Chương 61: Sương mù dày đặc

”Tiểu cô nương là thê tử của ngươi?” Thủy Tư Tĩnh vô cùng hứng thú nhìn hai người, nam tuấn nữ tiếu, đứng chung một chỗ cực kỳ phù hợp.


Nếu nó thật là nữ nhi của Ưu nhi, vậy bọn họ chính là ngoại tôn nữ và ngoại tôn nữ tế của nàng. Nghĩ như vậy, Thủy Tư Tĩnh nhìn hai người càng ngày càng thuận mắt.


Mấy chục năm nay, người bên bà rời đi người càng ngày càng nhiều, bỏ lại một lão già như bà. Triệt Nhi muốn quản lí sơn trang, Duyệt Nhi thì vẫn còn nhỏ. Người bên cạnh có thể nói chuyện cơ hồ là không có ai.
“Cháu tên là Đường Mẫn?”


Đường Mẫn gật đầu, nhìn Thủy Tư Tĩnh nhiệt tình, trong lòng căng thẳng.
“Mẫn Nhi, về sau ta gọi ngươi như vậy được không?”


Đường Mẫn nhất thời không biết làm gì, Bách Lý gia tộc đều là người nhà mà, Bách Lý Dạ Hành gọi nàng là nhóc con, Bách Lý Triệt, ngay cả mặt cũng chưa từng nhìn thấy mà hắn cũng gọi mình là Mẫn Nhi. Bây giờ, lão thái bà này cũng vậy!


“Tùy tiện.” Trong lòng bất bình, nhưng nàng nhịn, ai bảo bọn họ đang ở trên địa bàn nhà người ta. Người ở chung dưới một mái hiên, dĩ nhiên vẫn là phải cúi đầu. Hơn nữa, bị kêu mấy câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào.


available on google playdownload on app store


“Mẫn Nhi là người Phượng Lăng sao? Mẫu thân cháu cókhỏe không, đi tới Thương Lan xa như vậy, người nhà có lo lắng không?”
Làm quen, Đường Mẫn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cười tươi: “Mẫu thân đã mất rồi, thê thiếp của phụ thân thì thành đoàn, ta rời khỏi cửa không có ai lo lắng đâu.”


Nhìn Thủy Tư Tĩnh ngạc nhiên, Đường Mẫn vui vẻ. Ai biểu ngươi hỏi, cái gì cũng muốn biết, Bách Lý sơn trang của các ngươi không phải là cái gì cũng có sao, sao không tự điều tr.a đi!


Nàng nói đều là sự thật, mẫu thân đã mất sáu năm rồi, phụ thân sao, choáng nha quả thật là có một đống thê thiếp lớn, còn có một đôi “Tỷ muội tốt” cùng tuổi với nàng. Phốc —— nhớ tới nhóm người Hầu Phủ kia, trong lòng của Đường Mẫn khó chịu, nếu như nàng trở về, chẳng phải là còn phải gặp mấy người đó sao!


Đáng ghét!
“Mẫn Nhi, nghỉ ngơi đi.” Thủy Tư Tĩnh không thêm hỏi nữa, những gì lúc nãy Đường Mẫn nói đã đả kích nàng. Mất rồi, mất rồi. . . . . .
Ưu Nhi ——


Một đám nha hoàn dìu Thủy Tư Tĩnh rời đi, tầng tầng lớp lớp đi ra khỏi Vong Ưu Lâm. Chỉ chốc lát sau, Vong Ưu Lâm khôi phục lại sự yên tĩnh giống như những ngày qua. Màn đêm buông xuống, trong rừng trúc tiếng côn trùng kêu liên tụ , tiếng chim hót líu ríu từ từ giảm dần, cuối cùng hóa thành một mảnh yên tĩnh.


“Lão thái bà.” Đường Mẫn thấp giọng nói, tâm tình không vui.


“Mẫn Nhi, nếu như ta không đoán sai. Bà ấy chính là người nắm quyền ở phía sau Bách Lý sơn trang, “Tổ mẫu” của Bách Lý Triệt. Quân Mạc Ly thở dài một tiếng, không ngờ, lời đồn đãi bên ngoài về chủ nhân của Bách Lý sơn trang lại là bộ dạng này. Nhìn như thế nào, đối mặt với Mẫn Nhi, vô tình toát ra vẻ hiền lành, cực kỳ giống một lão già bình thường.


Thủy Tư Tĩnh, mấy chục năm trước nổi danh là tài nữ khắp thiên hạ, dứt khoát gả cho một người quần là áo lụa nhất ở Bách Lý sơn trang, sau lại kỳ diệu nổi danh ở Bách Lý sơn trang, từ đó địa vị của Bách Lý sơn trang là một gia tộc lánh đời vô cùng vững chắc ở Thương Lan, bững chắc không thể lung lay. Cho dù là hoàng thất, cũng không thể làm gì. Bách Lý Hàn Băng, lúc đầu là con nhà quyền quý, sau khi tiếp quản Bách Lý sơn trang lại hoàn toàn khác. Nghĩ đến, đều là thông minh che giấu ý định, quả thật tất cả đã sớm nhìn thấu.


“A Ly, có ý gì?” Đường Mẫn cái gì cũng nghe không hiểu, vẫn như cũ rất hiếu kỳ.
Quân Mạc Ly nói hết những gì mình biết cho Đường Mẫn, Đường Mẫn càng nghe càng kinh ngạc, Thủy Tư Tĩnh, trước đây lão thái bà kia lợi hại như vậy sao? Bách Lý sơn trang thật truyền kỳ như vậy sao?


“Người đó là Bách Lý Hàn Băng hả?” Nàng càng lúc càng hiếu kỳ đối với người kia.


“Không biết.” Quân Mạc Ly sâu kín nói: “Không ai biết hắn đi đâu, mười mấy năm trước Thủy Tư Tĩnh tuyên bố với bên ngoài, Bách Lý Hàn Băng đã qua đời. Nhưng người đời lại không hề tin chuyện đó, Bách Lý sơn trang không làm tang lễ, hơn nữa, Bách Lý Hàn Băng giống như là đột nhiên mất tích trong một đêm, từ đó không hề có tung tích.”


“Biến mất?” Đường Mẫn chậc lưỡi, suy nghĩ nặng nề: “Giống y như mẫu thân, cũng là mất tích.”
Thượng Quan Lâm, nữ tử kia cũng thế, ch.ết ngoài ý muốn. Sau một đêm, không hiểu sao đột nhiên mất tích, không hề có tung tích. Đã ch.ết rồi sao? Nàng không tin là ngay cả một thi thể cũng không có.


Phụ thân không tin, nàng cũng không tin, chỉ có những loại nữ nhân ngu xuẩn ở Hầu phủ mới tin!
Quân Mạc Ly chợt hiểu ra, giống như cuối cùng cũng nhớ ra được cái gì đó. Lúc trước ở Hầu phủ, mấy cái phu nhân, Thu Tâm Tố!


“Nàng ta, nữ nhân kia, là nàng ta!” Quân Mạc Ly không nhịn được nói ra tiếng. Đường Mẫn sững sờ, A Ly phản ứng lớn vậy, là sao?


Quân Mạc Ly ổn định lại tinh thần, nhìn Đường Mẫn: “Lúc trước ở Hầu phủ ta rất khó hiểu, Nhị phu nhân Thu Tâm Tố ở Hầu phủ cái gì cũng không cầu xin, tại sao lúc trước lại giúp đỡ Đại phu nhân. Với thủ đoạn đó của nàng ta, thì nàng ta sẽ ra tay sau khi mẫu thân của nàng ch.ết đi, ngôi vị chủ mẫu của Hầu phủ sẽ không ai khác ngoài nàng ta. Nhưng nàng ta, nhưng cái gì cũng không làm, lẳng lặng ở Hầu phủ ngây người sáu năm.”


“Ý chàng muốn nói là gì?” Trong lòng của Đường Mẫn rối thành một đoàn, có chút gấp gấp nên cắt ngang. Nữ nhân kia, nàng nhớ, ánh mắt ác độc, ý định quỷ dị, trong các nữ nhân ở Hầu phủ, nàng ta hoàn toàn là người khó sống chung. Theo ý của nàng ta, Thu Tâm Tố làm Tam phu nhân của Hầu phủ, tiểu thiếp của phụ thân, hoàn toàn là chịu thiệt rồi. Chẳng lẽ, nàng có mục đích gì sao?


“Ta nhớ là khuôn mặt của nàng ta giống như đã từng quen biết. Bây giờ rốt cuộc cũng nhớ ra, nàng ta chính là công chúa Triều Dương của Thương Lan, năm đó bởi vì bệnh thời kỳ cuối, không thể chữa được mà ch.ết đi.”


Thu Tâm Tố, công chúa Triều Dương, người đã ch.ết lại có thể xuất hiện ở trong Hầu phủ của Phượng Lăng, sau tất cả những việc này, là âm mưu thế nào đây?


Đường Mẫn đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh, công chúa của Thương Lan, Hầu phủ của phụ thân, cuối cùng mục đích của nữ nhân kia là gì? Phụ thân có thể gặp nguy hiểm hay không?


Quân Mạc Ly nhẹ nhàng vỗ vai Đường Mẫn, an ủi: “Nàng ta sẽ không làm gì, Hầu gia cũng sẽ không có việc gì.” Nếu như nàng ta chịu sinh hạ một nữ nhi cho Hầu gia, thì tuyệt đối sẽ không lấy đi tính mạng của Hầu gia . Nhưng mà việc nàng ta giả ch.ết rời khỏi Thương Lan nguyên nhân thì chưa thể biết được.


Quân Mạc Ly nhớ lại bản ghi chép kia, bệnh dịch tả, sáu năm trước, Hoàng Thành. Thượng Quan Lâm, Thu Tâm Tố Đường Ứng Nghiêu, Quân Hách thiên, Quân Vô Ưu. . . . . .
Những năm này, hình như cũng đều trùng hợp như vậy.


Đường Mẫn thét một tiếng đầy kinh hãi, có chút giật mình, nàng đột nhiên phát hiện ra một chuyện: “A Ly, làm sao chàng lại cảm thấy khuôn mặt của Thu Tâm Tố quen vậy, Công chúa Triều Dương của Thương Lan, mấy chục năm nàng ta ở trong hoàng cung của Thương Lan, làm sao chàng gặp được nàng ta?”


Nàng nghi ngờ, từ nhỏ A Ly đi theo sư phụ của hắn, hoàng cung, hắn làm sao có thể đi tới đó?


Quân Mạc Ly lập tức mờ mịt, hoàng cung, Thương Lan, hắn tại sao phải nhớ? Tại sao cảm thấy gương mặt đó quen thuộc? Lúc này Quân Mạc Ly bị cảm giác khó hiểu vây quanh, mà tất cả chuyện này, trong trí nhớ của hắn hoàn toàn không có chút nào.
Nhưng hắn khẳng định, Thu Tâm Tố, hắn đã gặp qua.


“A Ly, xem ra thân thế của chàng không đơn giản, Tả tướng nói chàng là con trai của hắn, hình như không đáng tin nha!” Đường Mẫn trêu ghẹo, bí ẩn trên người của nàng cũng có một đống lớn, giờ thì tốt rồi, A Ly cũng thế. Thật là đúng với câu nói lúc trước, trời sinh một đôi.






Truyện liên quan