- Chương 1: Đi lạc
- Chương 2: Ảo giác phi hành
- Chương 3: Rượu Tequila siro lá phong
- Chương 4: Lá tung bay, cánh hoa xoay
- Chương 5: Băng tuyết tan chảy
- Chương 6: Quy tắc ngầm
- Chương 7: Slopestyles
- Chương 8: Gà ngốc nhỏ(*)
- Chương 9: Chênh lệch
- Chương 10: Tình bạn trong sáng
- Chương 11: Cú tuyết
- Chương 12: Người mẫu
- Chương 13: Thăm dò
- Chương 14: Áo sơ mi trắng
- Chương 15: Hành trình không đường trở về của kẻ gan dạ
- Chương 16: Ngu thật hay ngu giả?
- Chương 17: Cấm chỉ Matryoshka(*)
- Chương 18: Phế Vật Điểm Tâm
- Chương 19: Live House
- Chương 20: Em còn nhỏ
- Chương 21: Bị buộc nghỉ phép
- Chương 22: Mất ngủ trên trời cao
- Chương 23: Nam Thập Tự(*)
- Chương 24: Cá nhà táng
- Chương 25: Bụi tuyết sâm panh(*)
- Chương 26: Cuộc yêu bất ngờ
- Chương 27: Thế giới của đôi mắt
- Chương 28: Sếp lớn
- Chương 29: Tuyết lở
- Chương 30: Người muốn gặp, nơi muốn về
- Chương 31: Núi tuyết ở đó
- Chương 32: Ánh trăng mông lung
- Chương 33: Trai thẳng thất tình
- Chương 34: Tao có thể ra tay nặng hơn nữa
- Chương 35: Ăn miếng trả miếng
- Chương 36: Anh muốn nhìn thấy em
- Chương 37: Từ bỏ sự lựa chọn quan trọng nhất
- Chương 38: Gọng kính Boston
- Chương 39: Trượt chạm khắc
- Chương 40: Anh là ai đến dạy tôi cách yêu điên cuồng
- Chương 41: Không có khó khăn nào không vượt qua được
- Chương 42: Sao Thủy nghịch hành(*)
- Chương 43: Thất tình đồng nghĩa với việc cung phản xạ bị chậm lại
- Chương 44: Kiếm tiền nuôi gia đình
- Chương 45: Thất lạc tìm lại được
- Chương 46: Anh thật may mắn
- Chương 47: Như đã từng quen biết
- Chương 48: Hóa ra anh cũng vẫn luôn dõi theo em
- Chương 49: Chuyện quan trọng nhất
- Chương 50: Chó săn nhỏ
- Chương 51: Anh có muốn đi cùng em không?
- Chương 52: Anh, Tiểu, Hàn
- Chương 53: Kẹo trái cây
- Chương 54: Mộ trong ‘triêu triêu mộ mộ’
- Chương 55: Em yêu anh
- Chương 56: Phản ứng stress hạn chế
- Chương 57: Mục tiêu mới
- Chương 58: Tượng trưng cho bình minh và hoàng hôn đẹp nhất
- Chương 59: Chào buổi sáng
- Chương 60: Phiên ngoại 1 Ollie và Oscar (P1)
- Chương 61: Phiên ngoại 2 Ollie và Oscar (P2)
- Chương 62: PHIÊN NGOẠI 3: Tiết Hiểu
- Chương 63: Phiên ngoại 4 Mẹ gọi chúng ta về nhà ăn cơm
- Chương 64: Phiên ngoại 5: chó shiba
Văn án
Hôm nay có lẽ cũng là một ngày cuối tuần như bao ngày khác, cậu chỉ là một người thất ý trong sự nghiệp sau đó vô tình nhìn thấy một bóng hình như đang toả sáng.
Thân ảnh kia đang đi nhanh trong màn tuyết, như phi như bay, càng đi lên càng cao, từng bó hoa tươi, từng tiếng vỗ tay, ánh vào trong mắt, phản hồi trong tai.
Cậu từ xa trông lại, nhìn bóng dáng thon dài kia đang đứng, giơ lên chai champagne, hoà cùng ánh lửa rực đỏ, tiếng than lách tách, vừa chiếu sáng bóng hình đó, cũng vừa thiêu đốt trái tim cậu.
Nụ hôn này không biết đã kéo dài bao lâu, khi tiếng thở dốc vang lên, Mộ Hàn cũng nhẹ nhàng buông vai cậu ra, lùi lại nhìn cậu chăm chú
“Sao vậy?”
Người này không nói nhiều, nhưng rất nhạy cảm.
Nhạc Thần An chưa thỏa mãn bổ nhào về phía anh, rúc đầu vào cổ anh:
“Không có gì, thật ra cũng không phải chuyện gì đáng để thất vọng. Ít nhất thực lực của em cũng đã được khẳng định.”
Bởi vì con đường nhϊế͙p͙ ảnh mà cậu bước lên có thiên phú, cũng có cơ hội.
Đối phương không hỏi han cặn kẽ, chỉ vỗ nhẹ lên lưng cậu, bầu không khí mập mờ hạ nhiệt nhanh chóng, bỗng nhiên sự ấm áp bao trùm. Nhạc Thần An không nhịn được cười hì hì: “Anh lại coi em là trẻ con đúng không?”
“Em không phải sao?” Giọng nói của Mộ Hàn trong trẻo rành rọt, lúc thì thầm bên tai rất dễ nghe.
Em là nơi chốn trở về trong cuộc hành trình phiêu lưu của anh.
—————
Hôm nay có lẽ cũng là một ngày cuối tuần như bao ngày khác, cậu chỉ là một người thất ý trong sự nghiệp sau đó vô tình nhìn thấy một bóng hình như đang toả sáng.
Thân ảnh kia đang đi nhanh trong màn tuyết, như phi như bay, càng đi lên càng cao, từng bó hoa tươi, từng tiếng vỗ tay, ánh vào trong mắt, phản hồi trong tai.
Cậu từ xa trông lại, nhìn bóng dáng thon dài kia đang đứng, giơ lên chai champagne, hoà cùng ánh lửa rực đỏ, tiếng than lách tách, vừa chiếu sáng bóng hình đó, cũng vừa thiêu đốt trái tim cậu.
Nụ hôn này không biết đã kéo dài bao lâu, khi tiếng thở dốc vang lên, Mộ Hàn cũng nhẹ nhàng buông vai cậu ra, lùi lại nhìn cậu chăm chú
“Sao vậy?”
Người này không nói nhiều, nhưng rất nhạy cảm.
Nhạc Thần An chưa thỏa mãn bổ nhào về phía anh, rúc đầu vào cổ anh:
“Không có gì, thật ra cũng không phải chuyện gì đáng để thất vọng. Ít nhất thực lực của em cũng đã được khẳng định.”
Bởi vì con đường nhϊế͙p͙ ảnh mà cậu bước lên có thiên phú, cũng có cơ hội.
Đối phương không hỏi han cặn kẽ, chỉ vỗ nhẹ lên lưng cậu, bầu không khí mập mờ hạ nhiệt nhanh chóng, bỗng nhiên sự ấm áp bao trùm. Nhạc Thần An không nhịn được cười hì hì: “Anh lại coi em là trẻ con đúng không?”
“Em không phải sao?” Giọng nói của Mộ Hàn trong trẻo rành rọt, lúc thì thầm bên tai rất dễ nghe.
Em là nơi chốn trở về trong cuộc hành trình phiêu lưu của anh.
—————