Chương 74-1: Lính không sợ chết!(1)
Bọn họ cách cửa thành cũng không xa, Trương Đào dẫn theo một đám người rất nhanh lập tức chạy tới.
Thấy cảnh tượng như thế, tâm liền muốn hộc máu. Mao tiểu tử tay cầm trường thương, ở trước mặt cư dân bách tính hùng dũng chỉ vào xe ngựa, khom người khom lưng chuẩn bị tác chiến đến nơi!
Đầu óc tên này đúng là có bệnh rồi phải không!
Đây chính là cửa thành Phong Chiêu, thái tử Thương Lan vẫn còn ở trong nội thành, không biết đang tiêu dao tự tại ở nơi nào. Hành xử như vậy chẳng khác nào làm mất mặt hắn ta, mất mặt binh lính Phong Chiêu, hay nói trắng ra là tiểu tử kia không muốn lăn lộn ở đất này nữa!
"Lý Chí Viễn!"
"Có!"
Lý Chí Viễn lập tức thu hồi trường thương, đứng nghiêm, chờ đợi mệnh lệnh. Âm thanh này, mệnh lệnh này ngoài Thị vệ trưởng mà hắn vẫn bội phục tôn kính, nói gì nghe nấy ra làm gì còn có ai khác. Từ lúc rời khỏi doanh trại, hắn ta bị điều động đến canh gác tại cửa thành Phong Chiêu này, đã tự nói với bản thân rằng, nhất định sẽ lấy Thị vệ trưởng làm mục tiêu.
Trương Đào giận đùng đùng chạy tới, đầu tiên là nháy mắt với đám người bên cạnh, quân lính lập tức hiểu ý, liền đi ra giải tán đám đông đang vây quanh cửa thành, chỉ trong chốc lát, xung quanh đã bắt đầu khôi phục lại trật tự bình thường, chỉ còn vài người dân hiếu kì quay tới quay lui bàn luận xôn xao.
Xử lý xong những chuyện này, Trương Đào lập tức đi tới. Vừa nhìn, liền cảm thấy không ổn.
Chiếc xe ngựa này, tuy không quá phô trương, nhưng sự khiêm tốn xa hoa càng để cho người ta kinh hãi.
Đến tột cùng bên trong là người phương nào?
"Tại hạ Trương Đào, là Thị vệ trưởng thành Phong Chiêu, không biết bên trong là…?". Trương Đào không dám dùng bất kỳ danh tính nào, chỉ sợ há miệng liền phạm phải sai lầm. Mà lúc này Lý Chí Viễn cũng bắt đầu rối rắm, chỉ vào xe ngựa hô to: "Báo cáo, Thị vệ trưởng. Người ở bên trong không chấp nhận kiểm tra, không tuân theo quy định. Xin thị vệ trưởng ra lệnh!".
Bà mẹ nó, đầu Trương Đào lập tức phình to, tên Lý Chí Viễn này, óc của ngươi được làm từ gì không biết.
"Lý Chí Viễn, câm miệng!", Trương Đào gầm nhẹ một tiếng, bước đến gần xe ngựa, cực kỳ cung kính nói: "Không biết trên xe là người phương nào, đây là binh lính vừa mới tiếp nhận nhiệm vụ, nếu có gì đắc tội, kính xin được lượng thứ!".
Bên trong xe ngựa không hề có tiếng đáp trả, giống như Trương Đào đang nói với không khí vậy. Thấy thế, sắc mặt Trương Đào càng thêm khó coi, dường như quý nhân đang rất tức giận. Lý Chí Viễn, rốt cuộc ngươi đã đắc tội với nhân vật lớn nào rồi !
Lúc này Thiên Mị đang ngồi ở trong xe ngựa với vẻ mặt vô cùng hậm hực. Lý Chí Viễn, hừ, thì ra tên tiểu tử kia tên là Lý Chí Viễn. Được, được, hắn sẽ nhớ kỹ. Thị vệ trưởng tới, người lãnh đạo trực tiếp có mặt ở đây mà tên kia còn dám lớn lối như vậy.
Đường Mẫn cố kìm chế, nhưng thật sự nhịn không được, liền bật cười “ha ha”, nhất thời, Hoành Ngọc cùng Quân Mạc Ly cũng lớn tiếng cười theo. Tiếng cười sang sảng từ bên trong xe ngựa truyền ra, làm cho Trương Đào không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.
Đây rốt cuộc là như thế nào?
Lý Chí Viễn yên lặng tiến tới gần, nhỏ giọng hỏi: "Thị vệ trưởng, muốn thuộc hạ đến vén rèm lên không ạ?".
"Lý Chí Viễn!", Trương Đào cố gắng áp chế lửa giận của mình, kêu hai tên lính khác đến kéo tiểu tử ngứa mắt này đi chỗ khác, đúng là đồ toàn cơ bắp, đầu óc bã đậu mới làm ra chuyện như vậy. Hiện tại, hắn chỉ cầu nguyện rằng chủ tử bên trong xe ngựa không có địa vị quá cao, nếu không, mũ quan trên đầu chỉ sợ sẽ không giữ được.
"Ngươi chính là Thị vệ trưởng?"
Người vừa lên tiếng là Hoành Ngọc, hắn cản Thiên Mị lại, tự mình đi xuống xe ngựa, nhìn Trương Đào đang cười híp mắt với mình hỏi.
Trương Đào cả kinh, thì ra là một quý công tử ôn hòa. Hắn ta chưa từng gặp qua người này, không biết là công tử chư hầu nào đây?
"Tại hạ là Trương Đào, Thị vệ trưởng ở đây. Không biết các hạ là?"
Có thể gọi thẳng tên hắn ra như thế, nhất định là thân phận địa vị cao. Cho nên nói chuyện không thể cứng rắn quá mức.
Hoành Ngọc tươi cười đi tới, vừa nhìn liền thấy hai binh lính đang lôi kéo Lý Chí Viễn. Còn người kia mặt đầy tức giận giương mắt nhìn chằm chằm Hoành Ngọc. Sau đó liền quay về phía Trương Đào, lớn tiếng nói: "Thị vệ trưởng, mới vừa rồi người gọi tên ngài không phải hắn ta, giọng nói này không đúng. Tiểu tử này, hừ…".
Không đúng ? Trương Đào trừng mắt với Lý Chí Viễn, trong lòng dấy lên nghi ngờ. Nói như vậy, người nọ vẫn còn ở bên trong xe ngựa?
Mấy chữ “tiểu tử này” của tên kia lập tức liền lửa giận của Thiên Mị bùng lên, hắn còn chưa gọi Hoành Ngọc như thế bao giờ, vậy mà tên tiểu tử này, tiểu tử này, lại dám hô to gọi nhỏ!
"Oành", chỉ nghe bên trong xe ngựa vang lên âm thanh thật lớn. Trục bánh xe lập tức nứt ra, Hoành Ngọc quay đầu lại, đã nhìn thấy Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn từ bên trong xe ngựa ra ngoài, mặt đầy vẻ ghét bỏ. Rồi sau đó, chính là khuôn mặt thối của Thiên Mị.
Đường Mẫn chưa bao giờ che mặt, dung nhan khuynh thành tuyệt sắc của nàng lập tức lộ ra trước cửa thanh Phong Chiêu. Một đám binh lính thủ vệ, bao gồm cả những bách tính xung quanh, ai nấy cũng đều ngơ ngẩn, sững sờ nhìn không chớp.
Trương Đào cũng vô cùng kinh ngạc, cô nương này xuất thân từ đâu, lại có dung mạo đẹp đến bực này. Ngay sau đó nỗi lo lắng càng ngày càng dày thêm, những người này ai nấy đều tướng mạo bất phàm, đầu tiên là người kia, tiếp theo là vị cô nương này cùng với nam tử bên cạnh nàng, tiếp theo đó là quý nhân còn chưa nhìn thấy mặt ở phía sau nữa. Bọn họ, đi ra ngoài thế này không sợ làm người khác chú ý sao?
Chức quan này, sợ khó mà giữ được!
Trương Đào lúc này chỉ chờ đợi, bản thân có thể bình an mất chức, đã coi là vạn hạnh rồi.
"Trương Đào!", mặt Thiên Mị âm trầm, lướt qua Đường Mẫn và Quân Mạc Ly, ánh mắt hướng sang Hoành Ngọc, tiếp đến liền chú ý tới người bên trên, sau đó liền đùng đùng —— nổi giận.
Trương Đào nghe tiếng nhìn sang, liền cứng người tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.
Nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm không ngừng khuếch trương, ngoài một chữ ch.ết ra, cơ hồ không nghĩ ra từ nào khác.
Sao lại thế này! Sao lại thế này!
Sao lại là thái tử tiền nhiệm, bây giờ chính là Vĩnh Gia Vương Thiên Mị chứ. Làm sao ngài ấy lại xuất hiện ở cửa thành, hơn nữa bên cạnh không hề có thị vệ đi cùng, lần này, cái mạng nhỏ của hắn sợ là khó giữ được. Hắn chỉ hi vọng một điều người nhà của mình không bị dính líu đến việc này là tốt rồi.
"Trương Đào!". Thiên Mị lại một lần nữa lên tiếng, giọng nói rõ ràng không vui chút nào.
"Vâng!", Trương Đào giật thót mình, nhanh chóng chạy tới, đứng ngay ngắn trước mặt Thiên Mị, rồi cung kính cúi đầu, thưa: "Tham kiến Nhị vương gia!". Thiên Mị không thích người khác gọi mình là Vĩnh Gia Vương, nên bình thường ai nhìn thấy hắn đều gọi là Nhị vương gia.
Thiên Mị gật đầu, mắt liếc qua bên kia: "Tên tiểu tử đó, chính là Lý Chí Viễn?"
"Vâng!", giọng nói của Trương Đào khẽ run, Lý Chí Viễn, tổ sư nhà ngươi, đắc tội với ai không đắc, thế nhưng lại đi đắc tội với Nhị vương gia Thương Lan!
Ở Thương Lan, trừ Hoàng đế ở sâu trong thâm cung không lộ diện, còn có Vĩnh Gia Vương, Nhị vương gia Thiên Mị chính là người không thể đắc tội nhất, cho dù là thái tử đương nhiệm cũng không thể làm gì được hắn.
"Dẫn tới đây!"
Đám binh lính lập tức áp giải Lý Chí Viễn đi tới, trong lúc Trương Đào cung kính dạ thưa kêu Nhị Vương gia thì bọn họ cũng liền sáng tỏ, người mà Lý Chí Viễn đắc tội là ai, giờ phút này nào dám không theo.
Lý Chí Viễn bị giải đến, ngẩng đầu có chút không dám tin, đây chính là Nhị vương gia, đương kim Vĩnh Gia Vương, thái tử tiền nhiệm sao? Người ta đồn hắn thích nam sắc, lại nhìn hai tuấn nam vừa bước xuống xe, trong lòng càng thêm tin tưởng vào điều này. Quả nhiên không sai, khó trách bị phế ngôi vị thái tử, Lý Chí Viễn âm thầm khinh bỉ người nào đó trong lòng .
"Thế nào, không phục?", Thiên Mị có chút hăng hái nhìn vẻ mặt đầy ngạo khí cảu Lý Chí Viễn, đáy lòng thầm tán thưởng, tiểu tử này quả nhiên có khí phách.
Lý Chí Viễn im lặng, thấy Trương Đào nháy mắt với mình nên hắn không dám nói.
"Nói, làm sao lại không nói!", Thiên Mị nhìn Lý Chí Viễn hừ lạnh một tiếng.
"Nói thì nói!", Lý Chí Viễn là một người lính thẳng thắn, ngay cả chút nhân tình cơ bản cũng không hiểu. Bị Thiên Mị kích thích, lập tức ngước mắt nhìn người nào đó, cất lời:
"Đường đường một Vĩnh Gia vương, lúc làm thái tử đã hoang ɖâʍ vô đạo, mà giờ phút này….", tiểu tử kia liếc nhìn Quân Mạc Ly và Hoành Ngọc bằng ánh mắt hết sức khinh bỉ.
Mặt liền biến sắc, trong nháy mắt toàn thân Thiên Mị trầm xuống, âm u giăng đầy mây đen.
Đường Mẫn thầm kêu không tốt, tiểu tử này thực sai lầm rồi, thế nhưng lại nói ra những lời này. Thiên Mị vốn coi trọng Hoành Ngọc ra sao chứ!
"Ngươi nói cái gì?"
"Thiên Mị!", Hoành Ngọc lập tức đi tới, lên tiếng ngăn cản.
Thấy thế sắc mặt người nào đó liền mềm xuống, gò má cứng rắn cũng giãn ra, nhìn Hoành Ngọc bước đến gần mình. Mà lúc này Hoành Ngọc mắt tập trung vào người Lý Chí Viễn, rồi quay về phía Thiên Mị lắc đầu. Thiên Mị thực bất đắc dĩ, sao Hoành Ngọc lại muốn hắn đừng làm khó dễ tiểu tử này.
Đường Mẫn liền thở phào một cái, có người trị được tên phách lối này thật tốt.
Lý Chí Viễn hừ một tiếng, nhìn cử chỉ kia của Thiên Mị và Hoành Ngọc, liền khẽ nói thầm: "Còn nói không có, ban ngày ban mặt bày trò tán tỉnh!".
"Lý Chí Viễn!", Trương Đào hét lớn một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi, tâm tình thấp tha thấp thỏm nhìn Thiên Mị. Tâm vừa buông xuống lại lập tức treo cao.
Đường Mẫn chỉ muốn vỗ trán, tiểu tử này thật quá biết khiêu chiến với sức kiên nhẫn của Thiên Mị, choáng nha, hắn ta thật sự không muốn sống nữa sao.
"Lặp lại lần nữa!", Thiên Mị nhìn Lý Chí Viễn, âm u quát lên.