Chương 65-2: Cái gọi là sự thật (2)
Bách Lý Ưu, có quan hệ thế nào với ngươi?” Bách Lý Hàn Thiên tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng trịnh trọng. Đường Mẫn lắc đầu, nàng chẳng có quan hệ gì với cô gái này. Lão thái bà gặp bên ngoài cũng thế, Bách Lý Triệu cũng thế, mà bây giờ cái lão già vừa gặp mặt cũng vậy. Người của Bách Lý gia đều bị tâm thần, à, bệnh thần kinh!
“Không thể nào, bí dược này chỉ có Ưu nhi mới biết được, năm đó tự tay ta dạy cho nó. Trừ nó ra không ai dùng được cả.”
“Là sao?” Đường Mẫn kinh ngạc, hóa ra là như vậy. Thượng Quan Lâm là Bách Lý Ưu sao? “Mẫu thân ta tên là Thượng Quan Lâm, không phải là Bách Lý Ưu, về phần bí dược mà ông nói, là mẫu thân ta cho ta dùng, những điều khác ta không biết.
“Thượng Quan Lâm?” Bách Lý Hàn Thiên cười mỉa không thôi, ánh mắt nhìn Đường Mẫn trở nên hiền lành: “Mẫn nhi, tiểu nha đầu, quả thật là con gái của Ưu nhi.” Lần này, Bách Lý Hàn Thiên vô cùng chắc chắn, Đường Mẫn, tiểu cô nương trước mặt này, chính là con gái của Bách Lý Ưu.
“Trước kia Ưu nhi thích liều lĩnh, nói là dòng họ Bách Lý chẳng có gì thú vị, nếu như sau này có cơ hội sẽ mang họ Thượng Quan, lấy tên một chữ Lân. Không ngờ, bẵng đi mấy chục năm, quả thật đã thay tên đổi họ.”
Bách Lý Hàn Thiên thở dài một tiếng, di vào nhà trong. Không lâu sau liền đi ra, lấy một cái hộp đưa cho Đường Mẫn, ý bảo nàng mở ra.
Đường Mẫn cố gắng bình tĩnh, từ từ mở hộp ra, bên trong cũng không có vật phẩm gì quý trọng, chỉ có một cái túi thơm. Hốc mắt Đường Mẫn hơi hồng hồng, nhìn túi thơm. Nàng nhận ra, túi thơm có cách làm kỳ lạ, giống hệt như cái Lục Trúc đưa cho nàng, là đồ cưới mẹ nàng lưu cho nàng.
“Đây là túi thơm của Ưu nhi, lúc trước có 2 cái, nếu như con thật sự là con gái của Ưu nhi, cái còn lại nhất định con đang giữ.”
“Vâng.” Đường Mẫn nói, lấy túi thơm luôn mang theo bên mình, đặt hai cái lên bàn, giống nhau như đúng, làm cho hai người ở đây đều sửng sốt.
“Đúng thế, quả thật là thế!” Bách Lý Hàn Thiên vui mừng kêu lên.
Đường Mẫn không nói lời nào, chỉ yên lăng nhìn đồ trên bàn, sững sờ, lúc trước Lục Trúc cho nàng, nàng còn nghĩ đó chỉ là một đô bật, chỉ là đồ cưới, một cái túi thơm nho nhỏ có thể làm được cái gì. Không ngờ, cái đồ vật này lại ở Bách Lý sơn trang, mẫu thân muốn nói cho nàng biết thân thế của nàng sao?
“Thực là như thế sao? Thật sự là, như vậy?” Hành Ngọc nhìn Đường Mẫn, nghẹn ngào. Nàng quả thực là, nàng đúng là, ha ha! Hành Ngọc lên tiếng, ngây ngốc cười, nhìn Đường Mẫn không chớp mắt.
“Mẫn nhi là con gái của Ưu nhi, tiểu tử, mối lần này không được rồi. Không thể loạn luân được.” Bách Lý Hàn Thiên cười càng lớn tiếng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Đường Mẫn và Hành Ngọc, ánh mắt cực kỳ quái dị. Đường Mẫn bị nhìn chằm chằm phát sợ, mai mối, thì ra ông còn chưa hết hi vọng.
“Mẫn nhi ——” Hành Ngọc gọi khẽ, dường như là chờ đợi mấy chục năm, dường như là nhìn xa xa mấy chục năm, rốt cuộc cũng tìm được nàng, Một tiếng này, khiến nàng ngơ ngẩn tại chỗ.
Hành Ngọc...
*****
“Mẫn nha đầu, nếu con là con gái Ưu nhi, chẳng lẽ con không nghe mẹ con nói về Bách Lý sơn trang, về tiểu tử này sao?” Bách Lý Hàn Thiên không rõ, ý kinh ngạc mà mờ mịt trong mắt Đường Mẫn là sao. Không biết hay không đồng ý?
Hành Ngọc đứng ngốc ở trước mặt Đường Mẫn, không tiến lên cũng không nói chuyện, cứ nhìn như vậy, đôi môi run nhè nhẹ vì kích động, dường như có ngàn lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hắn làm sao có thể mở miệng, nói với nàng thế nào, hay là, nói cái gì!
“Hành Ngọc, ngươi muốn nói gì với ta?” Bách Lý Hàn Thiên nói loạn luân làm nàng không thể không suy nghĩ, loạn luân, chỉ có thể giữa những người thân. Hành Ngọc có quan hệ gì với nàng sao?
Nhưng mà, cho dù mẫu thân nàng là Bách Lý Ưu, nàng sinh ra ở Phượng Lăng, cha nàng là Đường Ưng Nghiêu. Hành Ngọc sao có thể có quan hệ gì với nàng được.
Lo lắng, bất an. Nhưng lại không có ai muốn phá, Bách Lý Hàn Thiên gấp gáp trong lòng nhưng lại không thể mở miệng. Những lời kia, thân phận của Hành Ngọc, chỉ có chính hắn thuyết phục chính mình, tự bước ra cửa của hắn, như vậy mới xem như đúng với Mẫn nha đầu. Tiểu tử này, trong lòng vẫn không bỏ xuống được, cảm thấy thua thiệt nàng!
“Haiz...” Bách Lý Hàn Thiên đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, lưu lại thế giới cho hai người. Gặp hiểu nhau hính là duyên phận, Ưu nhi rời đi chính là vết thương sâu trong lòng lão, nế như Mẫn nha đầu không thể tha thứ, vậy thì, cả đời này lão cũng sẽ không rời khỏi U cảnh...
***
Không đúng, không phải!
Thiên Mị càng đi càng thấy không đúng, con đường này nhìn như bình tĩnh, lại dấu diếm rất nhiều sóng trào. Con voi ở cổng chỉ là giả, cánh hoa đỏ bừng rất đẹp, ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay đụng vào. Lập tức, chất lỏng đỏ tươi chảy ra, hoa này...
Thiên Mị không ngờ, đây là những đóa hoa hút máu tươi. Dọc đường đi nở rộ như thế, nhất định là hút không ít máu, mà máu này, nhất định là vừa mới chảy. Đáng ch.ết, là Quân Mạc Ly!
Hắn không nghĩ tới, con đường mà Đường Mẫn nói cho hắn biết lại là đường Quân Mạc Ly đi qua. Vừa nghĩ tới vẻ mặt ảo não của nữ nhân kia, hắn không khỏi muốn cười, đáng đời ngươi đi vội vàng.
Nhưng hắn lại cười khổ, Hành Ngọc, chắc đã gặp gỡ nữ nhân kia. Hành Ngọc vốn chú ý tới nàng, hắn không ở đó, Quân Mạc Ly không ở đó. Hai người bọn họ ở chung sẽ phát triển như thế nào, hắn không dám nghĩ tới. Thiên Mị chỉ nghĩ đến tâm tư của Hành Ngọc, lại xem nhẹ suy nghĩ của Đường Mẫn. Với nàng, ngoại trừ Quân Mạc Ly, nàng không thèm đếm xỉa những nam nhân khác.
Tính ra, hắn đã thiếu nợ bọn họ. Hắn phải tìm được Quân Mạc Ly, coi như là cho nữ nhân kia một cái công đạo, gặp quỷ, Thiên Mị hừ lạnh. Chảy nhiều máu như vậy, hắn muốn ch.ết sao!
Đi nhanh hơn, chạy nhanh về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất để đến điểm cuối. Xuất hiện trước mắt hắn là một mảnh trắng xóa, trừ cái này ra, chỉ có hư vô. Sợ là đã chạm tới trung tâm u cảnh.
Mỗi trận pháp đều có mắt trận, mà sở dĩ u cảnh hư ảo vạn tượng, chính là do mắt trận tác quái. Hoàn cảnh lúc này khó bề phân biệt, hắn tin rằng là do mắt trân. Quân Mạc Ly đến mắt trận, hắn muốn làm gì?
Những âm thanh mơ hồ không ngừng truyền tới, Thiên Mị đứng bất động, tiếng nói kia càng lúc càng lớn, cuối cùng đã có thể nghe rõ.
“Vì sao? Vì sao?” Trong mắt trận, sắc mặt Quân Mạc Ly tái nhợt, máu chảy không ngừng khiến hắn có chút suy yếu, nhưng mà hắn lại quật cường không chịu cầm máu, đơn giản là sự thật bày trước mặt hắn.
Bách Lý Dạ Hành đứng ở một bên, trầm mặc không nói, vân vê Lưu Ly liên trong lòng bàn tay. Mà chính giữa, đối mặt với họn họ là một bức họa lớn. Người trên đó mặt mũi hiền lành, nhìn Quân Mạc Ly dịu dàng. Rõ ràng chỉ là một vật ch.ết, lại làm cho Quân Mạc Ly lạnh như băng. Đơn giản, nụ cười này để cho hắn đau lòng.
“Tiểu tử, cất kỹ Lưu Ly liên này.” Bách Lý Dạ Hành nhét Lưu Ly liên vào tay Quân Mạc Ly, không nói nhiều nữa, xoay người rời đi. Cuối cùng lại liếc mắt nhìn người mất hồn, cùng với bức họa, rời đi.
“Ngươi?” Bách Lý Dạ Hành nhìn Thiên Mị, không ngờ hắn lại vào đây. Cũng được, tất cả tùy duyên. Tiểu tử này, rất để bụng đến cháu nội ngoan của lão kia, nhưng thế tục lại khó có thể chịu được.
“Haiz!”
Nhìn Bách Lý Dạ Hành rời đi, Thiên Mị quay đầu đi vào mắt trân, bên trong không có vật gì. Chỉ có một bức tranh được treo trên không như dùng một lực vô hình, lúc này Quân Mạc Ly nhìn bức họa xuất thần. Máu chảy đầy đất, dùng tốc độ quỷ mị thấm vào mắt trân.
“Ngươi muốn ch.ết thế sao?” Hắn không biết bức tranh này vì sao lại khiến hắn thành ra như thế, nhưng mà máu chảy không ngừng thế này, hậu quả chỉ có ch.ết. Quân Mạc Ly không quay đầu lại, không trả lời, vẫn ngu ngơ như trước.
“Thua thiệt này nhất định phải đòi được, hôm nay không biết nữ nhân kia còn sống hay đã ch.ết.” Thiên Mị thở dài buồn bã, vừa thở dài vừa nhìn Quân Mạc Ly. Trong lòng vui vẻ, may mà có dịch chuyển.
“Mẫn nhi? Ở đâu?” Giọng nói khàn khàn, áp chế tâm tình của mình, Mẫn nhi đến đây sao?”
“Ngươi ch.ết, chắc chắn nữ nhân ngốc này sẽ không sống thủ tiết, ngươi tiếp tục đi.” Lần này thì hắn không vội, trêu chọc Quân Mạc Ly. Quân Mạc Ly nắm chặt Thiên Mị, bức lên một góc: “Nói, ở đâu?”
“Một con đường khác, chúng ta tách ra.”
Hắn nói thật, Thiên Mị bây giờ, không hề thô bạo bá thế, mà là thản nhiên. Chuyến đi Bách Lý sơn trang lần này, hắn không đoán trước được điều chỉ, nhưng mà tâm ý lại mất đi. Bây giờ hắn chẳng có gì để quan tâm, Hành Ngọc không ở, Quân Mạc Ly đang ở trước mắt. Mặc dù cầm máu, nhưng dù sao vẫn còn sống, không ch.ết được, có thể bàn giao lại được. Nữ nhân, nam nhân của ngươi đúng là bướng bỉnh!
“Quân Mạc Ly, nếu ngươi không cầm máu, thì sẽ không thấy được nàng.” Thiên Mị nghiêm mặt: “Nàng sống rất khá, gắng sức tìm ngươi. Ngươi như vậy, ch.ết trắng không còn chút máu. Không ch.ết, nhìn khó chịu.”