Chương 51
Hai người nói chuyện xong trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên Hoắc Thời Anh quay sang hỏi: “Sau này huynh có dự định gì không? Thật ra Thánh thượng đã có ý định mở lệnh cấm biển, theo ta thấy sau này triều đình sẽ cần một thủy sư xây dựng sớm thôi, với tài năng của huynh nếu ở lại bộ Quân tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn. Quay trở lại con đường khoa cử, thì sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, như thế chắc chắn sẽ rất khó.”
Phùng Tranh nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, chén trà va vào đĩa phát ra một âm thanh giòn tan, Hoắc Thời Anh ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy chàng thanh niên trước mắt, đang khẽ mỉm cười, ánh mắt vừa kiên định lại ung dung, hắn nói: “Đời người còn có thứ gì khó hơn những việc không muốn mà vẫn phải làm à? Những việc nên làm thì vẫn cứ phải làm thôi, con đường nào cũng đều chỉ là một hành trình cả.”
Phùng Tranh đang ngồi trước mắt bây giờ mang một loại phong thái thanh nhã giống như là một cơn gió mát khẽ lướt qua gò má, thấu hiểu sự đời rồi cũng biết cách ẩn nhẫn rồi, điều đó khiến Hoắc Thời Anh nhớ đến hoàng hậu ở trong cung, trong lòng bỗng thấy khó chịu, cúi mắt xuống.
Sau đó nàng lại hỏi đến Tần Xuyên, lúc ấy mới biết Trần Lộ bị thương nặng, vẫn giữ nguyên được bộ lòng bị chém lòi ra ngoài, mấy lần tưởng ch.ết đến nơi, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua được, Hoắc Chân đích thân báo quân công của hắn lên trên, hiện giờ đã được thăng làm Hiệu úy của doanh trại Lô Long rồi, còn về phần Tần Xuyên, thì đã theo Hoắc Chân trở lại kinh thành từ lâu, lúc Phùng Tranh nghe nói Hoắc Thời Anh vẫn chưa gặp được người thật, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hai người nói chuyện mãi cho đến gần trưa, Hoắc Thời Anh có hơi sợ thái độ nhiệt tình của ông Phùng, nên vội vàng đứng dậy cáo từ, Phùng Tranh cũng không giữ nàng lại còn đích thân tiễn nàng ra tận cửa lớn, đến cửa lớn rồi đột Hoắc Thời Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện quay lại nói với Phùng Tranh: “Hai hôm nữa nhà ta hình như mở tiệc vì ta được phong hầu thì phải, huynh có đến không?”.
Phùng Tranh cười nói: “Vậy thì nhất định phải đến rồi, đợi chọn được ngày rồi, cô hãy phái người tới báo cho ta một tiếng.”
Hoắc Thời Anh gật đầu, nghĩ sao lại bảo: “Lần này huynh cũng được thăng chức, có lẽ nhà huynh cũng sẽ mở tiệc to đấy, đến lúc đó huynh cũng phải báo cho ta biết.”
Nhưng Phùng Tranh lại lắc đầu: “Nhà ta đã quyết định là sẽ không làm gì rồi.” Phùng Tranh hất hất cằm: “Cậu em họ bên nhà Bình quốc công lần này được phong làm Phó đô chỉ huy sứ cũng mở tiệc lớn, đến lúc đó đụng nhau thì không hay lắm.”
Hoắc Thời Anh liếc mắt nhìn sang cửa phủ nguy nga tráng lệ ngay cách vách, không nói năng gì, khuôn mặt xanh xao, cánh môi tím lịm dưới ánh đèn lồng trong cung của cô gái ấy chợt lóe lên trong đầu nàng, quay đầu nhìn Phùng Tranh mặc bộ y phục tay rộng, phong thái anh tuấn, ánh mắt nhìn thấu sự đời, gương mặt lạnh lùng thanh tâm quả dục.
Hoắc Thời Anh quay đầu đi bước xuống bậc tam cấp, trước lúc lên xe bước chân liền khựng lại, sau đó đột nhiên quay người bước đến gần chỗ hắn, đón lấy ánh mắt đầy nghi ngờ của Phùng Tranh, nói liền một hơi: “Nàng ấy nhờ ta nói với huynh rằng, thái hậu khoan dung, hậu cung sạch sẽ, nàng ấy không hề thấy tủi thân uất ức gì cả, nàng ấy dặn: Hy vọng trời cao đất rộng, huynh hãy sống thật tốt.”
Trong nháy mắt vẻ mặt Phùng Tranh thay đổi hẳn, vẻ đau đớn bén nhọn dâng lên trong đáy mắt hắn, các khớp ngón tay nắm chặt lại, gân xanh trên bàn tay gồ cả lên, hai vai run rẩy, cả người lảo đảo như sắp ngã quỵ.
Nói xong Hoắc Thời Anh xoay người rời đi, nàng biết chuyện mình vừa làm là đại bất kính, nhưng nàng không hề thấy hối hận, Phùng Tranh muốn sống như một con người, thì ít nhất cũng phải có chút sức sống giống như một người đang sống mới được.
Dọc đường quay về vương phủ, Hoắc Thời Anh nhìn qua cửa sổ xe ngựa, xung quanh im ắng không một tiếng động, nhưng trong lòng nàng lại ngổn ngang trăm mối, mấy ngày nay nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, gặp gỡ một số người, có người ra đi vì nàng, kết thúc một giai đoạn cuộc đời này, để bắt đầu một giai đoạn cuộc đời khác, cuối cùng chìm sâu trong tình cảnh này không thoát ra được.
Xe ngựa về đến cửa vương phủ, từ đằng xa đã nhìn thấy một cỗ xe nhỏ màu men xanh, dừng ở dưới cửa ngách, xe ngựa của nàng chậm rãi tiến lại gần, trong chiếc xe nhỏ thò ra một bày tay trắng nõn, ngón tay thon thả như ẩn như hiện, sau đó một mùi hương từ trong xe táp thẳng vào mặt, quả thực là rất thơm.
Có người đang nhìn trộm Hoắc Thời Anh qua khe hở trên xe, hơn thế còn là một cô gái, Hoắc Thời Anh ngẩng đầu lên quét ánh mắt về phía trước cửa phủ, thấy Tần Xuyên ngồi ở cửa ngách đang mở buôn chuyện với đám người hầu làm nhiệm vụ trông cửa, là nàng biết ngay đã có chuyện gì xảy ra.
Bình thường cửa ra vào có đến bốn, năm người hầu trực chờ nghe sai việc, đều là người hầu cấp thấp, vừa nãy không biết bọn họ đã nói gì, mà vừa nhìn thấy bóng dáng Hoắc Thời Anh quay về, tất cả đều đứng bật dậy khúm núm, tay chân luống cuống giống như bị Hoắc Thời Anh bắt thóp được vậy.
Tần Xuyên quay lưng ra phía ngoài không biết gì nên vẫn hét rất to: “Này, sao thế? Các ngươi nhìn thấy ma à.”
“Tần Xuyên.” Hoắc Thời Anh đứng dưới bậc tam cấp, khẽ mỉm cười gọi tên ông ta, nàng biết sớm muộn gì ông ta cũng sẽ xuất hiện, Phùng Tranh không tới một là vì tránh nghi ngờ, hai là con người hắn vốn là vậy, còn về phần gã Tần Xuyên này thì chắc chắn quãng thời gian vừa rồi bận chơi bời đàn đúm rồi, Hoắc Thời Anh cũng chỉ kiên nhẫn được mấy ngày này thôi, nếu qua hôm nay mà ông ta còn không xuất hiện thì nàng sẽ đích thân đi tóm cổ ông ta về.
Tần Xuyên nghe gọi lập tức quay phắt đầu lại, nhìn thấy Hoắc Thời Anh cũng không nói năng gì chỉ ngoác miệng ra cười rõ tươi, chỉ là vừa cười lên một cái thì khuôn mặt xấu xí nhăn nhúm hết cả lại, ông ta đứng dậy đi về phía nàng, đứng ở trên bậc tam cấp nhìn xuống Hoắc Thời Anh đứng phía dưới, một bên tay trống không, cả hai người nhìn nhau, cười hề hề như kẻ ngốc.
“Sao ông không vào?” Hoắc Thời Anh hỏi ông ta.
Tần Xuyên khoát tay đĩnh đạc nói: “Ta không vào đâu, ta tới thăm cô thôi, bước qua cánh cửa đó người ta phải thăm sẽ là quận chúa Thập nhất, Thập nhị gì đó, thế thì không thăm!”.
Hoắc Thời Anh bước lên bậc tam cấp, nhìn ông ta: “Không thăm thì không thăm. Ta sẽ để ông thăm Hoắc Thời Anh đứng ở ngoài cửa vậy.”
Tần Xuyên mỉm cười hài lòng, sau đó Hoắc Thời Anh làm một việc khiến cho đám người hầu trông cửa sững sờ, nàng ngồi phệt luôn xuống bậc thềm bằng đá ngay trước cửa lớn, nhân tiện vỗ vỗ vào vị trí ngay bên cạnh mình nói với Tần Xuyên: “Ngồi đi.”
Tần Xuyên ngồi xuống xong, quay đầu qua nhìn nàng: “Thăng quan rồi hả? Phong hầu rồi chứ gì?”.
Hoắc Thời Anh cười trêu: “Đúng, không phải ông muốn ta làm nữ tướng quân à, giờ ta phong hầu rồi không phải càng như ý ông sao?”.
Tần Xuyên cũng nhệch miệng cười, Hoắc Thời Anh cũng hỏi ông: “Sắp đi rồi hả?”.
Tần Xuyên gật đầu: “Phải, sắp đi rồi.”
Hoắc Thời Anh hất cằm về phía cỗ xe nhỏ màu men xanh: “Ông đang định làm gì vậy?”.
Tần Xuyên gãi gãi đầu, da mặt dày như ông ta mà giờ phút này cũng lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy, nhưng lúc nói thì vẫn hùng hổ lắm: “Còn có thể làm gì được chứ? Lấy vợ chứ sao.”
Hoắc Thời Anh lắc đầu: “Gái phong trần không tốt lắm đâu.”
Tần Xuyên khinh thường chỉ chỉ ra phía sau: “Người trong gia đình bọn cô mới để ý chuyện đó, còn ở dưới quê bọn ta, không quan tâm, chỉ cần có thể sống với nhau hết đời sinh được một thằng cu vậy là được rồi.”
Hoắc Thời Anh vẫn không kìm được dặn dò: “Vẫn phải cẩn thận mới được, người như vậy thường trải qua nhiều chuyện khốn cùng, sợ là không thể an ổn sống qua ngày được đâu.”
Tần Xuyên ngượng ngùng, chỉ đáp: “Ta hiểu.”
Nghe vậy Hoắc Thời Anh cũng không tiện khuyên nhiều nữa, chuyển sang chủ đề khác: “Nếu ông đã không muốn vào, vậy chúng ta ra ngoài đi, ta mời ông uống rượu coi như thực hiện lời hứa.”
Hoắc Thời Anh còn chưa nói hết câu, thì không ngờ Tần Xuyên đã móc từ trong người ra một bình hồ lô đựng rượu: “Ra ngoài phiền phức lắm, trước buổi trưa là ta phải lên đường rồi, thời gian gấp rút mà, uống mấy ngụm luôn ở đây đi thế cũng coi như thực hiện lời hứa với ta rồi.”
Hoắc Thời Anh nhìn cái bình hồ lô cáu bẩn bật cười: “Cũng được, vậy thì nghe lời ông vậy.”
Và thế là ngay trước cửa lớn của vương phủ xa hoa lộng lẫy, hai người bọn họ ngồi đó uống rượu, cô một ngụm ta một ngụm.
Phía trước vương phủ tuy không phải là phố chợ ồn ào, nhưng suy cho cùng vẫn có người qua kẻ lại, hơn thế những người ra vào gần khu vực này, ít nhiều cũng đều là những gia đình giàu có, nên cảnh tượng ấy lập tức thu hút không ít những cái nhìn hiếu kỳ của người qua đường.
Bên trong cánh cửa phía sau lưng bọn họ, Chu Thông ngạc nhiên đến đờ người ra từ lâu, bước ra cửa nhìn một lát, sau đó dặn dò đám người hầu xung quanh không được ba hoa kể lể với ai, còn mình thì cuống quýt chạy ngược vào trong sân, chỉ thoáng chốc đã thấy Hoắc Thời Gia được một đám người quây xung quanh dẫn đi ra cửa lớn.
Hoắc Thời Gia cũng đứng ở trước cửa nhìn hai người một lúc, Chu Thông ở bên cạnh nói: “Thế tử gia cậu xem có nên mời vị quân gia đó và quận chúa vào trong không, chứ người qua kẻ lại như thế thì chung quy lại cũng không hay lắm, sau này đồn đại ra ngoài thì sẽ làm bại hoại danh tiếng của quận chúa mất.”
Hoắc Thời Gia không trả lời ông ta, lại nhìn em gái và Tần Xuyên hồi lâu, đoạn nói: “Xuống hầm lấy hai vò rượu mang ra đưa cho họ, ông đến phòng thu chi lấy năm trăm lượng bạc, bọc cẩn thận vào trong tay nải rồi mang tới đây.”
Chu Thông cau mày, Hoắc Thời Gia quay đầu lại nhìn ông ta: “Người này có giao tình rất đặc biệt với Hoắc Thời Anh, nên không thể dùng ánh mắt của thế tục để coi thường ông ta được, tình bạn của bọn họ gắn bó thân thiết giữa làn ranh sống ch.ết, không phải thứ ông và ta có thể hiểu được đâu, ông cứ làm theo lời ta dặn, để bọn họ làm theo ý mình.”
Chu Thông khom người đáp: “Vâng.” Sau đó quay qua dặn dò người dưới đi làm việc, Hoắc Thời Gia lại đứng nguyên ở đó ngắm họ một lúc nữa, sau đó mới xoay người đi vào trong.
Bên này Hoắc Thời Anh và Tần Xuyên uống được nửa chừng, thì từ đằng sau đột nhiên có hai gã hầu chạy tới, mỗi người ôm một vò rượu, đặt ở sau lưng bọn họ, không nói không rằng, quay người bỏ đi.
Hai người cùng quay lại nhìn vò rượu sau lưng, Hoắc Thời Anh hỏi ông ta: “Ông uống nữa không?”.
Tần Xuyên lắc lắc đầu: “Không uống nữa, tưởng hai chúng ta là ma men chắc?”.
Hoắc Thời Anh cười: “Không uống thì thôi.”
Hai người uống cạn đến giọt cuối cùng trong bình rượu hồ lô, Tần Xuyên dốc ngược cái bình xuống, thấy không còn một giọt nào, lúc đó mới đứng dậy phủi phủi mông nói: “Đi đây, còn phải lên đường nữa, quá trưa mới ra khỏi thành thì không tìm được chỗ trọ đâu.”
Hoắc Thời Anh ngước nhìn Tần Xuyên, không nói cũng không có phản ứng gì, Tần Xuyên sốt ruột bảo: “Sao, không nỡ à?”.
“Ừ.” Hoắc Thời Anh gật gật đầu, sau đó nàng cũng đứng dậy, nói với ông ta: “Ông đợi ta một lát.” Sau đó quay đầu gọi Hoài An đang đứng bên cạnh nói: “Ngươi đi tìm thế tử nói ta cần một vài nguyên liệu thuốc, tốt nhất là mấy thứ đại bổ như nhân sâm, lộc nhung chẳng hạn, còn nữa lấy hộp đựng tiền trong phòng ta ra đây, ngươi biết nó ở đâu mà.”
Tần Xuyên đứng nhìn Hoắc Thời Anh dặn dò, rồi thấy Hoài An vâng lệnh chạy đi, Hoắc Thời Anh quay lại hỏi ông ta: “Thế nào? Đồ của ta ông cũng không thèm à, là của Hoàng thượng ban thưởng cho ta lúc ta bị thương lần trước đấy.”
Tần Xuyên không nói năng gì, Hoắc Thời Anh nhìn một bên cánh tay áo trống không phất phơ của ông ta dặn: “Cánh tay ông không còn nữa, sau này trái gió trở trời nhất định sẽ nhức lắm, những vết thương kiểu này càng có tuổi lại càng khó chịu, số nguyên liệu thuốc này ông giữ lấy để sau này mà dùng.”
Nghe đến đây cuối cùng Tần Xuyên cũng phải quay đầu đi không dám nhìn nàng nữa, Hoắc Thời Anh lại dặn tiếp: “Quay về quê thì mua nhiều đất vào, có chuyện gì thì tìm Tư Vệ sở của địa phương, ta sẽ sai người qua đó chào hỏi trước, sau này cứ yên ổn làm địa chủ đi, không được giữ bạc ở trên người, ta biết con người ông không chịu ngoan ngoãn ở yên đâu.”
Nghe thế Tần Xuyên phì cười: “Cô yên tâm, trong nhà vẫn còn mẹ già, nên ta không dám làm bậy đâu.” Hoắc Thời Anh cũng bật cười theo ông ta.
Một lúc sau Hoài An chạy ra, theo sau là mấy nô bộc khiêng vài cái hòm, bọn họ chất cái hòm lên xe ngựa, còn Hoài An thì đưa một cái hộp và tay nải cho Hoắc Thời Anh thì thào nói: “Bên trong là năm trăm lượng thế tử đưa cho.”
Hoắc Thời Anh cũng không nói gì, cầm cả hai, đi đến bên cạnh Tần Xuyên: “Cầm lấy đi, đều là bạc thưởng của ta, ông cầm về, mua thêm đất.”
Tần Xuyên nhìn những thứ trong tay Hoắc Thời Anh, trầm mặc hồi lâu không nói gì, sau đó đưa tay ra nhận, rồi xoay người định đi, thì đột nhiên nàng kéo ông ta lại, khoảng cách cả hai cực gần, nàng ghé vào tai ông ta nói: “Bên trong có một nửa là của ta, mua nhiều đất bên cạnh nhà ông vào, trông coi cẩn thận cho ta, đợi ta đến tìm ông.”
Nghe thế Tần Xuyên sốc nặng, quay ngoắt đầu lại trợn tròn mắt nhìn nàng, nhưng Hoắc Thời Anh chỉ vỗ vỗ vai ông ta: “Đi đi.”
Tần Xuyên đột nhiên nhếch miệng cười phá lên, đoạn quấn tay nải lại, cười lớn nhảy lên xe, nhìn Hoắc Thời Anh đang toét miệng cười lần cuối, sau đó vung roi ngựa lên, quát một tiếng, vó ngựa lập tức khởi động, ông ta hét lên: “Vợ ơi, về nhà thôi.” Bên trong xe vang lên giọng nói yêu kiều phụng phịu, hòa cùng với tiếng roi ngựa ầm ĩ rời đi.
Hoắc Thời Anh đứng ở trước cửa phủ, đưa mắt tiễn Tần Xuyên dần xa, cuối cùng thở dài buồn bã.