kiêng kị của Tam phòng, ai cũng biết Trần Nhược Thu gả cho Thẩm Vạn đã nhiều năm, trừ bỏ một đứa con gái là Thẩm Nguyệt vẫn luôn không có con trai. Mà Thẩm Vạn đối nữ nhân khác lại không có hứng thú, Thẩm lão phu nhân từng muốn nhét vài thiếp thất cho Thẩm Vạn để khai chi tán diệp, đều bị Thẩm Vạn cự tuyệt. Bởi vậy nên Thẩm lão phu nhân giận chó đánh mèo lên người Trần Nhược Thu, so với Trần Nhược Thu, Nhiệm Uyển Vân hiển nhiên càng vừa lòng Thẩm lão phu nhân.
"Bất quá, sao hôm nay không thấy Thẩm gia Đại cô nương cùng Ngũ cô nương?" Dịch phu nhân cười nói.
Nhiệm Uyển Vân phụ trách tiếp đãi các phu nhân, Thẩm Nguyệt đương nhiên tìm cách thân cận các tiểu thư quý môn. Cùng các nàng ở trong vườn vừa cười nói vừa dùng điểm tâm. Nhưng lại không thấy Thẩm Diệu cùng Thẩm Thanh.
Nhiệm Uyển Vân cùng Thẩm lão phu nhân nghe vậy, sắc mặt đồng thời trầm xuống, Trần Nhược Thu khóe miệng nhếch lên.
Thân mình Thẩm Thanh còn chưa tốt, miễn cưỡng cũng có thể gặp người, nhưng nàng lại luôn mồm nói nhất định phải đem Thẩm Diệu bằm thây vạn đoạn. Những lời này không thể bị người ngoài nghe được, mấy ngày nay Nhiệm Uyển Vân luôn an ủi tinh thần Thẩm Thanh, miễn cho nàng có ý nghĩ tự vẫn. Về phần an ủi như thế nào, Trần Nhược Thu hoàn toàn có thể đoán được, đơn giản chính là hứa hẹn làm cho Thẩm Diệu rơi vào kết cục thê thảm.
Về phần Thẩm Diệu, không biết từ nơi nào nghe được chuyện Thẩm lão phu nhân tự ý thay nàng nhận thiếp canh của Vệ gia, gần đây luôn trầm mặc, bây giờ lại giống như phản kháng đến điên lên, nàng tuyên bố từ chối hôn sự, thậm chí dọa sẽ đào hôn. Nghe xong lời này biểu hiện của Thẩm lão phu nhân trở nên trầm trọng, Nhiệm Uyển Vân cùng Thẩm lão phu nhân nghĩ đến thái độ Thẩm Diệu gần đây ngày càng ương ngạnh, nàng tuyên bố muốn đào hôn, thật có khả năng sẽ làm ra chuyện này. Nhưng mà nay Thẩm Diệu vạn lần không thể xảy ra chuyện, một khi nàng gặp sự cố, chuyện đổi gả với Thẩm Thanh không thể thực hiện được.
Vì thế khi Thẩm Diệu tuyên bố kháng hôn, Thẩm lão phu nhân cùng Nhiệm Uyển Vân nghĩ, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, liền đem Thẩm Diệu nhốt trong từ đường. Từ đường của Thẩm phủ nằm sâu trong viện phía Tây Nam, bình thường ít người lui tới. Hộ vệ bên ngoài tăng lên gấp đôi, mà các nha hoàn ở Tây viện, tính cả bốn nha hoàn bên người Thẩm Diệu, đều bị Thẩm lão phu nhân tìm ra khế ước bán mình, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Ý là, nếu Thẩm Diệu có động tác gì, những nha hoàn này đều không giữ được.
Vì thế mấy ngày nay, Thẩm Diệu vẫn bị nhốt ở từ đường Thẩm gia, ngày ngày niệm kinh cầu nguyện. Nhiệm Uyển Vân hy vọng như vậy có thể mài giũa được tính tình ương ngạnh của Thẩm Diệu, đồng thời cũng là phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sinh thần hôm nay, nếu thả Thẩm Diệu đi ra, chỉ sợ nàng ở trước mặt mọi người nói những điều làm kinh hãi thế tục, vì thế Nhiệm Uyển Vân bàn bạc cùng Thẩm lão phu nhân, dứt khoát không cho Thẩm Diệu xuất hiện trước mặt mọi người.
Nghĩ đến Thẩm Diệu, Nhiệm Uyển Vân có chút đau đầu. Nàng ở trong đại trạch nhiều năm như vậy, nay ngay cả một tiểu cô nương trong đầu suy nghĩ cái gì nàng cũng không rõ. Nói Thẩm Diệu là kẻ vô dụng, nàng lại bất động thanh sắc từ việc Thẩm Thanh cắn ngược lại mọi người, nói nàng là người trầm tĩnh, nàng lại diễu võ dương oai thể hiện việc muốn đào hôn không chút nào che giấu. Chỉ còn cách đem nàng nhốt lại.
Trần Nhược Thu thưởng thức xong vẻ mặt đặc sắc của Nhiệm Uyển Vân, cười nói "Thanh nhi thân mình không khỏe, bây giờ sẽ không đi ra, đợi lát nữa khi con cháu dâng lễ cho lão phu nhân sẽ xuất hiện. Diệu nhi cũng bị nhiễm bệnh, nổi sởi trên mặt, không thể ra gió, ở đây có nhiều tiểu thư như vậy, sợ sẽ lây cho các vị, nên bây giờ còn ngồi ở trong phòng"
Nếu nói Thẩm Diệu nhiễm bệnh, khó tránh khỏi có người tò mò, giả vờ thăm hỏi để đi nhìn một cái, bây giờ nói đây là bệnh dễ lây, tất nhiên sẽ không có ai dám vào thăm. Nhất là các cô nương đều yêu cái đẹp, sao dám mạo hiểm đi xem.
Mẫu thân của Giang Hiểu Huyên, Giang phu nhân cũng cười, trong lời nói như có như không mang theo dò xét "Thì ra là như vậy a, ta còn tưởng hai vị tiểu thư vội vàng thêu đồ cưới, ngay cả chúng ta cũng không thèm gặp. Uyển Vân, ngươi cần chiếu cố các tiểu thư thật tốt, như vậy ngày sau xuất giá, mới không chậm trễ công việc". Nàng vừa dứt lời, chung quanh nhóm phu nhân liền phụ họa.
Việc hôn nhân của Vệ gia cùng Hoàng gia, ở trong thành Định kinh truyền đi ồn ào huyên náo, đáng tiếc Thẩm gia lại chưa bao giờ mở lời chứng thực, điều này làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, người muốn dò xét không ít. Đến cuối cùng là vị tiểu thư nào gả cho ai, mọi người đều mơ hồ, vì thế hôm nay Giang phu nhân liền hỏi ra lời, muốn xác định xem việc hôn sự gây ồn ào này có thực hay không.
Nhiệm Uyển Vân ánh mắt chợt lóe, hiểu rõ ý đồ của Giang phu nhân, cười nói "Ngươi nói chuyện gì đâu không, cho dù là vội vàng thêu đồ cưới, nhưng nay là sinh thần lão phu nhân, cũng phải có mặt làm tròn chữ hiếu, nếu không phải là thật sự bị bệnh, sao lại không đến để được trông thấy các vị phu nhân?"[Editor: Nhạc Nhạc Hi hi + Beta: Tiểu Vũ]
Lời nói đánh tan nghi hoặc, thừa nhận hôn sự này đúng là có.
Các vị phu nhân ở đây đều quen nhìn việc ở đại trạch, ai không phải là kẻ thành tinh chứ, nghe được ý tứ trong lời nói của Nhiệm Uyển Vân, nhất thời tiếng chúc mừng vang lên không dứt Thẩm lão phu nhân vuốt mặt Thẩm Nguyên Bách từ ái tươi cười, khách chủ đều vui mừng.
Trong vườn, giờ phút này một đám tiểu thư trẻ tuổi vậy quanh, bọn họ đánh cờ trên bàn đá, chơi bài lá, ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm.
"Ngươi nói xem, Nguyệt nhi" Giang Hiểu Huyên lên tiếng "Hai tỷ muội kia của ngươi, đến bây giờ sao còn chưa nhìn thấy, chẳng lẽ là thật sự bị bệnh?"
"Là thật!" Thẩm Nguyệt lắc đầu, ánh mắt hiện ra một tia lo lắng "Đại tỷ tỷ bệnh còn đang nhiều, bệnh của Ngũ muội muội lại có chút lợi hại, bệnh sởi trên mặt lây sang cả mấy nha hoàn bên người. Không thì..." Nàng gục đầu xuống "Các ngươi hôm nay đến, sợ là các nàng bên người nàng cũng chưa nhìn thấy đi"
"Khó trách" Bạch Vi bừng tỉnh đại ngộ "Bên ngoài Tây viện nhiều người canh giữ như vậy, cũng chưa thấy ai đi ra, chắc là hạ nhân trong viện cũng sợ đi ra sẽ lây cho người khác. Trong học đường Bùi tiên sinh không phải đã nói, trước đây còn có địa phương bị nhiễm ôn dịch, vì phòng ngừa lây nhiễm, còn phải cách ly bệnh nhân đó sao?"
"Đúng là đạo lý này" Thẩm Nguyệt nói.
Dịch Bội Lan sờ sờ hai vai chính mình, rùng mình một cái "Thật là đáng sợ, cũng đừng có nhiễm đến trên người chúng ta nha"
"Yên tâm đi" Thẩm Nguyệt cười nói "Chỉ cần không đến Tây viện, tự nhiên sẽ không sao, ngươi xem, ta cũng đâu có bị lây bệnh đúng không?"
"Cùng muội muội bệnh tật như vậy sống dưới một mái hiên, ngươi đúng là rộng rãi" Dịch Bội Lan bĩu môi "Thẩm Diệu này sao lại giống như cái sao chổi, luôn luôn xuất hiện chút chuyện này nọ"
Phùng An Ninh bên kia trong mắt xuất hiện tia giận dữ, cố gắng kiềm chế lại, nhỏ giọng mắng một câu "Cũng không biết đây là giải vây cho Thẩm Diệu hay là làm người ta hận thêm, làm bộ làm tịch"
Nàng đang nói đến Thẩm Nguyệt.
Phùng An Ninh nhỏ giọng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cao ngạo, bất quá khi nhìn đến Thẩm Nguyệt, ánh mắt lại lộ ra sự khinh bỉ.
Hai người bên kia, một là Phùng An Ninh cùng với Thẩm Diệu giao tình rất tốt, tự nhiên sẽ bị Thẩm Nguyệt bài xích. Hai là Tần Thanh, trời sinh mỹ mạo lại kiêu ngạo, là đối thủ của Thẩm Nguyệt ở Quảng Văn Đường, hôm nay Thẩm Nguyệt chịu trách nhiệm tiếp đón các tiểu thư, tất nhiên đối với Tần Thanh lạnh nhạt. Vì thế hai người này âm kém dương sai, lại cùng ngồi chung một chỗ.
"Ai biết có phải sinh bệnh hay không" Tần thanh từ trước đến nay đối với Thẩm Nguyệt không hề che giấu sự khinh thường, lời này bị Phùng An Ninh nghe được, lập tức nói "Ồ, ngươi cũng cảm thấy như vậy à, hay là chúng ta cùng đi xem Thẩm Diệu đi"
"Ta cùng nàng không có gì giao tình, muốn đi chính ngươi đi" Tần Thanh không chút do dự cự tuyệt, lại nói thêm một câu "Nhưng mà Tây viện Thẩm phủ nay không cho người khác đi vào, sợ bị lây bệnh sởi, ta nghĩ ngươi cũng không vào được đâu"
"Sao có thể như vậy" Phùng An Ninh lòng đầy căm phẫn "Đều là cháu gái Thẩm phủ, dựa vào cái không để Thẩm Diệu tham dự sinh thần Thẩm lão phu nhân, lại đem nàng nhốt ở Tây viện, thế này khác gì ngồi tù?"
"Ngươi bớt quản chuyện người khác đi" Tần Thanh nhìn lướt qua Phùng An Ninh "Tóm lại chuyện này cùng ta và ngươi không có quan hệ"
Phùng An Ninh không cam lòng cắn cắn môi, cũng không hiểu nguyên cớ gì. Chỉ oán hận trừng Thẩm Nguyệt ở bên kia được mọi người vây quanh chuyện trò vui vẻ.
Lại không người nhìn thấy trong bóng cây, một nhân ảnh chợt lóe, nhanh chóng biến mất ở trong bụi hoa.
Một góc sân hoang vu phía Tây Bắc Thẩm phủ, địa thế không tốt lại có rất nhiều cỏ dại, liền bị hoang phế. Ngẫu nhiên có chim chóc bay qua hoặc mèo hoang ở bên ngoài, bình thường không ai đến đây.
Hôm nay, bên bức tường lại đứng mấy người.
Kẻ cầm đầu đưa lưng về phía vườn, ôm ngực không biết trầm tư cái gì. Người ở phía sau nói "Chủ tử, thuộc hạ đi ngang qua Đông viện Thẩm phủ, nghe nói Tây viện có người canh gác"
Tên còn lại lại nói "Thuộc hạ đã điều tra, Tây viện chỉ có người canh giữ bên ngoài, hộ vệ đều không ở đó. Ngược lại ở từ đường Thẩm phủ, có rất nhiều cao thủ canh giữ, hay là..."
"Dương Đông kích Tây" Người nọ quay đầu, lộ ra gương mặt anh tuấn "Người hẳn là đang ở từ đường"
------ Phiên ngoại siêu nhỏ ------
Nhạc Nhạc: Khi tớ edit đến đây thì bên Trung Quốc bị cúp điện, nên tớ không thể edit tiếp, liên quan quá trời nên chương này hơi ngắn. Haha...
Tiểu Vũ: Giải thích thêm cho bạn nào chưa rõ về bạn Thẩm Viên
. Thực ra thì mấy chương trước Nhiệm Uyển Vân cũng đã nhắc về thím này rồi, nhắc với tên " Viên Nhi", thím này là con trưởng của nhị phòng. xếp theo thứ tự là: Thẩm Viên, Thẩm Thanh, Thẩm Nguyên Bách...
Xì-poi thêm một số chương nữa: Từ chương sau sẽ xuất hiện thêm mọt số nhân vật như anh trai của Thẩm Diệu:v:v:v, anh trai của Thẩm Thanh, và một thím thứ nữ chưa xác định là n. vật phụ hay chi là pháo hôi Thẩm Đông Lăng:v