Chương 77-1: Bạch Vũ chết (1)
Không dám, sao bọn họ không dám?
Lộng Nguyệt nghiền ngẫm suy tư về lời nói của Đường Mẫn, chậm chạp không trả lời. Cuối cùng nhàn nhạt ném ra một câu, "Phu nhân, sơ suất rồi."
Đường Mẫn buồn bực, chưa từng thấy khó chịu như vậy, rõ ràng trong lòng có ý kiến với nàng lại không hề thẳng thắng. Lại nhìn hai người khác, đều là lắc đầu, chỉ có Vô Âm từ đầu đến cuối đều là một thái độ.
"Phu nhân, ta đúng hay không?"
"Vô Âm, đi thôi. Đã như vậy, chúng ta đi tìm A Ly. Bây giờ người, vĩnh viễn không biết đủ. . . . . ." Đường Mẫn thở dài một tiếng, ôm Hỏa diễm hồ rời đi. Có chút hiểu, có một số việc, không phải nhất thời mà có đáp án. Thí dụ như, những thuộc hạ đầu óc ương bướng.
Đường Mẫn mang theo Vô Âm, vô cùng tùy hứng. Cửa phòng của Quân Mạc Ly khép, nàng nghi ngờ, tùy tiện như vậy?
Khe khẽ đẩy cửa, tiến vào nhìn một lúc, không có bóng người. "Đi đâu?"
"Có thể đi xem cô nương kia." Vô Âm không có suy nghĩ nói ra một câu, nói xong liền hối hận. Cung chủ đi đâu hắn báo cáo cái gì, đi gặp những nữ nhân khác hắn nói cho phu nhân làm gì. . . . . .
Những nữ nhân khác, Đường Mẫn chợt nhíu mày, không ngờ Huyết Lan Cung còn có cô nương khác đáng giá để Quân Mạc Ly đi gặp mặt đơn độc, ngược lại nàng phải xem một chút, là dạng cô nương gì.
"Vô Âm, dẫn đường."
"Phu nhân?"
"Dẫn đường." Đường Mẫn quả quyết lên tiếng. Khóe miệng Vô Âm vểnh lên, ấp úng, lặng tiếng. Mang theo Đường Mẫn bảy lần cua tám lần rẽ, một đường vòng tới ám thất, nơi đó, nhốt Bạch Vũ.
Đứng ở bên ngoài ám thất, Đường Mẫn không nghe được bất kỳ tiếng vang nào. Cái loại im hơi lặng tiếng từ trong lòng lộ ra càng để cho người sợ hãi, cảm thấy một cỗ khí lạnh thấu, không khỏi rùng mình một cái.
"Hắt xì ——" Đường Mẫn co rụt cổ lại, có chút bất mãn. Nơi quái quỷ gì!
"Mẫn nhi?" Quân Mạc Ly xuất hiện bên ngoài ám thất, nhìn Đường Mẫn cùng Vô Âm cũng không kinh ngạc, chỉ là không ngờ nàng tới nhanh như vậy."Đã đến rồi, vừa đúng, dẫn ngươi gặp người."
Đường Mẫn không khỏi hồi hồn, Quân Mạc Ly kéo nàng đi vào ám thất, Vô Âm bi thảm đứng ở bên ngoài, trong tay còn dùng sức nắm Hỏa diễm hồ. Quân Mạc Ly ném cho hắn, mỹ danh, trông chừng. Hỏa diễm hồ tràn đầy linh tính, cảm thấy đổi người, liếc nhìn Vô Âm, gào khóc giùng giằng, sau đó mấy đám lông rơi xuống, cuối cùng nhìn nơi âm hàn lạnh lẽo, bất đắc dĩ chi một tiếng, cứng đờ.
Không gian u tối, bốn phía khép chặt, trên giường gỗ, một nữ tử quần áo xốc xếch, đang nằm. Hơi thở như có như không, lồng ngực còn đang phập phồng, chứng tỏ nàng còn sống.
Đường Mẫn nhìn từ trên xuống dưới, mặc dù y phục xốc xếch rách rưới, là do bị người dùng hình phạt, bằng không cũng là người có khả năng. Hơn nữa, gương mặt đó chôn ở dưới, căn bản không thấy rõ.
"Ngẩng đầu lên, nhìn đây là người nào." Quân Mạc Ly lạnh lùng quát.
Trên giường gỗ hình như nữ tử có chút động tác, thân thể bắt đầu chống đỡ muốn bò dậy, nhưng lại không có kết quả gì. Thuận thế nhìn sang, tứ chi của nàng đã bị thương, có chút vết thương đọng lại lại bắt đầu nứt ra, chảy ra máu .
"Ngươi tránh ra." Nữ tử rên lên một tiếng, khinh bỉ nói.
Âm thanh này, âm thanh này! tâm tư Đường Mẫn lập tức phập phồng, Bạch Vũ, là Bạch Vũ!
"Bạch Vũ, là ngươi sao?" Đường Mẫn yếu ớt hỏi, nàng thật là không ngờ, Bạch Vũ sẽ ở Huyết Lan Cung, Quân Mạc Ly giam giữ nàng. Nhìn thương thế này, chắc là một đoạn thời gian rồi. Nàng cho là nàng đã đi rồi, rời đi xa, nhưng chưa từng nghĩ, sẽ gặp nhau ở đây.
Khổ sở há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.
Nàng là người nàng đã cứu, Xuân Phong lâu đêm đó, nàng chủ động ngượng ngùng, nàng lúng túng, nàng khiếp sợ. Đi theo nàng ngắn ngủn một tháng, lại cười đến ôn hòa, xâm nhập lòng người, tự nhiên như vậy.
Nàng cho là, nàng thật lòng đi theo nàng.
"Tiểu thư?" Bạch Vũ chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung ông một tiếng, bóng dáng nữ tử kia không ngừng vang vọng ở trong đầu, vang vọng. Nhẹ nở nụ cười, quan tâm nhàn nhạt, nàng, tới.
"Ừ." Buồn buồn đáp lời, Đường Mẫn không biết tiếp theo nên như thế nào. Liếc nhìn Quân Mạc Ly, lại vừa đúng lúc hắn cũng nhìn nàng, trong lúc nhất thời, hai người không lời.
"Ta đi ra ngoài." Quân Mạc Ly xoay người, rời ám thất, hắn ở đây khiến Bạch Vũ không nói ra lời. Những này qua, mỗi lần hắn đến, nàng đều ngoan cố quật cường, cũng không chịu cúi đầu. Chỉ là lúc nói tới Mẫn nhi mới có một tia hoảng thần, rõ ràng biết được nàng không phải người lương thiện, nhưng cũng không làm gì.
Có lẽ, chỉ có Mẫn nhi mới có thể đào móc một mặt nội tâm mềm mại của nàng .
Trong phòng tối, chỉ còn lại Đường Mẫn cùng Bạch Vũ, hơi thở yếu ớt.
Đường Mẫn mũi cay xè, chậm rì rì đến gần, đưa ra tay gần như là run rẩy. Đến gần nhìn mới biết, rốt cuộc trên người Bạch Vũ có bao nhiêu vết thương, mọi chỗ vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, vết thương vốn nên vảy kết lại bắt đầu nứt ra, da thịt trên người không một chỗ hoàn hảo. Nàng là một nữ tử, chỉ là nữ tử, vì sao phải đối xử như thế!
"Tiểu thư, không sao." Bạch Vũ cười khe khẽ một tiếng, nhìn ánh mắt Đường Mẫn ấm áp. Còn có thể gặp được, thật tốt. Đời này ấm áp duy nhất nàng chạm đến, có lẽ cũng chỉ có nàng.
"Ta lấy thuốc, Bạch Vũ, ngươi không cần động." Đường Mẫn lấy ra bao phấn tuyết lan, muốn bôi thuốc cho Bạch Vũ. Tay còn chưa mở nắp bình ra, liền bị ấn chặt.
"Tiểu thư, không cần, đã không thể dùng." Chính nàng biết, thân thể của nàng yếu đến mức nào, có thể chống đở đến bây giờ chỉ có thể dựa vào tín niệm trong lòng, nàng còn muốn thấy người con gái trước mắt này.
"Tiểu thư, thật xin lỗi, ta không phải"
"Chớ nói." Đường Mẫn ngưng lại, nhẫn nại, trong lòng nàng vốn không có để ý, cho dù nàng đến gần nàng có mục đích, nhưng nàng chưa từng tổn thương nàng nửa phần không phải sao!
"Để cho ta nói xong, ta, " phốc, phun ra một ngụm máu tươi, cả người Bạch Vũ rơi xuống ở trên giường.
"Bạch Vũ!"
Đường Mẫn cả kinh nhào qua, muốn đỡ dậy, một phát lại bắt được.