Chương 61: Phiên ngoại 2 Ollie và Oscar (P2)
(*) Khả năng cao là nhà này đi Disneyland ở HongKong hoặc Thượng Hải.
Chưa đến tám rưỡi mà ở cổng đã có không ít người tới xếp hàng.
Nhạc Thần An lấy điện thoại ra rồi gửi cho Mộ Hàn một bản ghi chú: “Lát nữa anh dẫn hai đứa đi xếp hàng Roaring Rapids, em đi lấy FastPass(*).”
(*) Disney Fastpass là hệ thống đặt chỗ đi xe diễu hành sáng tạo được giới thiệu vào năm 1999 dành cho khách tham quan Disneyworld. Điều này cho phép mọi người tránh phải xếp hàng dài tại các điểm tham quan và nhận được vé cho phép họ quay lại điểm tham quan vào những thời điểm cụ thể và lên tàu ngay.
Cậu lấy ra bốn tấm bản đồ của công viên, lấy bút khoanh một vòng tròn màu đỏ ở lối vào của nhà hàng: “Ba người mỗi người lấy một tờ bản đồ đi, nếu như đi lạc hoặc không liên lạc ngay được thì cứ đợi trong nhà hàng.”
“Không phải tìm nhân viên giúp một tay sao?” Ollie ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú: “Như vậy sẽ tương đối tiết kiệm thời gian.”
Nhạc Thần An mỉm cười: “Nếu như em lạc mất bọn anh thì tìm nhân viên, nếu có anh hoặc cậu em đi cùng thì đến chỗ nhà hàng.”
“Nghe anh ấy đi.” Mộ Hàn xoa đầu cô bé.
“Vâng ạ.” Cô bé quay đầu nói với em trai: “Không được đi lạc, không được cúi đầu, nắm tay chị chặt vào đấy.”
Oscar nhìn cô bé rồi gật đầu một cái.
Đúng lúc công viên mở cửa, Nhạc Thần An dặn dò Mộ Hàn một lần nữa: “Bảo bối, nhất định phải trông chừng hai đứa đó! Nếu không em sẽ bị người nhà anh phanh thây đấy! Không được thả tay chúng nó ra, cố gắng hết sức!”
“Được.” Mộ Hàn mỉm cười nhìn cậu, Nhạc Thần An ngẩn người ra. Gần đây anh luôn ăn mặc trang trọng lịch sự, về đến nhà thì thay ngay quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, gần như không thấy mặc trang phục thường ngày. Hôm nay Mộ Hàn mặc áo phông Duffy màu be mà cậu đặt mua từ trước, phía dưới mặc quần jean ống côn vừa vặn sáng màu, cặp chân thon dài thẳng tắp, mái tóc ngắn dù không được chải chuốt nhưng sạch sẽ gọn gàng, đôi mắt chỉ cần hơi cong lên một chút là vô cùng đẹp. Cậu không khỏi đảo mắt nhìn xung quanh, quả nhiên, không ít người ở đây đang nhìn chăm chú bọn họ, không biết đang nhìn hai nhóc lai này hay là nhìn bạn trai cậu.
“Anh đừng cười.” Nhạc Thần An cởi mũ bóng chày trên đầu mình xuống đội lên đầu anh, đè thấp vành mũ: “Nhớ ngoan nhé, em đi đây.”
FastPass đầu tiên bị trì hoãn 20 phút, đến khi nhận được chuyến tiếp theo đã hơn một tiếng trôi qua. Cậu vội vã chạy tới cửa nhà hàng, thấy ba người ngồi ở một góc bàn, mỗi người đang ôm một hộp bắp rang bơ hoạt hình. Hai đứa trẻ con cứ ngồi quan sát Mộ Hàn hí hửng ăn bỏng một mình, toàn bộ quá trình không ai nói chuyện. Xung quanh có phụ huynh dẫn theo con cái tò mò nhìn sang bọn họ hay nhân viên nhà hàng đến chào hỏi, ba người họ vẫn vờ như không thấy. Mộ Hàn mặt mũi vô cảm gật đầu, ngay cả ánh mắt cũng không cho người ngoài.
Nhạc Thần An thầm cười trong lòng, cả nhà họ Mộ đúng là dòng dõi hoa Cao Lĩnh(*) không ai đụng vào được. Hai đứa nhỏ kia mà trưởng thành thì chắc cũng chẳng kém gì Mộ Hàn.
(*) Chỉ sự lạnh lùng, kiêu ngạo.
“Bé này mấy tuổi rồi em? Trông đáng yêu ghê, đây là anh trai em sao? Ha ha.” Có vài nữ sinh cấp ba còn mặc đồng phục đi tới, nhìn là biết bùng học chạy tới đây chơi. Các cô gái tiến lại gần bàn mỉm cười với Oscar, thằng bé đỏ mặt ngay lập tức. Ollie ngước mắt bình tĩnh trả lời: “Chào chị ạ, chị ăn bắp rang bơ không? Mời chị ăn nè.”
“Ôi chao đáng yêu quá, cảm ơn em nha. Chị không ăn đâu. Ba mẹ em có đi cùng không?” Bọn họ vừa bắt chuyện vừa lấy điện thoại ra.
Nhạc Thần An thấy sắc mặt Ollie đanh lại, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt không nói thành lời. Mặc dù đã cực lực che giấu nhưng chuyện không có mẹ, đối với bất kỳ một bạn nhỏ nào mà nói đều là cái gai nhọn. Ánh mắt cô bé thoáng qua vẻ bối rối, Nhạc Thần An nhìn thấy mà vô cùng xót xa.
Mộ Hàn đứng dậy che màn hình điện thoại, bế cô bé lên dịu dàng ôm vào trong ngực, nói: “Nghỉ khỏe chưa? Chúng ta đi tiếp nhé?”
Ollie gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ Mộ Hàn. Anh nhìn tốp nữ sinh trung học một cái, lịch sự mỉm cười tỏ ý mấy đứa mau tránh ra, một tay bế Ollie một tay dắt Oscar đi ra ngoài. Nhạc Thần An đón bọn họ, hỏi Ollie: “Sao chỉ nhìn anh ấy ăn? Em và em trai không ăn sao?”
“Ba nói mấy thứ này không có chất dinh dưỡng.” Sắc mặt Ollie đã khôi phục, cô bé vênh mặt lên cố tỏ ra khinh thường nhưng động tác ɭϊếʍƈ môi lại quên mất không che giấu.
Nhạc Thần An quay đầu nhìn, mấy cô nhóc học sinh cấp ba kia vẫn còn giơ điện thoại lên, không biết đã chụp bao nhiêu ảnh của Mộ Hàn.
Ollie và Oscar còn nhỏ nhìn không hiểu, cậu liếc qua là biết thừa mấy cô gái đó chỉ mượn cớ giao tiếp với trẻ con để bắt chuyện với nam thần nhà họ thôi. Mặc dù không trách mấy cô gái, Mộ Hàn trưởng thành đẹp như vậy, chắc chắn đi đến đâu cũng sẽ thu hút người khác, nhưng mà… Xã hội này tàn khốc lắm các bạn nhỏ ơi! Nhạc Thần An hào phóng mỉm cười với bọn họ một cái, một tay bế Oscar, một tay nắm tay nam thần của mình, mười ngón tay lồng chặt vào nhau đi ra ngoài.
Hoa có chủ rồi, có tơ tưởng thì cũng đứng cách xa chút thầm ngưỡng mộ trong lòng thôi.
“Sao đấy?” Mộ Hàn nhận ra hành động cố ý thân mật của cậu.
“Không sao.” Nhạc Thần An thay đổi kế hoạch: “Dù sao cũng không có trò gì đặc biệt muốn chơi, chúng ta cứ đi tiếp cùng nhau đi, muốn chơi gì thì xếp hàng cái đó. Tránh lát nữa em không có ở đây một lúc ai đấy lại thu hút ong bướm.”
Bỗng nhiên Mộ Hàn buông tay cậu ra, đứng tại chỗ không đi, Nhạc Thần An tưởng mình nói quá đáng: “Đùa thôi mà đùa thôi mà, đều là con nít cả~” Cậu xoay người muốn kéo Mộ Hàn, anh lại níu tay cậu kéo mạnh một cái, trước cái nhìn sững sờ của bao nhiêu người dán lên môi cậu rất lâu, lúc tách ra đầu lưỡi còn khều qua răng cửa của cậu. Vẻ mặt anh hờ hững hỏi: “Tiếp theo đi đâu?”
“Hả? Ca…ca…caribe, cướp biển Caribe đi.” Mặt Nhạc Thần An dần dần đỏ ửng, sau lưng còn vang lên tiếng thét chói tai của mấy cô gái.
Oscar luôn luôn trầm lặng bỗng nhiên cất giọng non nớt: “Cậu ɭϊếʍƈ anh.”
“Nè, bé đẹp trai ơi, em có biết thành ngữ ‘phi lễ chớ nhìn"(*) không?” Nhạc Thần An dở khóc dở cười, búng một cái lên trán Oscar, bế cậu bé đuổi theo.
(*) Không nhìn những điều sai, trái với lễ nghi.
Bốn người rong chơi vui vẻ đến tận trời tối.
Pháo hoa đã nổ trên bầu trời, Oscar cạn hết sức lực không thể gượng nổi nữa, dựa vào trong ngực Nhạc Thần An cố gắng mở mắt ra.
“Mệt thì ngủ đi, anh bế em.” Nhạc Thần An vỗ lưng cậu bé, ngoảnh đầu nhìn công chúa nhỏ sau lưng. Ollie chạy nhảy cả một ngày cũng đã rất mệt, nhưng cô bé quật cường mở to mắt nhìn chăm chú pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm. Ollie đã mấp máy môi rất nhiều lần như thể muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh.
“Đẹp không?” Nhạc Thần An hỏi.
“Cũng được.” Nhóc vẫn cố tỏ ra bình thản nhưng biểu cảm sẽ không giấu được, Nhạc Thần An nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô bé sáng rực lấp lánh, đốm sáng pháo hoa phản chiếu trong mắt.
Rõ ràng cực kỳ vui sướng nhưng không biết một đứa trẻ con lại có thể lấy đâu ra lớp vỏ bọc dày như vậy.
Hai bạn nhỏ ngủ say sưa trên xe cả đường về, đến khi về tới khách sạn đã chín rưỡi. Tắm xong, Nhạc Thần An định tắt đèn giúp hai đứa rồi về phòng bên cạnh. Ai ngờ Oscar và Ollie không hề định ngủ, chúng lôi nhạc phổ từ trong vali ra trải lên giường mình.
“Không buồn ngủ nữa à?” Nhạc Thần An quay lại gập bản nhạc vào: “Ngày mai rồi đọc.”
“Cả ngày hôm nay không luyện đàn rồi, buổi tối phải luyện bù.” Ollie mở nhạc phổ ra lần nữa: “Như thế mới xong việc của ngày hôm nay.”
“Nhưng bây giờ chúng ta đang ở khách sạn, phòng bên cạnh còn khách hàng khác, đã sắp 10 giờ rồi, các em sẽ làm phiền họ nghỉ ngơi.” Nhạc Thần An thật sự khiế͙p͙ sợ trước sự tự giác và quản lí bản thân nghiêm khắc của hai bạn nhỏ.
“Vậy thì…được rồi, sáng sớm mai luyện vậy.” Nói xong, cô nhóc ngáp một cái.
Nhạc Thần An về phòng, Mộ Hàn đang ôm laptop ngồi dựa vào ghế sô pha, không biết đang bận rộn gì.
“Bảo bối, mấy người đều như thế khiến em rất xấu hổ…” Cậu đi vòng qua đằng sau ghế sô pha, thấy email Mộ Hàn còn chưa xử lý trên màn hình. Cậu kiên nhẫn đợi chiếc email này được đọc xong mới tranh thủ thò tay qua trước mặt anh đóng laptop cạch một tiếng: “Hiếm khi nào được nghỉ ngơi mấy hôm, chuyên tâm nghỉ phép không được sao? Đi tắm trước đi.”
“Sao thế?” Trong lúc tắm rửa, hai người đang trao nhau một nụ hôn nồng cháy thì Mộ Hàn dừng lại. Nhạc Thần An đang quay lưng lại với phong cách nóng bỏng và táo bạo trước đây, thậm chí còn khiến anh cảm thấy cậu đang có chút lơ đễnh và bị động.
Thật ra hiếm khi nào thấy cậu thất thần, cậu thở dài: “Không có gì, trạng thái không tốt. Em hơi lo lắng hai bạn nhỏ nhà anh. Anh không cảm thấy hai đứa nó như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề sao?”
Nhạc Thần An nhớ lại thời điểm mình lên sáu lên bảy, mỗi ngày cùng Trương Dịch Trạch lăn lộn đá bóng không có bất kỳ một kĩ thuật nào trên sân trường, hồn nhiên đánh đấm một cách ấu trĩ, Trương Dịch Trạch còn chọc tức mấy cô nàng rồi bỏ chạy. Lớn hơn một tí thì biết lén lút chơi game rồi về nhà muộn, trước đó còn tranh thủ bàn bạc với nhau xem lấy lý do gì nói dối bố mẹ. Bài tập làm qua loa bố mẹ không kiểm tr.a là cứ thế nộp lên. Có vẻ như hầu hết những đứa trẻ xung quanh cậu đều lớn lên như thế này, khóc lóc làm nũng vì điều mình muốn, kì kèo từ trường về đến nhà để bố mẹ mềm lòng và thỏa hiệp. Đến khi hiểu chuyện hơn thì ý thức học tập cũng tự giác hơn, trong giờ học biết chủ động giơ tay phát biểu.
Còn như cặp song sinh nhà họ Mộ, những đứa trẻ có tính kỷ luật cao và trưởng thành hơn so với độ tuổi, cậu chỉ từng đọc trong “Súp gà cho tâm hồn”(*) mà thôi.
(*) Chicken Soup For the Soul, hiện tượng sách triệu bản của ngành xuất bản từ năm 1993 trên toàn thế giới. Thông qua những câu chuyện trong bộ sách này, bạn có thể tìm lại chính mình, có thêm niềm tin, nghi lực để thực hiện những ước mơ khát vọng biết chia sẻ và đồng cảm với nỗi đau của những người xung quanh, tìm lại được những giá trị đích thực của cuộc sống.
Buổi chiều ở Disney, xung quanh có rất nhiều cửa hàng, cậu hỏi hai đứa bé có muốn mua quà lưu niệm không, cả hai đều lắc đầu.
“Thật sự không muốn sao? Cái này cũng không thích à?” Nhạc Thần An giơ tay lấy một con gấu bông Duffy cỡ vừa: “Duffy và Shirleymei, trông giống hai đứa không? Còn có thể thay quần áo cho nó nữa.” Vừa mới kết thúc chuyến xe diễu hành, cậu thấy Ollie nhìn chăm chú Duffy không nỡ rời mắt, suýt chút nữa thì vấp ngã. Cho dù phải xếp hàng rất lâu, cô bé vẫn kiên nhẫn chờ được chụp chung với Duffy và Shirleymei.
Ollie mải mê nhìn nơ con bướm của Shirleymei rất lâu, cắn môi khẽ giọng nói: “Không cần đâu ạ. Mấy thứ này vô dụng…không thể mang về nhà.” Nói xong thì quay đầu đi. Oscar ở bên cạnh chỉ chiếc bút bi hoạt hình đang lắc lắc: “Cái này nhét vào trong túi, ba không thấy được đâu.”
Trông dáng vẻ nghiêm túc dè dặt của hai đứa bé, không hiểu sao Nhạc Thần An rất khó chịu. Cậu đẩy ba người đứng gọn sang bên cạnh: “Ba người đứng đây chờ em một lúc, không được chạy lung tung.”
Mộ Hàn kéo hai đứa bé đứng sang một bên nhìn Nhạc Thần An chạy tới chạy lui giữa các kệ hàng, trong ngực nhanh chóng chất một đống đồ.
“Đây nhé, cặp sách, vỏ gối, bình nước, cốc uống nước, dĩa nhỏ muỗng nhỏ ăn trái cây, đều là đồ dùng được.” Bốn người xách túi lớn túi nhỏ ngồi trong nhà hàng mở ra xem, tất cả mọi thứ đều in hình Duffy và Shirleymei rất đáng yêu.
“Không sao đâu.” Lòng bàn tay Mộ Hàn xoa eo cậu một vòng, suy nghĩ đang bay xa của Nhạc Thần An nhanh chóng được kéo về thực tại.
“Tại sao sẽ không sao? Anh à, anh và Mộ Tuyết khi còn bé cũng trưởng thành như vậy sao?” Cậu đè tay Mộ Hàn lại, đau lòng quá đi mất.
“Không kém bao nhiêu. Vì thế không cần lo lắng, bây giờ bọn anh đều rất tốt mà.” Mộ Hàn trở tay thoát ra, đẩy cậu lên vách tường dưới vòi hoa sen, hài lòng thưởng thức lồng ngực bắt đầu phập phồng rõ ràng: “Em không thích người trưởng thành sao?”
“Không…Không phải.” Nhạc Thần An nhất thời không chịu nổi Mộ Hàn nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm như vậy, giống như muốn ăn thịt người. Chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể đốt cháy tất cả dục vọng bên trong cậu, cậu vươn tay ôm lấy sau gáy anh hôn mãnh liệt. Đậu má rảnh rỗi quan tâm đến những chuyện ấy làm gì, mỗi người đều có những duyên phận và cơ hội của mình, còn cậu bây giờ đang có “chính sự” quan trọng đây này.
Giống như Mộ Tuyết gặp Trương Dịch Trạch, Mộ Hàn gặp cậu.
Biết đâu một ngày nào đó, cuộc đời bọn trẻ cũng sẽ gặp được người khiến bản thân chúng sẵn sàng lấy hết dũng khí để phản kháng, một người khiến chúng phấn đấu quên mình.