Chương 67-1: Chuyện đáy lòng của Quân Mạc Ly (1)

Mới vừa rồi Đường Mẫn gọi Hành Ngọc là gì? Ca ca, Hành Ngọc là ca ca nữ nhân này?


Chẳng lẽ Hành Ngọc quan tâm nữ nhân này, đối xử với nàng rất khác những người khác, không phải là vì. . . . . . Huynh muội, ha ha, thật tốt! trong lúc nhất thời Thiên Mị cười khờ khạo, trong lòng cởi bỏ vướng mắc, bây giờ rời đi có phải là quá sớm hay không. 


Đường Mẫn mím môi, khóe miệng bởi vì tức giận mà phập phồng, đến gần kéo lấy một tay Hành Ngọc qua, khiến cho mặt hắn quay về phía mình."Hành Ngọc, ngươi không phải nói ngươi là ca ca ta, nếu đã như vậy, vậy thì ngươi phải có trách nhiệm. Nơi này ta có nguy hiểm hay không, ngươi có trách nhiệm." Ăn vạ, chính là nàng đổ thừa hắn, đã có nguy hiểm, vì sao hắn phải một thân một mình chịu đựng. Mặc dù không hiểu trong u cảnh, bọn họ sẽ gặp phải cái gì, nhưng cùng tiến lùi phải làm được. 


Nàng không quan tâm Hành Ngọc là con củavnương nàng với ai, dù sao không quan hệ với nàng nhiều lắm, nhưng trên người bọn họ chảy cùng dòng máu, nếu hắn là huynh trưởng, như vậy, nhất định nàng phải đi cùng hắn. Đường Mẫn, vậy nàng cũng là làm một chuyện cho thân thể này thôi. Có huynh trưởng, nàng sẽ cảm thấy an ủi.


Nội tâm không muốn thừa nhận, chính nàng cũng khát vọng thân tình. Hiện đại hai mươi mấy năm một thân một mình, mỗi lần nhìn thấy hình ảnh người nhà gặp nhau đều là lúng túng tránh ra, nội tâm không ngừng hâm mộ, nhưng vẫn là cố giả bộ không sao cả. Mỗi lần màn đêm buông xuống, trên đường về nhà, dưới đèn đường chỉ có bóng dáng nàng kéo dài. Mà trong căn phòng đó, vĩnh viễn sẽ không sáng một ngọn đèn, đợi nàng trở về.


Nàng đã từng nghĩ, cho dù không có cha mẹ, như vậy, ít nhất cho nàng một huynh đệ tỷ muội. Trong cô nhi viện bị khi phụ, nàng chỉ có thể tự mình gánh vác, nàng ngây thơ nghĩ tới, có một ca ca thật tốt. Gặp phải bất cứ chuyện gì đều có hắn bên cạnh, cánh tay kiên cường bảo vệ nàng khỏi mưa gió.


available on google playdownload on app store


Hôm nay, ca ca đang ở trước mắt, nàng không biết chân tướng cuối cùng, hoặc là có thể nói đã gần đến chân tướng. Như vậy, Hành Ngọc, hắn dựa vào cái gì để bỏ mặc nàng!


"Nếu như ngươi muốn nhận thức ta, làm sao ngươi bồi thường14 năm này, chỉ là một câu quen biết nhau sau đó liền đẩy ta ra. Hừ, đối xử như vậy, ta có nên vinh hạnh vỗ tay bảo hay hay không?"


Những câu nói sắc bén của Đường Mẫn giễu cợt, sắc mặt Hành Ngọc cực kỳ  thảm bại, nhìn Đường Mẫn áy náy lo lắng. Hắn không biết, thì ra là nàng nguyện ý. Sự hiện hữu của hắn là bôi một vết nhơ cho nương nàng, hắn cho là khi nàng biết thì nàng sẽ hận hắn, hận sự tồn tại của hắn. Bởi vì hắn vốn không nên tới cõi đời này.


"Thật xin lỗi, ta cho là ngươi không muốn." Hành Ngọc có chút khổ sở, nhẹ giọng ngọa nguậy đôi môi.


Đứa ngốc, vốn là đối đãi mình như vậy, vì cái gì phải suy tính cảm thụ của người khác! trong lòng Đường Mẫn có các loại cảm xúc hỗn hợp, trong lúc nhất thời không biết diễn tả như thế nào, chỉ có đi lên trước ôm chặt lấy Hành Ngọc, dùng hành động thực tế nói cho hắn biết. Nàng thích, nàng thật vui mừng có một ca ca. 


"Ta rất vui mừng, có ngươi thật là tốt." Đường Mẫn nhón chân lên, nhẹ nhàng nói bên tai Hành Ngọc xong, sau đó nhìn ánh mắt của hắn, chờ đợi đáp lại.


Mộng, không thể tin được, mừng như điên. Hành Ngọc liên tục tìm kiếm ở trên mặt Đường Mẫn, nàng nghiêm túc hay không, cho đến khi cùng mắt đối mắt với nàng, hắn biết, nàng rất vui mừng.


"Mẫn nhi, cám ơn." Hành Ngọc ôm Đường Mẫn vào trong lòng ngực mình, giờ khắc này, vài chục năm bọn hắn  mới gặp mặt.


"Khụ khụ, đừng quên còn có người đấy." trong lòng Bách Lý Hàn Thiên cảm động, cười nhạo báng, cuối cùng Hành Ngọc yên tâm vứt bỏ gánh nặng, có Mẫn nha đầu thừa nhận, có tác dụng hơn bất cứ điều gì khác. Ban đầu Ưu nhi nguyện ý sinh hạ Hành Ngọc, chắc hẳn trong lòng cũng là hết sức mong chờ đối với đứa bé này, vô luận lúc ấy nàng gặp phải cái gì, Hành Ngọc, trong lòng nàng nhớ thương. Một điểm này, chắc là sẽ không thay đổi. Nếu không, một đôi túi thơm, vì sao nàng chia ra để lại cho hai người huynh muội bọn họ. 


××××××
Một cái bàn hình tròn, một nhóm người tùy ý mà ngồi, lúc này không khí tràn đầy cảm giác không giống nhau.


Quân Mạc Ly không ngờ, Hành Ngọc cùng Đường Mẫn lại sẽ là quan hệ như vậy, bọn họ là thân huynh muội sao? Cho dù chỉ là cùng mẹ khác cha, cũng đủ khiếp sợ. Khi còn sống Bách Lý Ưu là truyền kỳ, Đệ Nhất Mỹ Nhân Thương Lan, tài hoa nhất thiên hạ, chưa thành thân mà có con. Rồi sau đó, sửa họ gả cho tướng quân Phượng Lăng Đường Ứng Nghiêu, sinh hạ nữ nhi, sáu năm trước đột nhiên qua đời, mà thi thể, biến mất không thấy gì nữa.


Nghe người Hầu phủ nói qua, không thể chối cãi Thượng Quan Lâm được cưng chiều, một mực mặc kệ chuyện Hầu phủ, trong phủ  tiểu thiếp tại hậu viện gây sóng gió, nàng không nghe thấy. Tuyết Mai, ha ha, cuộc sống tám năm ở Hầu phủ của Thượng Quan Lâm, đến tột cùng làvì cái gì. 


"Giờ thì tốt rồi, huynh muội quen biết nhau, về sau  ngươi cũng có bạn." Bách Lý Hàn Thiên an ủi không dứt.
"Lão già, Hành Ngọc bảo ngươi là gia gia, đúng không?" Đường Mẫn kỳ quái, dù là gọi, cũng nên là ngoại công mới đúng, Bách Lý Ưu là nữ nhi Bách Lý Hàn Thiên sao?


Bách Lý Hàn Thiên dừng lại, hình như chưa từng nghĩ cái vấn đề như vậy, "Sau khi Ưu nhi đi, Hành Ngọc vẫn đi theo ta, sớm đã coi hắn thành cháu trai ruột, gia gia hay ngoại công cần gì phân biệt rõ ràng như thế."


Đường Mẫn gật đầu, quả thật, chỉ cần là người thân, thì tốt. Nghĩ tới cũng kêu một tiếng, "Gia gia, vậy ta cũng nên gọi gia gia rồi."


"Đừng!" Bách Lý Hàn Thiên lắc đầu, liếc nhìn Hành Ngọc, thấy hắn sắc mặt bình thường, mới phóng tâm nói tiếp, "Gia gia ngươi không phải là ta, nhưng mà chỉ là kêu một tiếng gia gia giống Hành Ngọc cũng không quá đáng. Ngoại công của ngươi, lão tiểu tử này cũng không biết ch.ết ở đâu rồi, ngươi đã ở Bách Lý Sơn trang đợi, chắc hẳn gặp qua Thủy Tư Tĩnh, nàng là bà ngoại ngươi, mẫu thân Ưu nhi. Về phần ngoại công ngươi, chính là xú lão đầu biến mất mười mấy năm trước, Bách Lý Hàn Băng."


Bách Lý Hàn Thiên cảm khái, hắn và Bách Lý Hàn Băng, Bách Lý Dạ Hành từ nhỏ tình cảm tốt, cho dù không phải huynh đệ ruột nhưng lại hơn hẳn. Mười mấy năm trước, Hàn Băng rời Bách Lý Sơn trang, Dạ Hành cũng đi xa, mà hắn lựa chọn vào u cảnh, mang theo Hành Ngọc. Chỉ có Thủy Tư Tĩnh, một người độc lập chống đỡ lấy Bách Lý Sơn trang, chăm sóc Bách Lý Triệt cùng Bách Lí Duyệt. Nhớ tới đệ muội của hắn, Bách Lý Hàn Thiên áy náy một hồi.


Ban đầu đồn đãi Bách Lý Hàn Băng của Bách Lý Sơn trang quần là áo lụa, thật ra thì không phải, quần áo lụa là há chỉ một mình hắn, ba người bọn hắn đều là người giống nhau. Chỉ là không ngờ, sau khi đi đều biến thành như vậy.


"Gia gia, không cần thương cảm." Hành Ngọc an ủi, hắn hiểu được, Bách Lý Hàn Thiên nhớ lại chuyện lúc trước của bọn họ, chuyện này lúc trước hắn nghe cũng là sụt sịt không dứt.


Đường Mẫn giữ yên lặng, trong lòng lại phập phồng bất bình. Nàng là Mẫu thân Bách Lý Ưu, nàng là bà ngoại của nàng sao? Đường Mẫn nhớ tới gương mặt đó, nhớ tới ánh mắt của nàng nhìn nàng, hoá ra là như vậy. Nàng muốn thông qua nàng nhìn thấy Bách Lý Ưu vậy sao, chỉ là bí dược che lại, nàng xem không ra. Cho nên mới để cho nàng vào ở Vong Ưu Lâm, Bách Lý Triệt "Quan tâm" nàng như vậy cũng là bởi vì Bách Lý Ưu. Nàng hết sức tò mò, nữ tử như thế nào, rời nhà vài chục năm, vẫn để cho bọn họ nhớ như thế, thậm chí không quên, nhớ nhung thật sâu.






Truyện liên quan