Quyển 7 - Chương 115: Quá khứ
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
◎ “Em đã làm tốt lắm rồi.”◎
Trong cục thành phố, Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm đang giải thích ngắn gọn, Lịch Trọng Nam sẽ tiếp nhận một vài ủy thác điều tra.
Gần đây Lịch Trọng Nam cũng đang điều tr.a vụ án ở Biệt thự 13.
Việc trao đổi thông tin sẽ dễ dàng hợp tác hơn
Thẩm Quân Từ nói: “Em đã mất liên lạc với anh ấy cũng lâu rồi, hình như anh ấy cũng có phát hiện mới rồi thì phải.”
Cố Ngôn Sâm nghe đến đó, trong lòng có rất nhiều thứ muốn hỏi, sau đó hắn hỏi Thẩm Quân Từ: “Em và Lịch Trọng Nam quen nhau như thế nào?”
Thẩm Quân Từ trầm mặc một hồi: “Đội trưởng Lịch là một người tốt, anh ấy từng giúp đỡ em.”
Gần trưa, Lịch Trọng Nam và Tạ Vũ Na trò chuyện cũng được khá nhiều, anh ta thông báo cho Thẩm Quân Từ, bảo cậu dẫn Cố Ngôn Sâm tới.
Chờ hai người chạy tới phòng thuê của Tạ Vũ Na.
Cố Ngôn Sâm rốt cuộc cũng gặp được Lịch Trọng Nam nhiều năm không gặp.
Đội trưởng Lịch so với năm đó ở đội cảnh sát gầy đi rất nhiều, khí chất cũng có thay đổi rất lớn.
Tâm tình Tạ Vũ Na đã ổn định lại, nhưng mắt vẫn hơi đỏ.
Buổi sáng lúc tiến hành thẩm vấn, cô nhận ra Cố Ngôn Sâm, Lịch Trọng Nam giới thiệu Thẩm Quân Từ với cô.
Sau đó Lịch Trọng Nam nói: “Tôi đã kiểm tr.a toàn bộ chỗ này, khá an toàn, trên điện thoại di động của Tạ Vũ Na có dấu vết nghe lén, tôi cũng xóa giúp rồi. Để an toàn, nên đã tắt luôn điện thoại. Cuộc nói chuyện hôm nay cô ấy hy vọng sẽ không ghi vào hồ sơ vụ án.”
Cố Ngôn Sâm đồng ý, mấy người ngồi xuống.
Tạ Vũ Na cuối cùng cũng sẵn lòng kể lại trải nghiệm của mình trong thời gian đó.
Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Toàn bộ mọi chuyện phải bắt đầu từ nửa năm trước…”
❁❁❁
Tạ Vũ Na tốt nghiệp đại học xong thì đi làm cho một công ty bán hàng. Thành tích của cô rất tốt nên bố mẹ vô cùng tự hào.
Nửa năm trước, ngôi nhà cô thuê hết hạn hợp đồng, tiền thưởng quý cũng vừa mới đến tay, cô bèn chuyển ra khỏi ngôi nhà đang thuê, muốn tìm một nơi tốt hơn để sống.
Cô tìm thấy Kênh mạng lưới nhà cho thuê Gia Khách, người môi giới đưa cô đến xem một vài căn, cô ưng y hai căn, một căn thì chỉ có một phòng đơn, căn còn lại là căn có hai phòng, hai căn ở hai dãy nhà khác nhau, cách khá xa nhau nhưng đều cùng một số tầng.
Cô hơi băn khoăn không biết nên thuê căn nào.
Người môi giới nói với cô: “Tình hình thì cô cũng nắm được sơ sơ rồi đó, nhà bên công ty chúng tôi đều ở trong khu dân cư, giá cả lại phải chăng, nhưng nếu cô muốn thuê căn hai phòng kia thì phải tìm thêm người nữa vào ở ghép đấy.”
Cô vừa mới trải qua chuyện thuê nhà ghép, chuyện lông gà vỏ tỏi giữa con gái với nhau rất dễ dẫn đến xích mích.
Cô suy nghĩ: “Giá căn một phòng hơi cao, nếu thuê căn hai phòng, tôi có thể tìm một đồng nghiệp nam đến sống cùng được không?”
Cô thấy trong công ty hình như có một đồng nghiệp nam cũng đang tìm nhà, người đàn ông kia cong, bình thường cô đều coi anh ta là chị em.
Người môi giới nói: “Không được, theo quy định của công ty, nhưng phòng đặc biệt như này chỉ cho nữ thuê thôi.”
Cô cảm thấy quy định này hơi kỳ lạ: “Tại sao?”
Người môi giới nói: “Cô cũng thấy đấy, bọn tôi trang hoàng nhà cửa đẹp như vậy, nam ở khá luộm thuộm, thuê được nửa năm, sau nửa năm có khi phòng chẳng được như này nữa. Nên chúng tôi chỉ cho nữ thuê thôi, nếu cô tìm được người thì dẫn qua bên công ty, rồi cả hai cùng ký hợp đồng.”
Cô cảm thấy hơi phiền cũng thấy hơi nghi nghi.
Người môi giới nói thêm: “Nếu cô cảm thấy giá phòng đơn quá cao, tôi có thể xin công ty giảm giá xuống, nhưng hợp đồng cần phải làm thêm một vài thủ tục nên sẽ giao cho cô sau, không ảnh hưởng đến việc cô thuê nhà đâu.”
Cô đồng ý với lời đề nghị của đối phương, thuê căn một phòng với giá rẻ.
Đến nơi ở mới, cô bắt đầu một cuộc sống mới.
Phòng đơn này được trang bị đầy đủ tiện nghi, nhà bếp được trang bị đồ dùng bếp, lò nướng nhỏ và có cả bồn tắm lớn trong phòng tắm.
Tâm trạng cô vô cùng tốt, sống một mình cũng rất tự do.
Mỗi ngày đi làm, cô đều tự mình nấu ăn, buổi tối thì đọc tiểu thuyết, xem phim, tắm rửa, tập yoga.
Một đêm nọ, lúc kéo rèm cửa, cô thấy đèn trong căn hộ hai phòng ngủ đối diện vẫn sáng nhưng rèm không kéo, có thể nhìn thấy một cô gái đang phơi quần áo trên ban công.
Quả nhiên, căn nhà kia đã được người khác thuê.
Hai tháng sau, khi cô đang mua cà phê ở quán cà phê dưới lầu của công ty, thì gặp được một người đàn ông trẻ tuổi tên là Nghiêm Trì.
Nghiêm Trì có dáng người dong dỏng cao, vẻ ngoài cũng vô cùng bắt mắt.
Nhà anh ta có vẻ rất giàu có, lái một chiếc xe đẹp, đối xử với người khác rất lịch sự, đúng kiểu cô thích.
Sau lần gặp mặt đầu tiên, hai người đã lưu phương thức liên hệ của đối phương, về sau Nghiêm Trì bắt đầu thường xuyên hẹn cô ra ngoài.
Nghiêm Trì rất biết cách ăn nói, còn tặng cô đủ loại quà cáp, trời mưa hoặc thời tiết xấu đều đến trước công ty đón cô tan làm.
Ba tháng sau, họ chính thức hẹn hò.
Cuối tuần bọn họ cùng nhau đi công viên giải trí chơi, sinh nhật cô, Nghiêm Trì còn tặng cô một cái bánh kem rất lớn.
Cô hoàn thành xong vài đơn đặt hàng, cũng nhận được khoản tiền hoa hồng khá lớn.
Cuộc sống dường như vô cùng tốt đẹp.
Nhưng sau đó, mọi thứ bắt đầu đi sai hướng.
Ban đầu, trên đường đi làm, cô gặp một người thích show hàng.
Sau đó, những người đi trên đường cũng sẽ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Sau đó có một ngày, ông chủ trong công ty của cô đột nhiên gọi cô đến văn phòng vào buổi trưa, đầu tiên là hỏi các tình huống khi làm việc gặp phải, sau đó bắt đầu động tay động chân với cô.
Tên đó trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi gã, bàn tay thì luồn vào trong quần áo cô.
Cô khóc lóc, nói không được, người đàn ông vẫn kiên quyết cởi áo khoác cô ra.
Cô sợ hãi, kêu cứu, tát cho gã đó một cái, rồi hoảng loạn khóc lóc chạy ra ngoài.
Sự việc xảy ra vào giờ nghỉ trưa, khiến một nửa công ty thấy kinh hãi.
Sau đó, lãnh đạo công ty nói sẽ tiến hành hòa giải.
Cô được đưa đến một phòng họp kín, bên nhân sự yêu cầu cô giao nộp điện thoại di động trước khi tiến hành phiên hòa giải.
Trước mặt một số lãnh đạo và nhân viên công ty, cô được yêu cầu nói lại toàn bộ quá trình gã kia đã quấy rối cô.
Cô cắn răng kể lại.
Nghe xong, người đứng đầu công ty nói: “Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ giải quyết vụ việc này.”
Một nữ lãnh đạo trung niên nói: “Tôi nghĩ rằng đó là chuyện lớn, nhưng cũng không hẳn là chuyện lớn.”
Vốn dĩ cô tưởng mọi người sẽ bênh vực mình, nhưng không một ai an ủi cô, cũng không có ai nói sẽ trừng trị lão kia.
Cô được bên nhân sự gọi vào phòng riêng nói chuyện.
Kết thúc cuộc trò chuyện, bên nhân sự hy vọng cô sẽ chủ động từ chức.
Cô cười khẩy: “Tôi làm gì sai? Tại sao tôi phải từ chức chứ?”
“Tổng giám đốc Trương nói, là cô vừa đi vào phòng đã cố ý c ởi quần áo quyến rũ ngài ấy. Hành động này của cô đã ảnh hưởng tiêu cực đến công ty.”
“Nói bậy nói bạ! Những gì tôi nói là sự thật!” Cô tức giận, cười ha hả, “Cậu không sợ tôi đưa chuyện này lên mạng sao?”
“Vậy thì cô thử đi là biết.” Nhân sự ngẩng đầu, trong ánh mắt có một thứ gì khác khiến cô nói không nên lời, dường như chỉ bằng một ánh mắt là có thể c ởi sạch quần áo của cô, “Vốn còn định cho cô thăng chức tăng lương, hiện tại cô gây rối như vậy, không từ chức thì còn định làm gì chứ? Mau chóng thu xếp đi, để giữ thể diện cho cả đôi bên.”
Cô tức giận: “Tôi sẽ đến Sở Lao động, kiện ông ta tội quấy rối tình d*c.”
Bên nhân sự mỉm cười: “Cô có bằng chứng không?”
Tạ Vũ Na nói: “Rất nhiều đồng nghiệp đều nhìn thấy cả.”
Bên nhân sự nói, “Vậy cô thử đi hỏi xem, có ai đứng ra làm chứng cho cô không.” Anh ta nhìn cô, mở miệng nói, “Một người phụ nữ như cô thì tỏ ra nhút nhát cái khỉ gì? Thứ gì cần nhìn đều cũng bị nhìn thấy hết rồi.”
Cô nghe không hiểu, đi ra khỏi văn phòng, một lúc sau, đối phương mới trả lại điện thoại cho cô.
Cô đã gọi cảnh sát.
Hai cảnh sát nhìn qua, tìm hiểu sự việc, bèn lập biên bản đơn giản rồi đi về, không điều tr.a thêm bất cứ thứ gì.
Không có chứng cứ, trong phòng làm việc của giám đốc cũng không có camera giám sát, cho dù có cô cũng không có cách nào lấy được.
Các đồng nghiệp trong văn phòng coi cô như người tàng hình, không ai nói chuyện với cô cả.
Cô nghẹn một bụng, buổi tối về nhà đăng chuyện này lên mạng, một vài cư dân mạng phẫn nộ giúp cô chia sẻ bài viết, cô giống như nhìn thấy bình minh, nhưng chưa đến nửa giờ, đã bị xóa bài, sau đó tài khoản bị khóa.
Tối hôm đó, cô khóc lóc, gọi điện cho bố mẹ kể hết mọi chuyện, cô nghĩ rằng bố mẹ sẽ đứng về phía mình, sẽ an ủi mình.
Nhưng cô không ngờ rằng, bố cô lại nói: “Mày không thấy mất mặt à, con kiến đòi kiện củ khoai ư? Trọng tài lao động cũng sẽ nói mày đang gây rối thôi. Mày vẫn nên ngoan ngoãn từ chức, chuyện này tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài, sẽ ảnh hưởng đến chuyện mày tìm việc, chẳng công ty nào muốn thuê một nhân viên như thế cẩ đâu.”
Mẹ cô thì nói, “Con không nên báo cảnh sát, tránh làm trò cười cho thiên hạ. Không xảy ra chuyện lớn gì là tốt rồi, nên xử lý khiêm tốn thôi. Chúng ta đều là những người bình thường, cho dù xảy ra chuyện cũng phải nhẫn nhịn một chút.”
Bố mẹ cô còn nói thêm vài câu đại loại như…
“Chuyện này xử lý không chu toàn, danh tiếng lẫn sự nghiệp của con đều bị hủy hết.”
“Con cứ coi chuyện này như mình bị chó cắn một cái đi.”
“Chuyện này có thể ảnh hưởng đến việc kết hôn của con sau này, nhà chồng sẽ để ý, chưa chắc con sẽ gả được vào một gia đình tử tế.”
Cô cảm thấy cánh cửa của mình dần dần đóng lại.
Cô không dám nói chuyện với bạn trai, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, xoa dịu cảm xúc, cô tr.a cứu thông tin trên mạng thì thấy mọi chuyện không khả quan.
Ngày thứ ba, cô vẫn không đi làm, chạy đi tham khảo ý kiến luật sư miễn phí của tổ chức trọng tài lao động.
Đây là lần đầu tiên cô đến một tổ chức trọng tài như vậy, các luật sư vô cùng bận rộn, bao quanh toàn người là người.
Cô bị kẹp trong một đám công nhân muốn đòi lương, còn có phụ nữ mang thai bị đuổi việc, tất cả mọi người đều mở miệng nói, cô cũng hỏi luôn cả chuyện của mình.
Khi nghe nói là chuyện liên quan đến quấy rối nơi làm việc, luật sư nói: “Đừng kiện, không có kết quả tốt đâu. Việc thu thập bằng chứng khó lắm nên có khi không thắng kiện được đâu.”
Luật sư sau đó còn nhắc nhở cô, mấy ngày nay cô không đi làm, sẽ bị coi như vắng mặt không có lí do chính đáng, khả năng cao sẽ bị đuổi việc, sẽ ghi lại trong hồ sơ.
Một đồng nghiệp thân thiết với cô ấy nói rằng bộ phận pháp lý của công ty đã chụp ảnh màn hình các bài đăng trên mạng của cô, lượt chia sẻ hơn năm trăm, nếu cô không làm thủ tục từ chức, sẽ lấy lý do bịa đặt để kiện cô.
Cô cảm thấy mình đang dần chìm sâu trong một vũng bùn, dần dần chìm xuống, nhưng không thể làm gì được.
Cuối cùng cô không kìm nén được nữa, nói chuyện này cho bạn trai Nghiêm Trì biết, Nghiêm Trì cũng khuyên cô không nên chịu thiệt thòi trước mắt, cứ nghỉ việc trước, những thứ khác nói sau.
Cô đã khóc.
Vì vậy, cô chỉ có thể đến công ty xin từ chức, mặt mày xám xịt dọn đồ đạc rời đi, đồng nghiệp trước đây có mối quan hệ tốt với cô, không ai dám nói chuyện.
Đến lúc cô sắp ra khỏi cửa, người đồng nghiệp nam cong kia đuổi theo, trộm nói với cô: “Tôi nghe tổng giám đốc Trương bàn tán sau lưng cậu, nói là xem được video của cậu trên mạng, có phải cậu bị người ta quay lén ở đâu rồi không?”
Bỗng nhiên nghe được tin tức này, cô vô cùng choáng váng.
Đến tận bây giờ cô đều rất cẩn thận, cho dù là đến phòng thay đồ cũng sẽ ngẩng đầu nhìn quanh, những người đó sẽ quay lén cô ở đâu được chứ?
Lúc đầu, cô nghi ngờ mình bị quay lén trên xe bus hay ở đâu đó.
Cô vừa thương tâm vừa kiệt sức, không còn năng lực lí giải, trước tiên có lẽ nên trở về ngủ một giấc.
Sau đó, cô hẹn bạn trai ra ngoài ăn tối.
Nghiêm Trì mới đầu còn đang khuyên nhủ, an ủi cô, khi cô nói đến chuyện mình có lẽ bị người ta quay lén, Nghiêm Trì bỗng nhiên trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Trì viết một dòng chữ trên ghi chú điện thoại di động: “Bây giờ, đề nghị chia tay với anh.”
Lông mày của cô nhíu lại, hoàn toàn không hiểu điều này là có ý gì, theo bản năng nói: “Chia tay?”
Nghiêm Trì nói với cô: “Nếu em cảm thấy không thích hợp, vậy thì chia tay đi.”
Không biết vì sao bỗng nhiên cả thế giới đều thay đổi, cô không rõ mình đã làm sai ở đâu, nước mắt vẫn đang cố kìm nén chảy xuống.
Nghiêm Trì dùng bút gọi đồ ăn, rút ra tờ khăn giấy bên cạnh, viết một dòng chữ đưa cho cô.
Cô khóc lóc, nhận lấy, trên đó ghi dòng chữ: “Em đoán đúng đấy, em đang bị theo dõi, trên điện thoại di động có cài.”
Cô nức nở, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Nghiêm Trì ngồi đối diện cô, không cảm xúc nói: “Lau nước mắt đi.”
Lúc này cô mới dùng khăn giấy lau qua, vò một chút, đặt sang một bên.
Nghiêm Trì lại viết chữ, đưa cho cô một tờ khăn giấy.
“Giám sát trong nhà của em, trên người tôi bây giờ cũng có.”
Cô gõ hai từ trên điện thoại di động của mình, “Tại sao?”
Bọn họ cứ như vậy mà trao đổi trong im lặng, Nghiêm Trì sẽ ghi trên ghi chú điện thoại, cho cô xem rồi mới xóa. Hoặc sẽ viết lên trên khăn giấy.
“Anh cũng do những người đó phái tới, thân phận của anh là giả. Những người đó ghi lại toàn bộ quá trình chúng ta yêu nhau.”
Đầu cô đau vô cùng, tiếp tục cúi đầu lau nước mắt.
“Ngôi nhà của em lắp đầy camera. Vì sự an toàn, em không thể để cho những người đó biết em biết chuyện này.”
“Em mau trốn đi, không cần tìm công ty môi giới để lý luận, mặc kệ tiền đặt cọc và tiền thuê nhà, cũng đừng báo cảnh sát, mau chóng chuyển nhà, hoặc là rời khỏi thành phố này. Bây giờ bỏ của chạy lấy người còn kịp.”
“Hỏi tôi, hỏi: anh muốn chúng ta chia tay sao.”
Cô nhìn về phía người đàn ông đối diện, cảm thấy mình hiểu anh, lại không hiểu anh.
Cô dùng những tờ giấy đó lau nước mũi, khóc lóc nói: “Tôi xui xẻo tám đời mới gặp được, tôi đã sớm muốn chia tay với anh rồi…”
Tạ Vũ Na gân như là khóc lóc chạy về nhà, cô mở tủ gương ra, phát hiện ra có một sợi dây màu đen ở chỗ góc khuất bên dưới.
Cô ngồi trên bồn cầu, nhìn đối diện về phía bồn tắm, thì hình như cũng có một cái gì đó như vậy.
Cô lại đi vào phòng khách, dưới TV, ban công, bên lò nướng…
Thì ra lúc cô ở chỗ này, lúc nào cũng bị người ta theo dõi, da đầu cô tê dại.
Những đồng nghiệp trong công ty hóa ra đã sớm nhìn sạch tất cả mọi thứ của cô, cô tắm rửa… Thay quần áo…
Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, không dám tìm công ty kia nữa, mà đổi sang một công ty môi giới chính quy lớn hơn.
Cô chỉ xem qua hai căn rồi quyết định chuyển qua đó ngay lập tức.
Sau đó, cô lại do dự.
Có nên báo cảnh sát không?
Nghiêm Trì bảo cô không được báo cảnh sát, nhưng có thể xuất phát từ lập trường anh ta là người xấu. Anh ta sợ bị liên lụy.
Cô cảm thấy vì công lý, vì để bảo vệ mình, phải nên tin tưởng cảnh sát, nên đã đi báo cảnh sát.
Cô nghĩ, lần trước cô gọi 110 không có kết quả, là bởi vì chứng cứ không đầy đủ, bây giờ trong phòng cô đều là camera, tuyệt đối sẽ có chứng cứ đầy đủ. Cảnh sát sẽ xử lý mọi thứ và tìm ra những người đứng đằng sau.
Tạ Vũ Na tìm kiếm một chút, lấy hết dũng khí đi vào đồn cảnh sát gần đó.
Lần đầu tiên cô đến đồn cảnh sát, thấy hơi lo lắng.
Cô ấy một cảnh sát nam tiếp đón.
Tạ Vũ Na mở miệng, nói với giọng điệu vừa bất bình vừa chính nghĩa: “Tôi muốn báo án.”
“Báo án hử? Có chuyện gì đấy? Trộm cắp, cướp bóc, hay sao?” Cảnh sát hỏi.
Tạ Vũ Na sắp xếp câu: “Tôi bị chụp lén.”
Cô được cảnh sát dẫn vào văn phòng trong đồn cảnh sát.
Bên trong có mấy cảnh sát nam, một vài người là cảnh sát trung niên bụng phệ, còn có vài cảnh sát trẻ tuổi thoạt nhìn như mới ra trường, đều đang rất bận rộn.
Có người hỏi, “Chuyện gì đấy?”
Người cảnh sát ban đầu được hỏi nói: “Cô ấy nói mình bị chụp lén.”
“Vậy trước tiên để tôi hỏi chút, không có chứng cứ sẽ không thể lập án. Nếu là vụ việc dân sự, cô đi làm đơn khởi kiện trước đi, bọn tôi chỉ quản lý mấy vụ án vi phạm quy định quản lý an ninh trật tự thôi.” Một cảnh sát kéo ghế ngồi cạnh cô.
Cô nhớ lại trải nghiệm của mình khi làm đơn khiếu nại quấy rối nơi làm việc.
Cô nghĩ, nếu ba mẹ cô biết trong phòng mình thuê có camera, nhất định sẽ không cho cô lên tiếng, chứ đừng nói là để cô đến cục cảnh sát nói những chuyện này.
Cuộc trò chuyện trước mắt vẫn được tiếp tục.
“Chụp lén à? Ai là người chụp? Sao cô biết là mình bị chụp lén? Có bằng chứng gì không?” Một cảnh sát nam lên giọng hỏi.
Cô thấy từ trong câu hỏi này và trong cả ánh mắt của mọi người đều lộ ra vẻ không thoải mái.
“Tôi bị người ta quay vài cái video lúc thay quần áo…” Tạ Vũ Na cố gắng tự an ủi bản thân rằng mình đa nghi rồi, nhưng cô cũng có tâm tư, không dám nói lại toàn bộ mọi chuyện, nên cứ lấp lửng giữa chừng.
“Ở đâu? Khi nào? Có người nào xung quanh không? Báo cảnh sát thì tất cả những điều này cần phải được làm rõ.” Cảnh sát liên tục hỏi.
Bên cạnh cũng có người hỏi giùm: “Cô xác định mình không nhìn nhầm chứ? Có người bị nhầm giữa báo động chống trộm với thiết bị theo dõi đấy, lần trước cũng có một cô gái thần hồn nát thần tính như vậy.”
“Ai là người gây án? Cô có biết gì không?”
“Cô có bị mất tiền không? Có tổn thất gì về mặt tài sản không? Từng bị cưỡng ɖâʍ à?”
“Nếu như bị chụp trên xe bus vậy thì khó tìm lắm, có khả năng còn không bắt được, chỉ có thể xem lại camera giám sát.”
“Trước tiên cứ điền đơn trước đi, viết phương thức liên lạc, sô chứng minh thư của cô vào.”
Cô ch.ết lặng, hóa ra báo án là như vậy à?
Đó rõ ràng là những câu hỏi quan tâm, nhưng những câu hỏi đó khiến cô ngày càng khó chịu.
Cảm giác như chính cô mới là người sai, không ngẩng đầu lên được, cũng không lên tiếng được.
Tạ Vũ Na siết chặt quần áo, run giọng hỏi: “Có cảnh sát nữ không?”
“Cảnh sát nữ hiện tại đều đã đi ra ngoài điều tra, nếu vụ việc của cô không phải là vụ việc cưỡng ɖâʍ, vậy thì bọn tôi cũng có thể hỏi.” Ánh mắt cảnh sát thân thiết, “Là bị chụp lén ở đâu? Phòng thay đồ? Có video không? Có bằng chứng không? Còn có những nạn nhân khác không? ”
“Tôi…” Cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một cảnh sát già ở bên cạnh nói: “Cô gái, cháu phải điền vào đơn sau đó nói chuyện, nếu cháu không nói rõ ràng, sao bọn chú giúp cháu được.” Dựa vào kinh nghiệm, ông chú đó nói, “Có phải do bạn trai cháu cố tình đúng không? Đối phương có tải lên mạng không? Nếu không tải lên, vậy thì bọn chú cũng chỉ có thể khuyên người ta xóa thôi?”
Cảnh sát bên cạnh uống chút nước đi tới xen vào: “Loại chuyện này, có nhiều lắm.”
Đồn cảnh sát vô cùng ồn ào, bên cạnh có người đàn ông bị đánh đến chảy máu đầu, có người trung niên ở một góc lớn tiếng cãi nhau, còn có bà lão khóc rống lên.
So ra, những thứ đó dường như còn nghiêm trọng hơn những thứ mà cô phải chịu
Còn cô giống như một trò cười bị mọi người vây quanh.
Cô ý thức được báo cảnh sát là một quyết định sai lầm, lắp bắp nói: “Tôi không nhớ, tôi sẽ không báo cảnh sát nữa, tôi sẽ suy nghĩ lại …”
Ánh mắt của những cảnh sát nhìn cô dần thay đổi, giống như cảm thấy cô đang báo án giả, lại giống như đang mất kiên nhẫn.
Cô chạy như bay ra ngoài, nghe thấy ở cổng đồn cảnh sát có một trợ lý cảnh sát quay lưng lại, vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại: “Hình như có một căn nhà bị phát hiện, hôm nay chạy đến cục cảnh sát, chính là cái camera giám sát kia đó… Xem xem liệu có cần xử lý không đi.”
Trái tim cô nhất thời sợ tới mức sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, điều này có nghĩa là cô không thể báo cảnh sát được nữa.
Đối phương có thể lắp camera trong phòng cho thuê, có thể tìm được người như Nghiêm Trì diễn kịch, chắc chắn là có tiền có thế.
Ngay cả chuyện ở công ty, cô còn không giải quyết được, thì sao có thể đụng được đến những người đứng đằng sau?
Cô ấy dường như đang vùng vẫy một cách vô vọng trong lưới.
Cô vừa khóc vừa đi nhà, dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn mọi thứ, chuyển đi từng thứ một.
Khi cô quay lại lấy đồ lần cuối, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía phòng đối diện.
Đó là một ngôi nhà có trang trí giống như bên nhà của cô.
Hình như có hai cô gái đang thuê ở đó.
Trời đã về khuya, nhà đối diện vẫn bật đèn, trông vô cùng ấm áp và yên tĩnh.
Căn nhà kia, liệu có phải cũng có những camera giám sát như này không?
Cô cảm thấy mình giống như đang ở trên một hòn đảo bị cô lập, cô đơn và không nơi nương tựa, chỉ có hai cô gái sống trong căn nhà đó, đồng bệnh tương liên với cô.
Trong nháy mắt, toàn bộ oan ức mà cô phải chịu đều dâng lên trong lòng, sau đó hóa thành dũng khí, bộc phát ra ngoài.
Cô phải nhắc nhở họ!
Cô đội mũ, đeo khẩu trang, vội vàng chạy xuống tầng dưới ở phía đối diện, đi thang máy lên lầu.
Cô đứng bên ngoài cửa, gõ mạnh vào cửa phòng đối diện bằng tay, sau đó vặn nắm tay cầm.
“Mở cửa ra, căn nhà này không thể ở…” Trong lòng cô gào thét, nhưng trải qua một ngày như vậy, cổ họng lại không thể phát ra bất cứ một chút âm thanh nào.
Nếu như cửa mở ra, cô sẽ nói chuyện mình gặp phải cho mấy cô ấy, nhưng cánh cửa kia không hề nhúc nhích, cô định thông qua mắt mèo nhìn vào bên trong, bên trong hình như cũng bị chặn lại, căn bản không nhìn thấy cái gì.
Cô thấy bất lực và sợ hãi.
Sau đó, cô nhận ra rằng cô thậm chí còn không thể tự cứu mình, chứ đừng nói đến những người trước mặt cô.
Cô dùng dũng khí cuối cùng, lấy ra một tờ ghi chú để trong túi, dùng tay trái xiêu xiêu vẹo vẹo viết ba chữ: “Rời khỏi đây!”
Cô nhét tờ giấy vào khe cửa, đảm bảo rằng sau này họ có thể nhìn thấy nó khi mở cửa.
Sau đó, cô đi xuống cầu thang và rời khỏi cơn ác mộng của mình.
Kể từ ngày đó, cô biến mình thành một con ốc sên, cô sợ tiếp xúc với mọi người, không tin vào đàn ông, cảm thấy ai nhìn mình cũng như nhìn một thứ bỏ đi.
Nhìn qua thì có vẻ cô không thay đổi gì cả, nhưng trong lòng đã vỡ vụn.
Cô lặng lẽ chờ đợi, cố gắng chữa lành vết thương lòng, nhưng những vết thương đó vẫn luôn ở đó.
Cô tuyệt vọng và đau đớn.
Lúc gặp được Lịch Trọng Nam, đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp và sự giúp đỡ từ thế giới bên ngoài sau khi trải qua tất cả những điều này.
Giống như nhìn thấy một tia sáng le lói trong đêm dài tăm tối.
Cuối cùng cô đã lấy hết can đảm và mở lòng.
❁❁❁
Tạ Vũ Na ở trong phòng cho thuê, kể lại hết những chuyện này, đây là lần đầu tiên kể từ khi xảy ra chuyện, cô nói chi tiết những chuyện này cho người khác.
Có vài chỗ khi nhắc đến, cô vẫn còn run rẩy.
Trong lúc đó, Lịch Trọng Nam đứng dậy giúp cô rót một ly nước ấm.
Anh liên tục động viên cô gái: “Em đã làm tốt lắm rồi.”
Cố Ngôn Sâm cũng hiểu, vì sao lúc trước ở cục thành phố, Tạ Vũ Na không muốn mở miệng nói những chuyện này.
Tạ Vũ Na uống nước nói: “Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau đó, Nghiêm Trì đã liên lạc với tôi, anh ấy nói anh ấy phải mượn điện thoại di động dự phòng của một người đồng hương mới dám gọi cho tôi, anh ấy xin lỗi tôi, nói anh ấy cũng bị ép buộc, bởi vì mẹ bị bệnh, nên mới mượn tiền của những người đó, sau đó bị bọn họ uy hϊế͙p͙ làm mấy chuyện theo đuổi các cô gái. Tôi may mắn khi đã kịp thời phát hiện ra sự việc không đúng, lúc tôi khóc, anh ấy thấy rất áy náy, cũng rất thông cảm với tôi, vì vậy nên mới nói sự thật cho tôi biết.”
Tình cảm của cô dành cho Nghiêm Trì vô cùng phức tạp, cô vừa chán ghét anh ta, lại cảm thấy anh ta là kẻ lừa đảo, là do anh ta đẩy cô xuống vực sâu sâu hơn.
Nhưng cô vẫn rất biết ơn anh ta vì đã cho cô biết sự thật.
Cô không biết mình còn yêu anh ta hay không, thấy hơi lo lắng cho anh ta.
Sau đó, bọn họ sử dụng điện thoại di động dự phòng để liên lạc, mối quan hệ giống như bạn bè đồng bệnh tương liên.
Lịch Trọng Nam giải thích cho Thẩm Quân Từ: “Anh đã tiếp xúc với Nghiêm Trì qua một vài con đường, cậu ta thường chia tay khi mấy cô gái sắp chìm sâu. Anh đã thuyết phục cậu ta, hy vọng cậu ta có thể chuyển sang vai trò là người cung cấp thông tin cho cảnh sát.”
Cố Ngôn Sâm phát hiện ra điểm mấu chốt của chuyện này: “Vậy bây giờ, Nghiêm Trì đang ở đâu?”
Tạ Vũ Na nói: “Vài ngày trước, anh ấy có gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng anh ấy đã phản bội những người đó, đừng liên lạc nữa. Tôi nghĩ anh ấy có thể đã gặp nguy hiểm.”
Cô lấy tin nhắn ra cho mọi người xem.
Thẩm Quân Từ tính toán thời gian: “Đó hẳn là ngày chúng ta phát hiện ra thi thể. Có thể, người ném xác chính là Nghiêm Trì, cậu ta vì muốn cảnh sát chú ý, nên mới đem thi thể đặt ở dưới gốc cây tình nhân.”
“Cây tình nhân?” Tạ Vũ Na nghe đến đó sửng sốt.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cô có biết nơi này không?”
“Ừm…” Tạ Vũ Na nhỏ giọng nói, “Trước đây tôi nói với Nghiêm Trì rất nhiều lần là mình muốn đến đây, nhưng lúc nào anh ấy cũng từ chối hết cả.”
Cố Ngôn Sâm ghi lại số điện thoại di động, gửi cho Bạch Mộng để cô điều tra.
Một lát sau, hắn nói: “Điện thoại vẫn còn mở, chúng ta có thể thông qua định vị để tìm được nơi ẩn náu của Nghiêm Trì.”