Quyển 7 - Chương 114: Cố nhân
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
◎ Công lý vẫn tồn tại trên thế giới này.◎
Buổi sáng, Hội đồng thành phố Bến Viễn.
Tạ Vũ Na được gọi đến thẩm vấn, Cố Ngôn Sâm tìm một phòng thẩm vấn đặc biệt, bảo Bạch Mộng dẫn cô gái vào.
Vụ án này liên quan đến vấn đề riêng tư, cho nên lúc thẩm vấn, chỉ có Cố Ngôn Sâm và Bạch Mộng tham gia, hắn không gọi người ghi chép khác.
Có một nữ cảnh sát hiện diện, sẽ khiến cho nạn nhân tương đối thoải mái, cũng dễ dàng trao đổi hơn.
Bây giờ đang là mùa thu, Tạ Vũ Na đội mũ, đeo khẩu trang, sau khi tiến vào mới tháo xuống. Cô mặc một chiếc áo khoác nhỏ, cột tóc đuôi ngựa, mặc dù không trang điểm nhưng làn da được chăm sóc vô cùng tốt.
Tạ Vũ Na mới tốt nghiệp hơn một năm, gương mặt xinh đẹp, dáng người rất chuẩn, trên người không chỉ có sự ngây thơ của một sinh viên đại học, mà còn có cả sự khéo léo của một người phụ nữ trưởng thành.
Cố Ngôn Sâm từ trên người cô nhìn thấy khí chất giống như trên người Hạ Thiên Ân, Đặng An Lộ, có lẽ cô cũng là một con cá bị nhốt trong bể cá, hoặc là từng là một con cá.
Nhìn quanh phòng thẩm vấn, Tạ Vũ Na cười nói: “Sao em cảm thấy mình lại bị đối đãi như tù nhân vậy?”
Cô nói với giọng điệu bông đùa nhưng lại có vẻ không được thân thiện cho lắm.
Cố Ngôn Sâm giải thích, ở trong phòng thẩm vấn để hỏi thăm tình hình là hoàn toàn hợp quy định, lúc này Tạ Vũ Na mới không nói gì.
Bạch Mộng và Tạ Vũ Na đối chiếu tin tức, sau đó hỏi lại chuyện xảy ra đêm đó.
Tạ Vũ Na cúi đầu nhớ lại: “Đêm đó, em chơi Truth or Dare thua, mới tùy tiện chọn một căn từ tòa đối diện, lúc đi gõ cửa, không thấy ai trả lời, nên em mới nhét một tờ giấy vào khe cửa. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, em bèn đi về luôn.”
“Tối đó em đến đó không vì lý do nào khác ư?” Bạch Mộng hỏi.
“Đương nhiên là không có.” Tạ Vũ Na cười nói, “Cảnh sát các chị sao cứ để ý cái chuyện này hoài vậy, đó chỉ là một trò đùa thôi, đâu có vi phạm pháp luật đâu ạ?”
Bạch Mộng thấy có sự phản kháng trong cảm xúc của cô gái, vội vàng nói: “Không phải, bọn chị điều tr.a từ vụ án có liên quan thôi. Em vì sao lại viết tờ giấy đó?”
Tạ Vũ Na nói: “Giống như lúc em nói với chị qua điện thoại đấy thôi, lúc ấy em ở tiểu khu chơi cùng với bạn, bị thua nên bị chúng nó bảo viết vậy thôi.”
Cố Ngôn Sâm nhìn không quen cô nói dối nhiều lần, ngẩng đầu hỏi: “Là bạn như nào vậy?”
Tạ Vũ Na há miệng: “Ừm…”
Cô gái nghẹn lời, câu này cô không biết nên bịa thế nào, nếu như cô tùy tiện nói ra một cái tên, cảnh sát mà đi điều tra, có thể biết chuyện này là giả.
Cố Ngôn Sâm tiếp tục chỉ ra: “Vài ngày trước khi chuyện đó xảy ra, em đã nghỉ việc ở công ty cũ. Cũng chính vào khoảng thời gian đó, em chuyển ra khỏi tiểu khu kia. Có phải trong lúc đó có chuyện gì xảy ra không?”
Thời gian trùng khớp đến khó tin, rất khó để cho người ta không nghĩ nhiều.
Tạ Vũ Na sửng sốt một lát, lông mày cô nhíu lại: “Đó là lựa chọn cá nhân của em, là do em tự nguyện, những chuyện này không liên quan đến vụ án của các anh, vì sao em phải nói chuyện riêng của mình ra chứ.”
Khi cô cần giúp đỡ thì chẳng thấy ai hỏi những chuyện này, bây giờ mọi chuyện đã, lại có người đến chất vấn cô, không giống như phản ứng tội lỗi sau khi một tên tội phạm bị vạch trần, sự phản kháng của cô thậm chí còn mạnh hơn cả.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy phản ứng của cô gái giống như đang bị đúng đến vết thương nào đó. Hắn nhận ra, có lẽ mình không nên thẩm vấn cô gái này bằng cách thẩm vấn đối với một hung thủ.
Hắn cố gắng dịu giọng, tiếp tục: “Bọn tôi không có ý gì cả, cảnh sát sẽ giữ bí mật về tình hình của em, bọn tôi chỉ hy vọng sẽ xác minh được một số thông tin với em, cũng hy vọng em nói sự thật cho bọn tôi biết.”
Tạ Vũ Na ừ một tiếng.
Cuộc thẩm vấn được tiếp tục.
“Có phải em từng thuê nhà bên Kênh mạng lưới nhà cho thuê Gia Khách không?”
Tạ Vũ Na nói: “Bình thường em đều đi thuê nhà ở, đã đổi qua vài căn, về phần là người môi giới nào cho thuê, em không nhớ rõ, có thể có bên này. Các anh có thể đi tìm bên trung gian để kiểm tra.”
Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Trong phòng em có tìm thấy một số thiết bị giống như camera không?”
Vẻ mặt Tạ Vũ Na chần chờ một lát, sau đó cô lắc đầu: “Không có, nhà em ở hết thảy đều bình thường.”
“Có thanh niên trẻ tuổi nào tiếp cận em không?”
“Không có, em vẫn độc thân.”
“Em có sợ gì không? Bị đe dọa chẳng hạn?”
“Không có.”
Câu hỏi đi vào ngõ cụt, Cố Ngôn Sâm nhíu mày: “Cảnh sát hiện đang xác minh thông tin của một vụ án hình sự, nếu em biết, hy vọng em sẽ phối hợp điều tra.”
Hắn nóng lòng muốn phá được vụ án, cô gái trước mắt lại vô cùng đề phòng.
Cố Ngôn Sâm có thể cảm nhận được, cả người cô gái được bao phủ bởi một lớp gai, hắn đã cố gắng để cô bỏ đi lớp gai nhọn của mình, cũng đã ám chỉ cô gái không được nói dối, cũng đã đưa ra suy luận của minh, hy vọng sẽ xác minh được thông tin.
Nhưng Tạ Vũ Na vẫn không chịu hợp tác.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy Tạ Vũ Na có hơi ích kỷ, nếu như cô biết chuyện gì đó nhưng lại không chịu nói cho cảnh sát, sẽ khiến cuộc điều tr.a lâm vào bế tắc, nhưng rất có thể, cô gái cũng là nạn nhân, đã từng phải tiếp xúc với rất nhiều chuyện đáng sợ, có thể đã từng bị uy hϊế͙p͙, cũng có thể đã trải qua đau đớn và thất vọng.
Lời nói dối của cô bây giờ có khả năng là cơ chế tự bảo.
Là một người đàn ông, hắn không có cách nào để đồng cảm với những gì cô gái đã trải qua.
Đứng dưới góc độ này, hắn cũng chẳng thể đổ lỗi cho sự ích kỷ của cô.
Hiện tại vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, Cố Ngôn Sâm cũng không có cách nào nói hết mọi thứ quá chi tiết.
Tạ Vũ Na trả lời một loạt các vấn đề, sau đó nhấn mạnh lại.
“Em không biết các anh chị đang điều tr.a vụ án nào, nhưng những chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì đến em cả.”
Bạch Mộng vẫn muốn cố gắng thuyết phục cô: “Có phải em đã phát hiện ra nguy hiểm hay có chuyện gì không hay nên mới viết tờ giấy đó không? Em không cố ý đe dọa bọn họ, nhưng em muốn những cô gái đó tránh xa ngôi nhà đó ra, có phải không?”
Tạ Vũ Na cười khổ: “Cảnh sát, chị nghĩ nhiều rồi, em không quản được những người khác.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Hiện tại bọn tôi đang muốn giúp đỡ nhiều người hơn… Nếu em từng gặp chuyện tương tự, che giấu sự thật không giải quyết được vấn đề.”
Tạ Vũ Na nghe xong những lời này, trên mặt dường như xuất hiện tia lung lay, nhưng đó cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi.
Cô cúi đầu nói: “Em đã nói tất cả những chuyện mình nên nói, quả thật em biết rất nhiều, em thừa nhận mình là người viết tờ giấy đó, gõ cửa căn phòng đó, nhưng chỉ xuất phát từ tâm lý nghịch ngợm mà thôi, em đã nhận được sự phê bình và chỉ trích rồi, nhưng nhiều hơn nữa, thì em không biết.”
Cô nói đến đây thì đứng dậy: “Hôm nay em còn phải nộp bản thảo, hiện tại đang rất gấp, nếu hai người không có việc gì nữa thì em xin phép về trước.”
Cố Ngôn Sâm có chút bất đắc dĩ, nếu trước mắt là một phạm nhân, hắn sẽ có hàng ngàn cách thẩm vấn, nhưng Tạ Vũ Na chỉ là người liên quan đến vụ án, bọn họ chỉ có quyền bảo cô phối hợp điều tra, không có quyền giam giữ cô.
Nếu cô gái đã không muốn nói, họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Hắn bảo Bạch Mộng cố gắng khuyên nhủ cô gái thử xem, rồi mình mình bước ra ngoài.
Bạch Mộng ở lại cùng Tạ Vũ Na tán gẫu vài câu, sau đó đi ra lắc đầu với hắn: “Vẫn không chịu nói. Tôi để lại thông tin liên lạc cho cô bé rồi, cũng bảo cô bé nếu nhớ ra cái gì, hoặc thay đổi suy nghĩ, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với chúng ta.”
Mọi chuyện cũng chỉ có thể tạm thời như vậy, Cố Ngôn Sâm đi tới phòng quan sát, vừa rồi Thẩm Quân Từ đứng ở đây, cách một lớp kính cũng đã nhìn thấy hết thảy bên trong.
“Em thấy hết rồi đúng không, hoàn toàn không chịu phối hợp. Anh cũng không biết vì sao cô bé lại kháng cự như thế.” Cố Ngôn Sâm thở dài nói, “Vừa rồi có phải anh quá sốt ruột rồi phải không? Giọng điệu không tốt lắm đúng không?”
Thẩm Quân Từ lắc đầu: “Anh chỉ đang hỏi thăm rất bình thường.”
Trong mắt cậu, câu hỏi của Cố Ngôn Sâm xem như là khách sáo, là bình thường, hắn rất quan tâm đ ến cảm xúc của cô bé.
Khi họ không chắc chắn cô bé có liên quan gì đến vụ án hay không, tỏ ra thân thiện quá mức sẽ làm giảm tính răn đe của cảnh sát, cũng không có lợi cho việc điều tr.a vụ án.
Vốn dĩ Tạ Vũ Na không muốn nói ra chuyện của mình, bọn họ sẽ chẳng cạy được miệng cô bé.
“Nguyên nhân không xuất phát từ trên người anh, mà xuất phát từ bản thân cô bé, cô bé có thể từng trải qua chuyện gì đó, em thấy cô bé không quá tin tưởng cảnh sát.” Thẩm Quân Từ cúi đầu suy nghĩ một lát lại nói, “Cô bé cần phải gặp một người khác, trò chuyện vui vẻ một lúc. Em có một người bạn, có thể sẽ giúp được.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Ai thế?”
Từ trước tới nay, hắn chưa từng nghe Thẩm Quân Từ nhắc tới bạn bè gì cả.
Thẩm Quân Từ nói: “Trước đây người đó cũng là một cảnh sát, anh có lẽ cũng biết người đó.” Cậu dừng một chút nói, “Gần đây người đó cũng đang điều tr.a chuyện của Biệt thự Mười Ba.”
Lần cuối cùng cậu gặp người đàn ông đó là năm năm trước.
Một ngày trước khi đám tang của Lâm Hướng Lam được tổ chức, người đàn ông đó đã đến trường tìm cậu.
Bọn họ hẹn gặp nhau trong một nhà hàng nhỏ ở ngoài cổng sau trường học, nhà hàng đó chỉ bán mì, không gian nhỏ đến mức chỉ chứa được vài người.
Người đàn ông vừa mới gặp mặt, đã giao một cái túi màu trắng cho cậu, đó là tiền mai táng cho Lâm Hướng Lam.
Cậu vẫn nhớ mình đã gọi một phần mì thịt bò.
Người đàn ông đó nói với cậu: “Lâm Lạc, anh sắp từ chức rồi, anh biết có vài người trong cục không muốn thấy mặt anh, cho nên lễ truy điệu lần này của cha cậu có lẽ anh không đến được.”
Cậu nhận lấy cái túi trắng, nói lời cảm ơn, sau đó hỏi: “Sau này anh định làm gì?”
Người đàn ông đó không làm cảnh sát nữa, đó là một kết quả mà cậu chưa từng nghĩ đến.
Trong mắt cậu, người đàn ông trước mắt và Cố Ngôn Sâm, hẳn là cánh tay phải của Lâm Hướng Lam, từng là hai thanh đao sắc bén nhất trong cục Bến Viễn.
Đặc biệt là người trước mắt, trước khi Cố Ngôn Sâm đ ến cục thành phố, đây là người mà Lâm Hướng Lam coi trọng nhất.
Bây giờ cục trưởng Vương vừa nhậm chức không lâu, anh ta lại chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông không giải thích quá nhiều, mở miệng: “Anh muốn điều tr.a một số việc, vì vậy có thể anh sẽ không gặp được cậu trong một thời gian dài.”
Cậu mơ hồ nghe ra được điều gì đó từ những lời này, ngẩng đầu lên nói: “Ừm, sau này sẽ gặp lại.”
Có lẽ cho quá nhiều giấm vào trong mì, lúc cậu nói chuyện cảm thấy mũi hơi chua.
Người đàn ông mỉm cười, anh ta vốn là một người rất dịu dàng, cười lên cũng vô cùng đẹp mắt: “Vậy thì có cơ hội sẽ gặp lại.”
Sau khi ăn xong, bọn họ ra khỏi cửa, rời đi theo hai hướng khác nhau.
Trong lòng, cả hai đều biết bọn họ chắc chắn sẽ nỗ lực vì sự thật.
Chỉ đáng tiếc, ở trước vòng xoáy khổng lồ, sức mạnh của một cá thể vẫn luôn luôn nhỏ bé.
Kể từ đó, âm dương cách biệt.
Lần thứ hai gặp nhau, cậu đã biến thành Thẩm Quân Từ.
Người đàn ông đó cũng không làm cảnh sát nữa.
❁❁❁
Tạ Vũ Na rời khỏi cục thành phố, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời sáng chói, nhưng lại không thể cảm nhận được bất kỳ ánh sáng hay sức nóng nào.
Nếu như là mấy tháng trước, nếu cô gặp được những người cảnh sát như vậy, có lẽ cô sẽ nói ra hết mọi chuyện, nhưng hiện tại, tâm tình của cô lại vô cùng phức tạp.
Hai người cảnh sát này so với những người cô từng gặp trước đây thì lịch sự hơn nhiều, nhưng trong lòng cô vẫn tràn đầy nghi ngờ.
Nếu lòng tốt của họ chỉ là đang giả vờ thì sao?
Có lẽ họ chỉ đang thử thăm dò xem liệu cô biết bao nhiêu về chuyện đó.
Họ nói họ đang điều tr.a vụ án, vụ án đó là gì cơ chứ?
Che giấu sự thật không thể giải quyết được vấn đề, nếu cô nói ra tất cả mọi thứ, cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Có lẽ sẽ không có ai tin lời cô nói, có lẽ sau khi cô nói xong, nhưng người đó sẽ biết đến sự tồn tại của cô, có thể sẽ khiến cuộc sống của cô bị đe dọa.
Cô đã từng rất chính trực, rất dũng cảm, muốn đứng ra bảo vệ thế giới này, nhưng cô phát hiện ra, thế mà lại không có ai đứng ra bảo vệ cô.
Cô không còn là một cô gái ngây thơ nữa, vì lợi ích của riêng mình, cô phải ích kỷ một chút.
Nói không chừng người ch.ết kia, chính là bị diệt khẩu.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô bỗng nhiên giật thói, nhớ tới tin nhắn kia, không phải là Nghiêm Trì gặp chuyện không may rồi chứ?
Sau đó cô cười lạnh, mình bị hại còn chưa đủ thảm hay sao? Đến lúc này còn nghĩ cho tên lừa đảo đó.
Tạ Vũ Na rời khỏi cục thành phố, đeo khẩu trang, đội mũ, cúi đầu che mình kín mít.
Thế nhưng trang phục như vậy lại càng khiến cho cô trở nên nổi bật, mặc dù đã mặc quần áo rộng rãi nhưng vẫn khó có thể che đường đường nét trên cơ thể cô.
Thỉnh thoảng trên đường vẫn có người ngoái lại nhìn cô.
Tạ Vũ Na lên xe buýt trở về, trên xe không có nhiều người, nên chỗ ngồi rất thoáng, lúc cô ở trên xe ngẩn người, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình.
Người đàn ông này trông rất cao, cơ bắp cuồn cuộn, còn có một hình xăm màu xanh trên mu bàn tay, đôi mắt gã khóa chặt trên cơ thể của cô.
Loại ánh mắt này quá quen thuộc, giống hệt như đang nhìn một con mồi nhỏ yếu. Lông mày cô nhíu lại, nhìn bốn phía xung quanh, mọi người trên xe đều yên lặng, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Tay cô run rẩy, lấy điện thoại ra, nhưng lại không biết phải gọi cho ai.
Trong xe không có nhiều người, và cô cũng không chắc liệu tài xế và những hành khách trên xe này có chịu giúp đỡ mình hay không.
Còn 2 trạm nữa sẽ tới điểm xuống của cô.
Trạm xe bus rất gần khu dân cư, xuống xe cô sẽ được an toàn.
Cuối cùng, cô đặt ngón tay lên một bình xịt hơi cay trong túi, cô ấy hy vọng mình sẽ không phải sử dụng đến nó.
Người đàn ông từ từ đi về phía cô, gã ngồi xuống bên cạnh cô, chặn đứng lại lối ra, cách một chỗ ngồi, chào hỏi cô như gặp được người quen: “Tại sao em lại không phát sóng trực tiếp nữa?”
Trái tim cô đập thình thịch, làm bộ như không nghe thấy, quay đầu đi chỗ khác.
Sợ cái gì thì cái đó đến, xe dừng trạm đầu tiền, dì ngồi gần cô bước xuống xe.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô nói, “Mỗi đêm tôi đều nghĩ đến em. Sau khi em ngừng phát sóng trực tiếp, tôi đã tìm em rất lâu đấy.”
Gã ta vừa nói những lời sến sẩm này, vừa đưa tay sờ lên đùi cô.
Tạ Vũ Na hơi hoảng hốt, tránh người sang một bên.
Người đàn ông từ từ vuốt v e, tham lam thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của cô.
Cảm giác đó khiến cho cô cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cuối cùng chiếc xe cũng đến nơi, cô đứng dậy và hét lên: “Tránh ra!”
Sau đó, cô lấy bình xịt hơi cay ra, nhanh chóng phun vào mặt người đàn ông.
Người đàn ông ôm mặt kêu lên thảm thiết, nhân cơ hội đó cô nhanh chóng chạy xuống xe.
Nhưng Tạ Vũ Na không ngờ, hành động của cô hình như đã chọc giận đối phương.
Người đàn ông kia thế mà đỏ mắt đuổi theo, mắng chửi tục tĩu, một cái tát đánh bay bình xịt hơi cay trong tay cô.
Cô còn chưa chạy ra khỏi trạm xe buýt, người đàn ông đã chặn ngang ôm lấy cô, kéo cô trở về, trong lúc giằng cô, mũ của cô rơi xuống, tóc xõa tung ra, khẩu trang cũng bị người đàn ông kéo rơi.
Tạ Vũ Na hét lớn: “Bi3n thái, đừng chạm vào tôi!”
Tiếng hét này lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Người đàn ông hung dữ nói với những người xung quanh: “Đây là bạn gái của tôi, mọi người không cần nghe cô ấy nói bậy!”
Tạ Vũ Na kêu lên: “Tôi không biết hắn!”
Người đàn ông mỉm cười ha hả, vẫn nắm chặt tay cô: “Bạn gái tôi có một vết bớt màu đỏ trên cánh tay.”
Nói đến đây, để chứng minh cho lời nói của mình, vén tay áo cô lên.
Trên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Tạ Vũ Na, rõ ràng có một vết bớt.
Những người xem náo nhiệt lần lượt quay đầu lại, còn có người chỉ trỏ.
“Chắc chắn là có quen biết rồi, nếu không quen sao lại biết được chứ.”
“Hóa ra là đôi tình nhân nhỏ cãi nhau thôi.”
“Chắc là cô gái đó đang giận dỗi bỏ đi!”
Người đàn ông vẫn tiếp tục diễn kịch: “Giận thế nào cũng đừng chạy đi như thế chứ. Có gì thì chúng ta về nhà rồi nói, đứa bé vẫn đang đợi em ở nhà đấy!”
Tạ Vũ Na sắp khóc đến nơi: “Tôi thật sự không biết hắn, cứu với!”
Cô chỉ cách cổng tiểu khu của mình ở vài chục bước chân, nhưng lại có cảm giác như đang cách xa vạn dặm.
Cô khóc lóc, la hét, nhưng không ai chịu đến giúp đỡ.
Cô tuyệt vọng kêu cứu, tâm như tro tàn.
Người đàn ông càng thêm tự mãn, kéo cô đi bắt taxi: “Em đừng ở đây khiến anh mất mặt! Về nhà với anh!”
“Cứu với!” Tạ Vũ Na bị kéo đi, la hết đến tê tâm liệt phế. Do thể lực chênh lệch quá nhiều, khả năng chống cự của của cô giống như đang gãi ngứa cho người đàn ông.
Có một chiếc taxi dừng lại.
Người đàn ông kia kéo tay cô, vươn tay muốn ôm cô lên, cứng rắn nhét vào trong xe.
Tim Tạ Vũ Na chùng xuống, chẳng lẽ cô laij bị một người đàn ông kéo đi giữa thanh thiên bạch nhật?
Hầu hết những người đàn ông cô gặp trước đây đều không quá hung dữ và đáng sợ.
Cô khó có thể tưởng tượng được, nếu như mình bị người ta mang đi như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người kéo người đàn ông kia lại, một cước đạp vào sau lưng người đàn ông.
Người đàn ông không ôm Tạ Vũ Na nữa, gã quay đầu nhìn về phía người phía sau.
Tạ Vũ Na cũng ngẩng đầu nhìn lên, đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài hiền lành, nhưng ra tay lại vô cùng tàn nhẫn.
Người đàn ông bị đánh mắng một câu: “Bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Người đàn ông kia không hoảng sợ chút nào, giọng nói bình tĩnh: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, anh mau buông cô ấy ra. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Người đàn ông to lớn đứng yên tại chỗ, thấy rõ người đánh gã cũng không cao lớn uy mãnh gì, người đó thậm chí có chút gầy, khớp xương ở cổ tay hiện lên vô cùng rõ ràng, ánh mắt lại rất kiên định.
Vóc dáng to lớn kia nhất thời thẳng tắp lưng, vung nắm đấm.
“Tao đánh người của tao thì cần mày quản chắc? Cẩn thận ông đây đánh luôn cả mày!”
Người đàn ông bình tĩnh hỏi gã ta: “Anh nói cô ấy là bạn gái anh. Vậy cô ấy tên gì?”
“Tên…” Người đàn ông to lớn nghẹn lời.
Chiếc taxi thấy tình hình không ổn, vội vàng lái đi.
Có người xuất đầu, những người khác mới dám nhìn qua chỗ này, còn có người đến vây quanh. Một dì hét lên: “Dù là bạn gái cũng không thể ép buộc kiểu này được.”
“Vết bớt trên cánh tay cô ấy nói không chừng là bị nhìn thấy ở đâu rồi thôi.”
“Đây không phải là bắt cóc chứ? Đang ban ngày ban mặt.”
Tạ Vũ Na khóc lóc nói: “Tôi thật sự không biết anh ta!”
Người đàn ông to lớn nhìn Tạ Vũ Na, lại nhìn người chung quanh. Gã cất tiếng nói: “Sau này anh sẽ đến tìm em.”
Sau đó gã buông tay Tạ Vũ Na ra, xoay người rời đi.
Nhìn người đàn ông biến mất, trái tim đập thình thịch của Tạ Vũ Na lúc này mới hồi phục lại.
Cả người cô vô lực, ngồi xổm xuống ven đường, không thèm để ý đến sự thất thố của mình, thất thanh khóc lên.
Nửa năm nay, cô vấp ngã vô số lần, bị cô lập không biết bao nhiêu lần, những chuyện từng trải đã mài mòn hết tất cả dũng khí của cô, gai nhọn cũng chỉ là bộ dáng cô bày ra, khi đối mặt với lưu manh thật sự, tất cả những thứ đó hoàn toàn vô dụng.
Thấy cô đã ổn thỏa, đám đông dần dần tản đi.
Người đàn ông cứu cô lại không rời đi, anh ta giúp cô dọn những đồ cô làm rơi xuống đất. Ngồi xổm xuống, im lặng nhìn cô khóc.
Khi cô đã bình tĩnh lại một chút, người đàn ông mới nói: “Tôi đã chụp ảnh anh ta và báo cảnh sát rồi. Nếu cô cảm thấy không an toàn, thì tạm thời đến nhà bạn tá túc đi.”
Tạ Vũ Na khóc nói: “Cảm ơn.” Cô rất biết ơn người đàn ông đã cứu mình.
Một lát sau, người đàn ông đi mua một gói khăn giấy, một chai nước khoáng, đưa cho cô: “Cô tên Tạ Vũ Na đúng không?”
Cô lấy khăn giấy ra lau nước mắt: “Anh biết tôi à?”
Người đàn ông nói, “Tôi biết Nghiêm Trì, nhưng tôi không phải là người của công ty của bọn họ.”
Cũng may vừa rồi anh ta nhận được tin tức của Thẩm Quân Từ, nên đến tìm Tạ Vũ Na, vừa lúc nhìn thấy một màn này, nên mới cứu được người
Là bạn của Nghiêm Trì?
Tạ Vũ Na nhìn về phía anh ta, cảm thấy người trước mắt không giống người xấu.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã có thể từ trong ánh mắt phân biệt được đâu là người tốt, đâu là người xấu, ánh mắt người trước mắt nhìn cô rất bình tĩnh, rất thuần khiết.
Nhưng cô vẫn không hoàn toàn yên lòng, cúi đầu không nói gì.
“Tôi nghe Nghiêm Trì nhắc tới cô, nói cô là một cô gái rất tốt.” Người đàn ông tiếp tục, “Có thể trước đây cô đã từng trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ, thực xin lỗi vì đã để cô trải qua những chuyện này.”
Tạ Vũ Na nghe xong những lời này, nước mắt vừa mới dừng lại lại chảy xuống, che miệng khóc càng lợi hại.
Người bình thường có vẻ khó đồng cảm với trải nghiệm của người khác, nhưng trên người đàn ông này lại có loại cảm xúc chung mà người khác không có, giọng nói của anh ta thành khẩn, vừa có thể an ủi người khác lại có thể đả động lòng người.
Tất nhiên, những gì đã xảy ra với cô không liên quan gì đến người trước mặt, nhưng lời xin lỗi này mang lại cho cô niềm an ủi rất lớn.
Đã lâu rồi cô không được đối xử dịu dàng như vậy.
Không ai biết, nửa năm nay cô đã trải qua những gì, mọi người đều chất vấn cô, nghi ngờ cô, một số người còn cảm thấy đó là vấn đề của cô, nhưng chưa có một ai nói những lời này với cô.
Cha mẹ không, bạn bè không, những cảnh sát nên đứng ra bảo vệ cô cũng không.
Cô ấy đã trải qua từng ngày đêm trong thất vọng và hoảng sợ.
Mãi đến khi gặp được người đàn ông này, khoảng trống trong lòng cô mới được lấp đầy một cách cẩn thận.
“Em là một cô gái dũng cảm và mạnh mẽ, nếu em đã chuẩn bị tâm lý, em có thể nói chuyện mình từng trải qua với tôi? Mặc dù khi kể lại đống chuyện đó sẽ khiến em khó chịu, nhưng chuyện này rất có ích cho việc cảnh sát phá án.” Người đàn ông tiếp tục.
Tạ Vũ Na hỏi: “Cảnh sát phá án sao?”
Người đàn ông nói thêm: “Cảnh sát sẽ cứu nhiều cô gái hơn và khiến cho loại chuyện này không bao giờ xảy ra nữa.”
Cô mở miệng hỏi: “Anh là cảnh sát ư?”
Cô vừa ra khỏi đồn cảnh sát, chẳng lẽ cảnh sát thật sự đang điều tr.a vụ án này sao? Liệu họ sẽ đảm bảo an toàn cho cô và tóm gọn toàn bộ kẻ xấu chứ?
“Tôi đã từng là một cảnh sát, và bây giờ thì không phải. Nhưng tôi có rất nhiều bạn bè làm cảnh sát, tôi hứa, bọn họ là những người tốt, có thể giúp được em.”
Cô hơi chần chừ, có chút động tâm với lời nói của người đàn ông. Trước đây cô đã mất niềm tin vào cảnh sát, nhưng vào thời điểm quan trọng, cô nhận ra rằng xã hội vẫn cần có người duy trì trật tự và bắt những kẻ xấu.
Người đàn ông tự giới thiệu: “Tên tôi là Lịch Trọng Nam.”
Tạ Vũ Na ở trong màn nước mắt mơ hồ, nhìn về phía người đàn ông.
Cô cảm thấy người trước mắt, trên người dường như có ánh sáng.
Cô bắt đầu tin công lý vẫn còn tồn tại trên thế giới này.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đội trưởng Lịch trở về, các thiên sứ nhỏ có dịch dinh dưỡng nào khum ~~~