Chương 50
Hai cha con lặng lẽ quay vào thành, lúc đến đầu phố gần tới vương phủ, đột nhiên Hoắc Chân nói không muốn về nhà, muốn đi loanh quanh một vòng, Hoắc Thời Anh nghĩ giờ những nơi vui chơi ong bướm đều đang đóng cửa, quán rượu thì đang chuẩn bị dọn hàng, nhiều nhất ông cũng chỉ có thể chạy tới quán trà nghe người ta kể chuyện mà thôi, nàng biết cha mình là người không ai quản được, nên đành để tùy ý ông.
Quay về nhà, đang thu dọn đồ đạc, thì bên chỗ vương phi phái người tới hỏi xem Hoắc Chân đi đâu, nói có chuyện cần bàn bạc với ông.
Hoắc Thời Anh khi ấy đang rửa mặt ở tịnh thất, nghe thế đành phải đi ra, nàng nhủ thầm người chuyển lời thỉnh thoảng sẽ vì ngượng mà ăn nói vòng vo, thiết nghĩ mình nên đích thân qua đó một chuyến, bèn nói với người vừa tới: “Bà đợi ta một lát, ta đi cùng với bà tới thỉnh an vương phi.”
Người tới hỏi là một bà vú, nên đương nhiên cung kính đứng chờ, Hoắc Thời Anh rửa mặt chải đầu xong liền đi tới Vinh Tráng đường, lúc đến nơi vừa hay vương phi đang ăn sáng, nhìn thấy nàng bà có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì mà gọi nàng ngồi vào bàn cùng ăn với mình.
Vương phi được giáo dưỡng cực tốt, lúc ăn cơm không nói chuyện, còn Hoắc Thời Anh vì lát nữa còn có việc phải làm, nên nói luôn trên bàn ăn: “Hôm nay thầy Lý đi rồi, nên trong lòng phụ thân có chút không vui, lúc về muốn đi dạo loanh quanh trong thành cho đỡ buồn.”
Đôi đũa trong tay vương phi khựng lại ở môi, bà không nói gì, khuôn mặt cũng không nhìn ra chút biểu cảm nào, Hoắc Thời Anh sợ bà nghĩ nhiều liền bổ sung thêm một câu: “Giờ nhiều nhất ông ấy cũng chỉ có thể đến quán trà nghe kể chuyện thôi, lại có người hầu đi theo, ông ấy sẽ không gây ra chuyện gì đâu.”
Nghe xong vương phi bật cười, vẻ mặt hài hước nhìn Hoắc Thời Anh: “Con không cần phải nói đỡ cho ông ấy, con người ông ấy, ta còn không hiểu sao? Từ trước đến giờ đều không thích ở trong nhà, thích nhất là được lang thang phố xá.”
Hoắc Thời Anh mỉm cười không đáp lời bà, vương phi lại nói tiếp: “Chuyện nhập cung phong hầu của con, bình thường quan lại người ta sẽ phải mở tiệc chúc mừng ba ngày, đến lúc ấy quan viên rồi họ hàng thân thích tới chúc tụng chắc chắn sẽ không ít đâu, nên ta tìm ông ấy cũng là để bàn bạc chuyện này, để ông ấy quyết xem chọn ngày nào, con chỉ còn năm ngày nữa là phải vào triều lên điện thôi, thời gian gấp gáp lắm rồi.”
Trái với bà, đây là lần đầu tiên Hoắc Thời Anh nhớ tới chuyện này, ngẫm nghĩ một lát đoạn bảo: “Sợ là bên phía tổ mẫu không vui.”
Vương phi không tiếp lời Hoắc Thời Anh, bà buông đũa đón lấy tách trà người hầu bưng lên súc miệng xong mới nói: “Có vài chuyện, tuy rằng con không để ý, nhưng thân làm cha mẹ vẫn phải làm, ý nghĩa của những loại chuyện kiểu này vốn dĩ là tranh thủ cơ hội để kết giao qua lại với thật nhiều quan viên trong kinh thành, nếu con không làm sẽ bị coi là kiêu căng ngạo mạn, mà con vốn là thân gái, nên cố kỵ sẽ càng nhiều, giờ lại thêm danh tiếng không tốt nữa, thì đến lúc đó con làm sao có chỗ đứng vững chắc chốn quan trường được?”.
Hoắc Thời Anh cũng hiểu được đạo lý trong chuyện này, nên gật gật đầu, vương phi khuyên thêm một câu ẩn ý sâu xa với nàng: “Thời Anh à, có một vài chuyện hãy nghĩ tới tổ phụ của con, có thể nhịn được bao nhiêu thì nhịn bấy nhiêu.”
Hoắc Thời Anh gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, Thời Anh hiểu cả.” Sau đó cúi đầu và nhanh mấy miếng cơm, sau đó đẩy bát cơm sang một bên, súc miệng, coi như xong bữa sáng.
Cáo từ vương phi xong, thấy sắc trời không còn sớm nữa, Hoắc Thời Anh bèn quay về tiểu viện của mình thu dọn đồ đạc rồi dẫn Hoài An ra ngoài. Kết quả vừa mới ra tới cánh cổng thứ hai ở ngoài sân thì nhìn thấy một đoàn người đi vào.
Hoắc Thời Anh thấy một bà ɖú bên chỗ vương phi đang dẫn một người phụ nữ trung niên đi vào trong, hai bên đi được một đoạn thì chạm mặt nhau, bà ɖú vội vàng dẫn người mới tới hành lễ với nàng, Hoắc Thời Anh cảm thấy không đúng lắm liền mau mắn hỏi một câu: “Đang đi đâu vậy?”.
Bà ɖú nhanh nhẹn trả lời: “Là phu nhân của Bình quốc công phái người tới đưa thiếp mời, vương phi bảo lão ra đón người ta vào.”
Hoắc Thời Anh ngước mắt nhìn người mới tới, đó là một người phụ nữ gọn gàng sạch sẽ, thoạt trông rất nhã nhặn lịch sự, trên đầu cài trâm bạc, là một người hầu khá ưa nhìn, bà ta cười tủm tỉm nhìn nàng, ánh mắt lướt một lượt từ trên xuống dưới đánh giá, nụ cười càng lúc càng tươi, ánh mắt hơi giống mẹ vợ ngắm con rể, càng ngắm lại càng hài lòng.
Hoắc Thời Anh chợt nhớ tới Trần Gia Du ngày hôm qua, trong lòng thấy hơi phiền, vội nhấc chân rảo bước.
Hoắc Thời Anh dẫn theo Hoài An đi tới phía bắc thành, xe ngựa đi qua phố xuyên qua hẻm, cuối cùng đi ngang qua một căn nhà có cánh cửa lớn gắn hình đầu thú, Hoắc Thời Anh còn cố ý vén rèm lên nhìn thử bên ngoài, cửa phủ uy nghiêm, bên trên treo một tấm biến, đề “Phủ Bình quốc công.”
Đi thêm một đoạn nữa thì xe ngựa dừng lại hẳn, Hoắc Thời Anh xuống xe, đó là một căn nhà rất bình thường, không có biển hiệu, một cổng chính, hai cửa ngách quả nhiên chỉ cách Bình quốc công có một bức tường, nhưng trông lại giống như một tiểu viện của nhà Bình quốc công vậy.
Hoài An bước lên gọi cửa, chỉ thoáng chốc đã có người ra đón, đó là một người đàn ông trung niên bụng phệ, trên người mặc quần áo bằng tơ lụa, bên mép nuôi một chòm râu ngắn, thoạt trông rất giống một thương nhân giàu có, ông ta vừa nhìn thấy Hoắc Thời Anh thì bị dọa cho hết hồn, vội cúi đầu khom người lưng vái một cái thật sâu nói: “Chào Đô ngu hầu, tại hạ là Phùng Ngọc Khôn, cha của Phùng Tranh.”
Hoắc Thời Anh hoảng hốt, cuống quýt đi tới đỡ lấy ông: “Bá phụ người đừng làm thế, Thời Anh không nhận nổi đâu, xin người mau đứng dậy đi.” Nói đoạn toan khuỵu xuống lạy, Phùng Ngọc Khôn thấy cảnh ấy cũng hãi hùng, vội thò tay ra cản: “Đừng đừng, mau đứng dậy đi.”
Hai người nhường qua nhường lại, thành ra cứ đứng mãi ở trước cửa, cuối cùng Hoắc Thời Anh đành hỏi: “Bá phụ, Phùng Tranh đâu ạ?”.
Khi ấy Phùng Ngọc Khôn mới sực nhớ ra vội đáp: “Đang ở bên trong, xin mời vào.”
Đến lúc đó Hoắc Thời Anh mới được vào phủ, bên trong là giả sơn đình đá, người hầu kẻ hạ đi qua đi lại cũng rất ra dáng một gia đình phú quý, dọc đường đi ông nói liên miên không ngừng nghỉ cảm ơn Hoắc Thời Anh, nói thẳng rằng thằng con trai mình không hiểu chuyện may mà có Hoắc Thời Anh chiếu cố, lần này quay về thay đổi thấy rõ, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kích động và cảm kích không gì che giấu được, Hoắc Thời Anh nghĩ thầm, nàng vốn dĩ tới để gặp Phùng Tranh, con trai thì chưa thấy đâu nhưng cha già đã ra đón trước, có thể thấy cả nhà yêu thương chiều chuộng cậu con trai độc nhất này đến mức nào.
Phùng Ngọc Khôn dẫn Hoắc Thời Anh đến trước cửa một tiểu viện, đoạn nói: “Nó đang ở bên trong, hai người vào trong nói chuyện đi, ta không làm phiền nữa, buổi trưa nhất định phải ở lại dùng cơm đấy.” Hoắc Thời Anh vội vàng cung kính tiễn ông, đến lúc ấy ông mới xoay người rời đi.
Vào trong sân nàng ngắm nhìn khắp một lượt, nơi đây đúng là cực kỳ thanh nhã, những bức tường được điêu khắc tỉ mỉ, hai ang cá lộ thiên rất lớn, góc tường dựng một giàn nho, trong sân trồng thêm hai cây hải đường đỏ, hành lang trước mặt dẫn thẳng đến phòng chính, hai chái phòng nằm ở hai phía đông tây.
Hoắc Thời Anh đi hết sân, tới phòng chính liền vén rèm lên đi vào trong, mùi đàn hương trắng lập tức xộc thẳng vào mũi, Phùng Tranh cả người mặc bộ quần áo trắng tinh, không đeo thắt lưng, rộng thùng thà thùng thình, cũng không đeo chụp tóc, mà chỉ được búi lên một cách tùy tiện, lúc Hoắc Thời Anh đi vào thì dường như hắn đang chỉ huy đám người hầu thu dọn tủ sách, trong phòng khắp nơi toàn là hòm xiểng, sách vở bày biện bừa bộn, Phùng Tranh đứng trước cửa sổ, ánh nắng xuyên qua rèm trúc chiếu lên người hắn, toát lên vài phần phiêu diêu thoát tục, thấy nàng đi vào cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái hờ hững đoạn nói: “Cô tới rồi à?”.
Hoắc Thời Anh sải bước đi tới, chân còn chưa đến gần thì miệng đã lên tiếng hỏi: “Huynh đang làm gì vậy?”.
Phùng Tranh ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Tranh thủ tiết trời đang đẹp mang đống sách cũ ra phơi nắng ấy mà, cô đợi ta một lát, ta dặn dò vài câu là xong thôi.”
Hoắc Thời Anh không nhịn được trêu hắn: “Huynh định tham gia khoa cử đấy à, tích trữ cả một phòng sách thế này.”
Phùng Tranh quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, cái nhìn này chứa đựng ý vị thâm sâu, khiến trái tim Hoắc Thời Anh đánh thót, đang sợ mình tuy tiện nói một câu không ngờ nói trúng tim đen hắn, nên nhìn lại bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng Phùng Tranh đã quay lưng lại, đoạn bảo: “Ta cũng chẳng có thú tiêu khiển nào khác, cô đợi một lát, ta xong ngay đây.”
Hoắc Thời Anh cũng không dám nói nhiều thêm nữa, xoay người đi ra khỏi phòng, đứng ở hành lang nhìn những con cá vàng mập mạp bơi lội tung tăng trong hai ang nước. Cũng phải mất một lúc, Phùng Tranh mới đi ra, vừa đi, tay vừa cầm theo thắt lưng, đứng ở bên cạnh Hoắc Thời Anh bắt đầu buộc, hai người bọn họ ở Ký Châu suốt mấy tháng liền có dáng vẻ nào của đối phương mà chưa từng nhìn thấy, thứ giao tình có được từ việc lăn lộn bò ra từ đống người ch.ết, nên giờ có thấy gì cũng đều rất thản nhiên, Phùng Tranh nói với Hoắc Thời Anh: “Đi thôi, ở đây bừa bộn lắm, chúng ta đến thư phòng.”
Hai người lại cùng nhau đi ra khỏi tiểu viện, Hoắc Thời Anh vừa đi vừa hỏi: “Lúc trước đã xảy ra chuyện gì vậy? Sau này ta có tới chiến trường tìm bọn huynh, nhưng không tìm thấy, sau đó lúc tỉnh lại, lại nghe nói huynh không bị thương gì cả, thế là thế nào?” Nói đoạn nhìn hắn khắp lượt từ trên xuống dưới.
Phùng Tranh xoay đầu lại liếc nhìn nàng, bực bội nói: “Lúc đó cô xông lên như bị điên, ta và Trần Lộ dẫn người theo sát cô, cũng đành phải liều mạng lao về phía trước, ta bị huých ngã khỏi ngựa rồi ngất xỉu, đợi đến khi tỉnh lại thì không biết ai đã chôn luôn ta xuống bên dưới bụng ngựa, trên người còn chất thêm mấy cái xác, xém chút nữa là bị chôn sống như một cái xác luôn rồi.”
Hoắc Thời Anh bật cười, vỗ vỗ vai hắn: “Ha ha, huynh là có phúc tướng tới rồi đấy.”
Phùng Tranh cũng chỉ biết mỉm cười bất lực: “Đã không giết được mấy tên, lại còn được người ta cứu, ấm ức bỏ xừ.”
Hoắc Thời Anh chỉ cười, ngửa mặt đón ánh nắng đoạn bảo: “Có thể sống đã là điều tuyệt vời nhất rồi, có gì đâu mà ấm ức.”
Hai người đi tới thư phòng, liền có người hầu vào dâng trà, ngồi xuống đâu vào đấy rồi, Hoắc Thời Anh mới hỏi: “Lẽ nào huynh thật sự định tham gia thi khoa cử thật đấy à?”.
Thụ phong lần này, Phùng Tranh được thăng lên làm Cấp sự trung bộ Quân, vừa hay chính là vị trí mà hồi đầu Hoắc Chân vận động cho Hoắc Thời Anh, đoán chừng cũng là Phùng gia vận động mà có, theo Hoắc Thời Anh thấy hắn có một chân chạy việc trong bộ Quân, bản thân lại sở hữu quân công, sau này nói không chừng thật sự sẽ thành công, không nhất thiết phải đi con đường khoa cử.
Nhưng Phùng Tranh lại uống một ngụm trà thản nhiên nói: “Gia phụ vì ta mà làm lụng vất vả nửa đời người rồi, đây là tâm nguyện trước giờ của ông, ta không thể phụ lòng bọn họ thêm nữa, đợi ta xử lý xong việc binh lính xuất ngũ, trợ cấp cho những người tử trận, và giải quyết hết những việc cần phải giải quyết đã, ta vốn đã có chút có công danh rồi, nên thi Hội sang năm, ta nhất định sẽ tham gia thi.”
Hoắc Thời Anh bưng chén trà lên cúi đầu xuống nghĩ đến người cha già ân cần gặp lúc ngoài cổng không hề nhắc nhỏm gì đến chuyện này, qua hồi lâu mới bảo: “Nói đến chuyện trợ cấp cho binh lính tử trận, hôm nay ta tới tìm, cũng là muốn bàn với huynh về chuyện này, đây vốn dĩ là chuyện ta phải hoàn thành, nhưng lại phiền đến huynh.”
Phùng Tranh cười nhạt nói: “Giữa ta và cô mà còn cần phải nói những lời như vậy sao? Những người đó, chúng ta cứu bọn họ ra, rồi lại cùng nhau dẫn họ đến chỗ ch.ết, là chúng ta nợ họ, ai làm thì cũng như nhau cả thôi.”
Hoắc Thời Anh bỏ chén trà xuống nói: “Lần cuối đến phủ Dĩnh Xương, tất cả tiền bạc, đồ đạc của binh lính ta đều đã cất đi, để ở chỗ của cha ta, quay về sẽ đưa sang cho huynh, huynh cứ theo địa chỉ mà gửi trả về cho người nhà của họ, thật ra trợ cấp của triều đình chẳng đáng là bao, nhưng tài vật bọn họ cướp được của người Khương lại rất đáng tiền, nên nhất định phải xử lý thật ổn thỏa.”
Phùng Tranh cau mày: “Xử lý được thế là tốt nhất, nhưng mọi chuyện lại không đơn giản vậy đâu, những thứ như tiền bạc và đồ đắt tiền thì còn dễ, chứ ngân phiếu thì khó đấy, phiếu của ngân hàng nào sẽ có ký hiệu của ngân hàng đó, đặc biệt là việc chuyển đổi một lượng lớn bạc trắng nếu không phải người có chuyên môn thì e là không biết đổi thế nào, nhỡ có nhà đổi tiền nào đó không hiểu làm bừa, thì dễ xảy ra chuyện lắm, đến cuối cùng điều tr.a ra thì cô và ta đều sẽ bị liên lụy.”
Hoắc Thời Anh cúi đầu trầm ngâm: “Chuyện này ta sẽ nghĩ cách, không thể để bọn họ phải chịu thiệt thòi được, đây là những thứ bọn họ đã đánh đổi bằng cả tính mạng của mình.”
Phùng Tranh gật đầu: “Việc này nên làm bí mật thôi, cô cứ từ từ lên kế hoạch, ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian hết sức có thể.”