Chương 70-2: Mị độc!(2)

Đi qua một đoạn đường, liền nghe thấy tiếng đánh nhau, hòa lẫn vào đó là mấy âm thanh rên rỉ.
"Là Thiên Mị, bọn họ ở bên trong!". Quân Mạc Ly vừa dứt lời, cả đoàn người lập tức gia tốc tiến nhanh vào.


Quả nhiên, Bách Lý Triệt và Thiên Mị đang đánh đấm lồng lộn không thể tách rời nhau ra được. Toàn thân Thiên Mị nhuốm máu, nhưng xem ra sinh lực vẫn dồi dào không giảm, nhìn thấy Quân Mạc Ly đến, liền vui mừng, hô lớn: "Bọn họ ở bên trong, mau vào đi!".


Mẫn nhi! Quân Mạc Ly vượt qua Bách Lý Hàn Thiên xông vào bên trong, lại bị Bách Lý Triệt kéo lộn trở lại. Bách Lý Triệt nhanh chóng ngừng chiến, thối lui đến lối vào, liếc mắt nhìn mọi người, gian manh  cười nói:
"Đều tới, xem ra các người thật muốn biết bọn họ hiện tại như thế nào, đúng chứ?"


Ánh mắt vừa chạm đến người Bách Lý Duyệt, đột nhiên nói tiếp: " Duyệt Nhi, muội dẫn bọn họ theo, là muốn xem họ hưởng thụ những hình phạt trong địa lao thế nào sao?"


Cả người Bách Lý Duyệt run run, trốn ra đằng sau Thủy Tư Tĩnh, chỉ hé đầu đáp: "Triệt ca ca, bà nội muốn tìm huynh, muội mới dẫn đến. Những người khác, muội không liên can!".
Bách Lý Triệt đưa mắt nhìn sang Thủy Tư Tĩnh, hắn cũng không ngờ bà  sẽ tới nơi này?


"Bà nội!", Bách Lý Triệt khẽ gọi, người trước mắt chính là điểm cố kỵ của hắn, không vì cái gì khác, mà chỉ vì bà là mẫu thân của tiểu cô cô, lại còn là người tiểu cô cô kính yêu nhất.
"Triệt nhi, cháu mang Mẫn nhi và Hoành Ngọc đến đây làm gì?". Thủy Tư Tĩnh trầm mặc hỏi.


available on google playdownload on app store


Bách Lý Triệt khẽ vâng một tiếng, chợt nhớ tới gương mặt ấm áp kia, nữ nhi của tiểu cô cô, ha ha. Nhưng vừa nghĩ đến một gương măt khác, trong lòng lại uất hận không thể xé nát người kia làm trăm mảnh, hừ, thứ con tư sinh đó, đúng là bại hoại!


"Ai, hà tất phải vậy, bọn họ đều là con của cô cô cháu, cũng là biểu đệ biểu muội của cháu, tội gì lại làm như vậy!"


"Bà nội, biểu đệ biểu muội gì chứ?", Bách Lí Duyệt vội vàng chen vào, cảm thấy thật hứng  thú với việc đột nhiên có thêm họ hàng thân thích này. Biểu đệ biểu muội của Triệt ca ca chẳng phải cũng là biểu ca biểu tỷ của nàng ta hay sao? Thật tốt, có bạn chơi cùng rồi!


Bách Lý Duyệt cũng thầm hiểu, vị trí đại tiểu thư Bách Lý gia của mình tuyệt sẽ không dao động, nhưng đột nhiên lại xuất hiện thêm vài người thân thích, tới cũng tốt, coi như giải khuây cho đỡ buồn thôi.
"Triệt ca ca, hai người kia ở đâu, cho muội gặp đi!". Bách Lý Duyệt ra mặt lấy lòng.


"Duyệt Nhi, không cho phép hồ nháo!". Thủy Tư Tĩnh nghiêm khắc nói, tiếp đến liền nhìn về phía Bách Lý Triệt, giảng giải: "Triệt nhi, cô cô của cháu đã mất, đả kích này đối với cháu đương nhiên bà nội hiểu. Nhưng trong chuyện này bọn họ có gì lỗi chứ, cháu muốn trả thù, cũng không nên chĩa mũi nhọn vào bọn họ!".


Nói đến đây Thủy Tư Tĩnh càng thêm đau lòng, chuyện đã qua vài chục năm, bà biết Bách Lý Triệt đã đau đớn thế nào. Vừa ra đời, phụ mẫu đã không còn, thằng bé lớn lên bên cạnh Ưu nhi nên càng thêm lệ thuộc vào người cô cô này. Ưu nhi chính là toàn bộ thế giới của hắn. Nhưng không ngờ, con bé nói đi là đi, quyết tuyệt đến vậy. bà thậm chí còn nhớ rõ, một năm sau khi Ưu nhi đi, tiểu tôn tử này không hề hé răng nói nửa lời, mỗi ngày đều đợi ở rừng Vong Ưu, ngây ngốc ở đó không về.


Khi đấy, bà chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ. Nhưng bản thân vẫn còn phải chống đỡ cho Bách Lý Sơn trang, dường như bà đã bỏ qua những suy nghĩ trong lòng của hắn, mới tạo thành tính nết vặn vẹo phân liệt như ngày hôm nay. Vừa dính đến chuyện của Bách Lý Ưu, thằng bé liền thay đổi hoàn toàn, thậm chí còn trở nên xa lạ đến đáng sợ.


"Triệt nhi, cô cô của cháu cũng không muốn thấy cháu như vậy đâu, bên trong kia chính là những người con mà cô cô cháu thương yêu nhất, nếu biết cháu làm như vậy với bọn họ, có thấy cao hứng không?"


Bách Lý Triệt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ảm đạm quét qua vài tia âm u, nhìn chằm chằm vào Thủy Tư Tĩnh, sau đó liếc nhìn ra xung quanh, cuối cùng dừng ở trên người Quân Mạc Ly.
"Nàng ta chắc hẳn vẫn còn là xử nữ!".


Chỉ một câu nói, cực kỳ bình thản không có gì lạ, nhưng lại càng trở nên nhạy cảm. Quân Mạc Ly chợt nắm chặt hai quả đấm, trong mắt giăng đầy tia máu, nhìn Bách Lý Triệt, hỏi: "Ngươi đã làm gì nàng ấy!".
"Ha ha, ngươi nói thử xem?", Bách Lý Triệt cười to đáp.


"Bụp", Bách Lý Triệt bị đấm một quyền, cả người lảo đảo chực ngã. Quân Mạc Ly như ma quỷ xuất hiện trước mắt, hắn vội lấy lại tinh thần, lập tức, lao vào nhau không ngừng xuất chiêu.
"Tìm ch.ết, nếu dám động vào nàng, thì cứ chờ ch.ết đi!"
"Ha ha, nàng ấy, ta nhất định phải có!"


Hai người vừa đánh vừa nói, những người khác vừa nghe thế lập tức kinh hãi, nhất là Thủy Tư Tĩnh, tâm bình tĩnh liền dâng lên từng đợt sóng ngầm, Triệt nhi có ý với Mẫn nhi sao? Hắn?!
"Dừng tay!", mấy viên đá đột nhiên bay ra từ Thủy Tư Tĩnh, tách hai người kia ra, trực tiếp đi tới.


"Đi vào, các ngươi cũng tới đây!"
Bách Lý Triệt quay mặt sang, thản nhiên đi theo vào, Quân Mạc Ly theo sát phía sau, trong lòng càng thêm lo lắng. Mẫn nhi, Mẫn nhi. . . . . .


Cả gian phòng sáng ngời, trong bình hoa cắm một nhành tuyết mai, tản ra mùi thơm thoang thoảng. Hình ảnh giản đơn này không tàn khốc như bọn họ tưởng tượng, thậm chí ngay cả ám thất cũng chưa từng có.


"Đây là?", vẻ mặt Thủy Tư Tĩnh vô cùng nghi hoặc, nhìn về phía Bách Lý Triệt. Đây mà là địa lao sao, không khỏi quá không tương xứng rồi. 


"Triệt ca ca, huynh thay đổi chúng từ bao giờ vậy, thật là đẹp!", Bách Lý Duyệt không hề kinh ngạc, chỉ hết sức vui sướng, địa lao như thế này thật tốt, nàng ta càng thích hơn.


"Duyệt Nhi thích sao? Nếu thế Mẫn nhi cũng sẽ thích thôi!". Bách Lý Triệt cất lời dịu dàng, nơi nào đó trong lòng chợt mềm xuống, Mẫn nhi, ắt hẳn cũng sẽ thích cách trang trí này.


"Người ở đâu?", Thiên Mị dò xét bốn phía, chỉ thấy bố trí như thế, mà Hoành Ngọc và Đường Mẫn, ngay cả một bóng người cũng không thấy. Hình như, tất cả đều chỉ là một trò chơi trong tay người này, càng như thế, trong lòng hắn ta càng sợ.


Bách Lý Triệt quay đầu lại, nhìn lướt qua Thiên Mị một lần, không ngừng lắc đầu cảm khái: "Thực sự không ngờ, đứa con tư sinh kia lại còn có người thích, thế nhưng đây lại là nam nhân. Thật là không chịu nổi mà!".


"Bách Lý Triệt!", Thiên Mị cắn răng nghiến lợi gọi, nói ai cũng có thể, duy chỉ có Hoành Ngọc, thì không được. “Bách Lý Triệt, bản thân ngươi mới chính là đồ bệnh hoạn, Hoành Ngọc so với ngươi, còn tốt hơn nghìn lần. Không chiếm được liền phát điên phát rồ, loại người như thế, mới là thứ không chịu nổi!". Quả thật, ở trong mắt của Thiên Mị, hành động này của Bạch Lý Triệt chính là có bệnh, hoàn toàn phát sinh từ tư tưởng cố chấp. Đối mặt với người như vậy, Thiên Mị đột nhiên lại sinh lòng nghi ngờ với Bách Lý Ưu và Bách Lý Triệt, ban đầu tình cảm phải như thế nào, mới có thể khiến cho tên điên cuồng này qua vài chục năm vẫn còn ghi lòng tạc dạ như thế.


"Đứa con tư sinh này không phải do một người, mà là của mấy người cơ đấy, hình như …..". Bách Lý Triệt vừa tưởng tượng ra những hình ảnh kia, trong lòng lại sôi trào khác thường, Hoành Ngọc ơi Hoành Ngọc, ngươi thật sự nên thấy xấu hổ vì sự tồn tại của mình.


"Triệt nhi!", Thủy Tư Tĩnh hô to, tại sao Triệt nhi lại có thể đối xử với Hoành Ngọc như thế, tại sao chứ, tại sao lại có thể như vậy được!


"Bọn họ ở đâu? Nói mau!", Thủy Tư Tĩnh không thể tiếp tục kiềm chế được nữa, Hoành Ngọc vốn đã mặc cảm tự ti, vậy thì cả đời này thằng bé sao còn có thể mở lòng được nữa? Bách Lý Sơn trang, chỉ sợ là nỗi đau trong lòng thằng bé. Hoành nhi, bà thật có lỗi với hắn!


Lúc này, Bách Lý Triệt tính toán thời gian đã đủ rồi, liền thong thả mở miệng: "Hắn sinh ở nơi nào, liền được hưởng thụ phần vinh hạnh này ở đó!". Để cho bọn họ đi tìm đi, cảnh tượng tốt như thế cũng nên để cho bọn họ mở rộng tầm mắt.


Mọi người sững sờ, Thủy Tư Tĩnh phản ứng nhanh nhất, vội vàng nói: "Ở rừng Vong Ưu, mau lên!".


Thiên Mị là người đầu tiên xông ra, Quân Mạc Ly theo sát phía sau, nhưng vẫn không cản nổi bước tiến của hắn. Lúc này, Quân Mạc Ly không khỏi coi trọng người này thêm vài phần, tình cảm sâu sắc như vậy, cho dù Hoành Ngọc là một nam tử, bản thân cũng còn thấy cảm động. Mẫn nhi nói không sai, tình cảm của Thiên Mị đối với Hoành Ngọc sợ rằng trong vòng nửa năm qua đã thấm sâu vào tận xương tủy, nhưng có lẽ bản thân chính chủ vẫn chưa biết mà thôi. Có lẽ đây là một cơ hội, để cho bọn họ biết được tâm ý của đối phương.


Trong lòng thầm nghĩ như vậy nhưng bước chân cũng không dám chậm trễ. Hoành Ngọc ở rừng Vong Ưu, rất có khả năng  Mẫn nhi cũng ở đó. Tình cảm của Bách Lý Triệt đối với Bách Lý Ưu không có gì thay thế, tuy hắn ta sẽ không làm gì bất lợi với nàng, nhưng lo lắng trong lòng Quân Mạc Ly vẫn không hề giảm. Đó là thê tử của hắn, là người bảo bối tâm can của hắn, nếu nàng xảy ra chuyện gì, thì cả đời này, hắn đều không thể an lòng.


××××××
Lòng Thiên Mị như có lửa thiêu, hùng hổ lao tới rừng Vong Ưu.
Cả cánh rừng chìm trong yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng ngưng bặt. Cảnh tương như  thế thật sự quỷ dị, mà cánh cửa bên trong nhà gỗ, lại đang mở toang.


"Hoành Ngọc!". Thiên Mị trực tiếp xông đi vào, vừa nhìn liền ngơ ngẩn cả người, một mảnh hỗn độn, trên đất, trên bàn, khắp nơi đều là y phục bị xé rách, những mảnh vải màu trắng nhức mắt kia, những thứ đang nhuốn máu kia, hết thảy đều khiến hắn lảo đảo chực ngã.


Là đồ của Hoành Ngọc, đêm đó lúc ra đi Hoành Ngọc cũng mặc y phục như thế. Lúc này, y phục rách nát đầy đất, lại còn nhuộm đầy máu. Cảnh tượng như vậy, không cần nghĩ cũng biết đã  xảy ra chuyện gì.
Tự trách, hối tiếc, tức giận, tất cả cảm xúc không ngừng ập tới kêu gào.


Tìm kiếm khắp nơi, phải tìm bằng được người kia, ngay lập tức, tuyệt không thể chậm trễ. Cho dù kết quả có như thế nào thì hắn cũng muốn tìm.


Cứ theo dấu vết y phục bị xé rách mà tìm, Thiên Mị đuổi ra bên ngoài, sau đó lập tức đi vào sâu trong rừng. Lát sau, Quân Mạc Ly cũng nối gót bước vào, vừa nhìn liền kinh hãi, đầy đất là mảnh vải xé rách, xen lẫn vết máu loang lổ, y phục của Mẫn nhi màu vàng, cái này lại là màu trắng, nhất định là của Hoành Ngọc!


Trong lòng càng thêm lo lắng, nếu thật như thế, thì không chỉ có Thiên Mị mà ngay cả Mẫn nhi đời này cũng sẽ luôn tự trách. Đó là ca ca của nàng, làm sao có thể không tự trách cho được.
Phải tìm được bọn họ!


Hai tay áo không ngừng buộc chặt, móng tay cắm thật sâu vào bàn tay, mà bản thân lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Giờ phút này trong đầu Thiên Mị chỉ có duy nhất một ý niệm, phải tìm bằng được người kia, cho dù là nhìn thấy cảnh tượng như thế nào, nhất định cũng phải gặp!


"Hừ ~ hừ~" từ sâu trong rừng trúc tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng, Thiên Mị thoáng sửng sốt, nhất định là Hoành Ngọc rồi! Lập tức, mừng như điên chạy tới. Người đó ở đây, người đó đang ở nơi này!


"Hừ ~", lúc này toàn thân Hoành Ngọc thật xơ xác tiêu điều, trên người chỉ còn độc một chiếc áo lót, đang trong trạng thái căng thẳng gấp rút. Tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, hết sức khó chịu, ngã xuống người Đường Mẫn.


"Hoành Ngọc, huynh làm sao vậy?". Đường Mẫn vội vàng hỏi, nàng đã bị điểm huyệt, mà giờ phút này lại bị Hoành Ngọc đè lên người, còn hắn, hiện tại cũng đã trúng phải mị độc.
---Hết chương 70----






Truyện liên quan