Chương 32

‘Chỉ cần nhìn thấy anh hạnh phúc. Anh hạnh phúc, là đủ rồi.’
——  ‘Phía nam biên giới, phía tây mặt trời’ (Murakami Haruki)
***
Sáng sớm hôm sau, Trình Uyển tới an ủi.


Mang tiếng là an ủi, nhưng chỉ xách hai tay không mà đi, lại chẳng thòi ra được câu nào tử tế, nhìn thấy sắc mặt Trần Tri Ngộ hốc hác còn ra sức chế giễu mấy câu.


Sát cửa sổ phòng khách có đặt một quầy bar bằng gỗ tự nhiên, Trình Uyển vắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế cao, hết dòm Tô Nam lại ngó Trần Tri Ngộ, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, thỉnh thoảng đưa lên miệng hút một hơi.
“Tô Nam, em tìm được việc chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”


Trình Uyển nhướng lông mày: “Hay là hai chị em mình làm với nhau đi, chị lập công ty, em là trợ lý nhỏ. Chị lên kế hoạch, em triển khai.”
Trần Tri Ngộ bưng cốc nước từ thư phòng đi ra, bước chân dừng lại: “Để học trò tớ làm trợ lý cho cậu hả?”


“Thế nào? Không nỡ? Đi với tớ một năm kiếm ít nhất hai mươi vạn tiền lương đó.”
“Cậu làm đầy tớ của nhân dân bao nhiêu năm như thế, để dành đủ hai mươi vạn này sao?”


Trình Uyển cười ha ha: “Lão Trần, tớ ghét nhất chính là điểm này của cậu, chuyện gì cũng quá thông minh ranh mãnh.”
Tô Nam hỏi cô ấy: “… Tự lập công ty ạ?”


available on google playdownload on app store


“Ừ,” Trình Uyển kéo cái đĩa nhỏ đặt trên mặt quầy, khảy tàn thuốc vào: “Đã thế này rồi, tớ cũng không giãy nổi nữa. Tiếp tục ở lại sẽ làm cho ông cụ nhà tớ ngột ngạt bức bối. Có một số việc, nhìn bề ngoài thì đẹp đẽ, nhưng khi sờ vào rồi mới thấy chỉ là một đống mục rữa.


Cô thích quyền lực, nhưng không thích lộng quyền.
Cô biết luật chơi, chẳng những biết mà còn ngấm sâu trong bụng. Nhưng biết và làm là hai việc khác nhau.


Danh lợi phù hoa, mọi người đều hiểu nhưng vờ hồ đồ, thấy người ta dòm mình như xem xiếc khỉ. Nhưng vẫn phải đem cái trò Tôn hầu này diễn say mê, diễn đến nơi đến chốn, đến một ngày có thể gắng gượng trở thành Tề Thiên Đại Thánh. Nhưng sau đó thế nào? Sau đó còn có Như Lai thần chưởng.


“Định làm gì?”
“Làm gì cũng được, hay là quăng tiền mở một quán bar nhỉ?” cô ấy đưa tay nhíu hai đầu chân mày: “Không thì lăn lộn giang hồ với ông chủ Cốc vậy.”
Trần Tri Ngộ liếc nhìn cô ấy một cái: “Cậu tạm thời nghỉ ngơi một thời gian trước đã.”


Trình Uyển cười: “Lão Trần à, xin lỗi cậu, không có cách nào thay cậu tranh đấu giành thiên hạ, cũng không cách nào giúp cậu trấn giữ giang sơn.”


Cô ấy dụi tắt thuốc, nhảy khỏi cái ghế cao, vỗ vai Tô Nam: “Lần này thật sự giao hắn cho em. Đừng thấy hắn hơn em nhiều tuổi, kỳ thật vừa cố chấp khó chịu lại vặn xoắn ngang ngược. Nếu không phải cùng lớn lên từ nhỏ, chị quả thật không cách nào chịu nổi cái tính tình này của hắn.”


Trình Uyển lấy ra một cái túi vải nhỏ: “Thật ra hôm nay tới đưa cậu chìa khóa,” vừa nói vừa lấy từ trong túi vải ra một chiếc chìa khóa, đặt lên bàn: “Vốn tưởng làm mất rồi, ai ngờ hôm qua nhìn thấy kẹt trong góc sofa. Còn…” Cô ấy dừng lại, đưa mắt nhìn Trần Tri Ngộ: “Chuyện cậu bảo tớ giúp liên hệ, đã trao đổi xong rồi, cậu kiểm kê lại đi.”


Trần Tri Ngộ gật đầu: “Cảm ơn.”
Trình Uyển lại dòm sang Tô Nam, khóe mắt cong lên như cười như không, đột nhiên giơ tay, đầu ngón tay quét qua gáy Tô Nam: “Đi đây, hai người bảo trọng thân thể!”
Trần Tri Ngộ: “…”
Cửa đóng lại, Tô Nam vô thức đưa tay sờ cổ mình.


Cứ cảm thấy, có gì đó là lạ…
Trần Tri Ngộ ngó cô chằm chằm.
Một lúc sau, Tô Nam mới chú ý tới ánh mắt phức tạp của anh, vội nói: “Không có bị cô ấy bẻ cong!”
Tô Nam đi vào phòng ngủ rửa mặt, Trần Tri Ngộ ra nhà bếp ốp trứng.


Thành phố Sùng cuối tháng mười, những ngày không mưa, thời tiết rất dễ chịu, trời chưa chuyển lạnh, sáng sớm và chiều tà trong không khí nhuộm bảng lảng hơi nước ươm lạnh thanh sạch. Đến giữa trưa ánh mặt trời trong vắt, lá bạch quả rụng đầy sân, khiến người ta cảm thán tột cùng cái sinh diệt lóe tắt của sinh mệnh, cũng là tráng lệ.


Trần Tri Ngộ đứng trong bếp nhìn một góc lá vàng ngoài cửa sổ, những ý tưởng văn chương vừa đột ngột nhen nhóm trong đầu, bỗng nghe thấy Tô Nam ‘a’ một tiếng vọng ra từ phòng tắm.
Vội vàng tắt lửa đi vào: “Sao thế em?”
Tô Nam ngoái cổ, nhìn trong gương: “Anh làm khi nào…”


Một dọc dấu hôn rõ mồn một.
Khó trách vừa rồi ánh mắt Trình Uyển nhìn cô ám muội như vậy.
Trần Tri Ngộ như cười như không: “Anh có biết đâu.”
Cô xõa tóc xuống, xem có thể che được không: “Thứ hai em còn phải đi phỏng vấn.”
“Thứ hai sẽ tan hết.”
Tô Nam nửa tin nửa ngờ.


“Thật mà. Không tin anh thử lại…”
Chui vào cửa nhà tắm, đè cô lên bệ rửa mặt, hai cánh tay vòng quanh siết chặt eo cô, áp đầu xuống hôn thật sâu. Ngón tay lành lạnh, lần mò vào trong.
Tô Nam bị nắn bóp khẽ ‘xuýt’ một tiếng, duỗi tay đẩy anh: “… Tối qua còn đồng tình với anh.”


Trần Tri Ngộ buồn cười, mặc cô nói gì thì nói, vân vê gặm nhắm cho thỏa cơn nghiện rồi mới buông ra.
Lần này là ở ngực. Da thịt nơi đó trắng nuột, có thể nhìn thấy cả mạch máu nhỏ li ti màu xanh nhạt.
Dấu hôn ngạo nghễ nằm đó, hằn lên màu đỏ thẫm.


Tô Nam nhìn cơ thể mình trong gương, giơ tay đẩy anh ra ngoài.
Mặt cháy khét.
Từ lúc hai người triệt để phá vỡ ranh giới cuối cùng, Trần Tri Ngộ phát hiện ra rốt cuộc thái độ của Tô Nam đối với anh không còn kính cẩn như trước nữa.


Bắt đầu xem anh như đàn ông, không còn là tay thầy giáo ra vẻ đạo mạo ôm mưu đồ bất chính.
Đã có công dụng kỳ diệu này, về sau càng phải đẩy mạnh công tác thực hành.
Anh cười vang, chỉnh cổ áo cô lại, xoay người đi ra ngoài.


Cuối tuần, Tô Nam kể cho anh nghe toàn bộ những tình huống đã gặp phải trong quá trình phỏng vấn, khiêm tốn nhờ anh phân tích chỉ bảo.
“Vòng cuối cùng ‘Quản trị viên tập sự’ của công ty P không qua được, em có hỏi nguyên nhân không?”


(* Quản trị viên  tập sự –  Management Trainee:  là chương trình tuyển dụng các bạn sinh viên tài năng diễn ra hàng năm của các tập đoàn, công ty lớn như Unilever, Nestlé, Suntory Pepsico, Vinamilk…  Mục đích của chương trình là tìm ra các ứng viên tài năng nhất giữa hàng ngàn bộ hồ sơ gửi về, đào tạo họ từ những quản trị viên tập sự trở thành những nhà lãnh đạo tương lai.  Đ ối tượng chính là các bạn trẻ sắp hoặc mới ra trường với thành tích học tập xuất sắ c –  theo ybox.vn)


Trần Tri Ngộ liếc mắt dòm Tô Nam, thấy ánh mắt cô nàng nhấp nháy, trong bụng còn gì không hiểu: “Nếu em muốn lần tới phỏng vấn thành công, thì đừng để ý mặt mũi trong mấy chuyện thế này. Gửi cho họ một email, hỏi thăm nguyên nhân. Nếu đối phương sẵn lòng phúc đáp, lần sau em có thể đúng bệnh hốt thuốc.” Nói xong, xoay màn hình máy tính qua.


Tô Nam nghệt mặt.
“Bây giờ gửi luôn đi.”
Lúc cô viết email bằng tiếng anh, Trần Tri Ngộ tranh thủ xem qua, tạm được, tuy nội dung chưa rõ ràng lắm nhưng không mắc lỗi ngữ pháp.
Tô Nam viết xong, nhìn Trần Tri Ngộ: “Như vậy được chưa anh?”


Trần Tri Ngộ đón lấy laptop, chỉnh sửa giúp cô một hai câu rồi nhấp chuột gửi đi.
Sau đó mở một bản trắc nghiệm tính cách MBTI ra: “Làm cái này một lần.”


(*T rắc nghiệm tính cách  MBTI (Myers-Briggs Type Indication): là  phương pháp sử dụng những câu hỏi trắc nghiệm tâm lý để xác định tính cách của con người. MBTI được ứng dụng nhiều trong việc: Xây dựng đội ngũ nhân viên, quản lý và đào tạo, đàm phán…)


“93 nói…” Tô Nam liếc nhìn Trần Tri Ngộ: “Có tác dụng không anh?”
(*Editor: Năm 1993, các chuyên gia đã cảnh báo ‘ rất nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng những tuyên bố liên quan đến MBTI không có cơ sở. ’)
“Em cứ làm trước đi.”
Mấy phút sau, ra kết quả.


Trần Tri Ngộ cầm máy lên xem, ‘ISTJ (Hướng nội, Giác quan, Lý trí, Nguyên tắc), rất chính xác.”


Tô Nam nhích lại gần đọc bản kết quả trắc nghiệm mô tả: ‘Kỷ luật trật tự, khả năng tập trung cao, tôn trọng truyền thống luật lệ, cẩn thận kỹ lưỡng, rất nhạy bén với việc đánh giá đúng sai vấn đề và giữ được thái độ khách quan – Được gọi là người thanh tra.’


Trần Tri Ngộ xoa đầu cô: “Em học khoa học tính toán thích hợp hơn báo chí truyền thông đó.”


“Em học toán kém mà…” Tô Nam rê tay vào chuột cảm ứng trên laptop kéo xuống, nhìn nghề nghiệp khuyến nghị bên dưới, ‘Chuyên gia phân tích thống kê, Cán bộ phụ trách tài chính kế toán…’ Nhất thời ỉu xìu, đẩy máy tính sang một bên, vùi đầu vào cánh tay: “Thầy Trần, em không tìm việc nữa, anh nuôi em đi!”


Trần Tri Ngộ cười vang: “Em nói đấy nhé?”
Tô Nam vội lắc đầu nguầy nguậy: “Dạ không, không có… em nói mò.” ‘Hức hức’ xong, xốc lại tinh thần thỏ tiếp tục xem kết quả phân tích. 
‘Ting’ một tiếng, dưới góc phải bật ra một tin nhắn.
Tô Nam kinh ngạc: “Cuối tuần mà công ty P cũng không nghỉ ư?”


Lập tức mở email ra.
Trần Tri Ngộ quan sát nét mặt cô: “Hồi âm thế nào?”
“Nói em…” Tô Nam xem lướt qua thật nhanh, nắm bắt từ ngữ mấu chốt: “… unambitious…”
“Cần cù, thiếu tham vọng.” Trần Tri Ngộ gập máy tính lại: “Đánh giá này rất khách quan.”


Anh lấy một tờ giấy A , ghi lại tất cả những vị trí cô đã tham gia tuyển dụng, phân tích rõ yêu cầu đặc điểm tính cách cần thiết cho từng công việc, cuối cùng tổng kết: “Mấy vị trí em nộp vào BATW này đều đòi hỏi năng lực lãnh đạo rất cao. Đây không phải là thế mạnh của em,” anh cầm bút viết bên cạnh mấy chữ: “Ưu thế của em là có thể tìm ra logic nội tại của những sự việc phức tạp, rườm rà, đơn điệu, cho nên…”


Giương mắt nhìn, thấy Tô Nam lom lom dòm tờ giấy, ngốc đần.
Cầm bút gõ đầu cô: “Nghĩ mò mẫm gì thế! Nghiêm túc nghe cho anh!”
“Thầy Trần… Chữ viết của anh thật đẹp mắt.”
Trần Tri Ngộ: “…”
Tô Nam vội nói: “Anh nói tiếp đi ạ!”


“…” Trần Tri Ngộ nhìn mấy từ mấu chốt mình vừa ghi kia, lấy lại mạch suy nghĩ bị đứt đoạn, vạch hướng: “Cho nên, em thích hợp làm những việc thiên về công nghệ như tổ chức, triển khai các hoạt động truyền thông…”
“Công nghệ em cũng không có gì đặc biệt…”


“Hiếm khi thấy em tự hiểu mình,” Trần Tri Ngộ liếc cô một cái: “Có điều, anh cũng phải thay em nói lời công bằng, em học rất nhanh, chỉ là trước đây không quan tâm tới.”
“… Những thứ trước đây cũng không phải của anh dạy.”


“…” Trần Tri Ngộ không nhịn được nữa: “Thời gian của anh quý giá như vậy đi phân tích thay em mấy chuyện ngây thơ thế này. Có phải em không thật lòng muốn nghe không, không nghe thì chúng ta sớm làm chuyện khác!”
Tô Nam trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn anh: “Thật lòng mà.”
Trần Tri Ngộ: “…”


Kiên nhẫn, dằn xuống, đem mấy câu đâm chọc nuốt trở lại, tiếp tục giúp cô phân tích.
Lập xong kế hoạch nghề nghiệp, lại bắt đầu cùng Tô Nam chọn doanh nghiệp tuyển dụng.
“Địa điểm làm việc, Quảng Châu, qua; Thâm Quyến, qua; Thiên Tân, qua…”
Tô Nam: “…”
“Thanh Đảo, qua…”


“Thầy Trần,” Tô Nam không nhịn được ngắt lời anh: “… Điều kiện đặt ra khắc nghiệt như vậy, chắc em không tìm được việc quá.”


Trần Tri Ngộ phớt lờ không mảy may động tâm: “Thành phố Sùng tự xưng là đại đô thị quốc tế hóa? Chỉ làm việc ở những công ty tiêu chuẩn vẻn vẹn cỡ này mà em không biết ngượng đòi đi ra ngoài phỏng vấn hử.”
Tô Nam câm nín, tiếp tục sàng lọc thông báo tuyển dụng.


Đột nhiên, chuột khựng lại.
“Công ty H, nơi làm việc, thành phố Sùng… Kỹ sư giải pháp…”
Ánh mắt Tô Nam sáng lên: “Thầy Trần, anh xem này!”
Trần Tri Ngộ liếc nhìn: “Gửi.”
Lại bắt tay giúp cô chỉnh sửa sơ yếu lý lịch, loay hoay xong, loáng cái qua buổi trưa.


Tô Nam duỗi thắt lưng mỏi nhừ: “Thầy Trần, cảm ơn anh.”
Trần Tri Ngộ nhướn mày: “Giáo viên nào dạy em, cảm ơn chỉ nói suông một câu ngoài miệng thế hả?”
Tô Nam tròn xoe mắt dòm anh: “Vậy thì…”
Trần Tri Ngộ nhìn cô, không hé môi.


Ánh chiều buông nắng rơi nghiêng, ươm lên chiếc áo sơ mi trắng của anh những giọt vàng óng ánh.
Ngược đường ánh sáng. Khuôn mặt anh tuấn rạng ngời.
Tim Tô Nam nhộn nhạo ngứa ran, dọc theo thảm trải sàn bò qua, đến trước mặt anh, rướn cổ hôn anh, thì thầm hỏi: “Được chưa anh?”


Trần Tri Ngộ bắt lấy cổ tay bé xíu, đẩy cái bàn vuông nhỏ bên cạnh ra, đè cô xuống thảm: “Chưa được.”
Cánh môi trao triền miên dịu dàng, tựa lần đầu tiên, đơn thuần không chứa đựng bất kỳ hàm ý gì, có lẽ cũng cảm thấy ánh tà dương trong khoảnh khắc này thật quá đỗi nồng nàn.


Tô Nam ngẩn ngơ thất lạc linh hồn, khẽ hé mở mắt: “Thầy Trần…” không biết vì sao cứ muốn gọi anh.
“Anh đây.” Anh đáp lại một tiếng, thanh âm trầm thấp mà say mèm.
Trong lòng như có vô vàn thanh reed, vừa khẽ chạm vào, phát ra tiếng thánh thót du dương.


(*Reed – lưỡi gà: l à bộ phận quan trọng nhất tạo ra âm thanh của kèn. Những thanh reed này được gắn trên một tấm kim loại mỏng. Có thể được làm bằng đồng hoặc bằng thép, mà người ta gọi là reed plate:  tấm đặt reed  – tấm đế lưỡi gà.)
*** 
Phía Nam biên giới, Phía Tây mặt trời


Câu trích dẫn trong truyện:
‘Dù thế nào đi nữa, tớ rất mừng vì được gặp lại cậu. Cậu hạnh phúc, thế là tốt rồi.’
Đây là câu mà Shimamoto-san nói với Hajime khi gặp lại anh sau hơn hai mươi năm.


‘Phía nam biên giới, phía tây mặt trời’ một câu truyện viết cho những người mãi trăn trở, đi tìm rẻo khuất thất lạc đâu đó trong tâm hồn mình. Hajime không phải người đàn ông hoàn hảo, trái tim anh ẩn giấu miền hoang vắng sâu thẳm không ai có thể chạm vào kể cả vợ anh Yukiko, nó ngỡ được lấp đầy khi anh gặp lại Shimamoto-san, người bạn gái nhỏ của một thời ‘Pretend you’re happy when you’re blue, It isn’t very hard to do…’ vọng bên tai như lời niệm chú mà chưa hiểu được ‘Vờ hạnh phúc khi người ta buồn chẳng phải điều quá khó.’ và cũng chưa đủ trưởng thành để hiểu ra đôi khi thật khó để làm được như vậy.


Shimamoto-san đưa Hajime vào thế giới của mình và cứ vậy hồn nhiên bước vào thế giới của anh, cái thế giới mà từ khi không còn Shimamoto-san bên cạnh khi bước vào những năm cấp hai, nó cũng đóng kín im ỉm với tất cả, chôn anh vào một nỗi cô đơn không sao chịu đựng nổi.


Hơn hai mươi năm trước, cô đưa anh đến ‘Phía Nam biên giới’ nơi có một ‘có thể’ và hơn hai mươi năm sau cô để anh lại ‘phía Tây mặt trời’ nơi đó không có một ‘có thể’ – không có trung gian, không có điểm giữa, không có bất kỳ thỏa hiệp nào, chỉ có thứ bệnh mang tên Hysteria Siberiana, nơi người ta cứ đi mãi đi mãi về phía Tây mặt trời như bị bỏ bùa, không ăn không uống và cuối cùng gục xuống đất và ch.ết.


Đây không phải một câu truyện lãng mạn, nó bóc trần những góc rẻo thẳm sâu nhất trong tim mỗi chúng ta, yêu tột cùng là gì!? Và nó hay đến ám ảnh.


Nếu như với ‘Rừng Na uy’ tác phẩm đưa Murakami lên thành một trong những nhà văn hàng đầu của Nhật Bản, mình cầm lên đặt xuống dang dở không biết bao lần, thì ‘Phía nam biên giới, phía tây mặt trời’ níu chặt chân mình, nghiền ngẫm đến từng câu chữ. Một đứa luôn có quan điểm rất rõ ràng cả cố chấp, ‘tình yêu là thứ không có chỗ dành cho sự phản bội’, vậy mà với cái câu chữ mê hoặc của Murakami nó khiến mình mãi đau đáu theo tình yêu tuổi thơ đã mất của Hajime và Shimamoto-san.


Nếu có thời gian, các bạn hãy đọc thử. Ngôn ngữ của nó đẹp đến mê hoặc.
***


Murakami Haruki – Thiền sư trong thế giới văn chương: sinh năm 1949 tại Kyoto và hiện đang sống ở Boston, Mỹ, là một trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật.)
***
(Bạch quả rụng)



(Thanh reed)







Truyện liên quan