Chương 54

‘Anh rất ghét cái suy nghĩ quá cỡ ẩm ẩm ương ương của mình, hẳn anh là gã xấu xa rồi, nhưng chỉ cần em hôn anh một cái, anh sẽ trở thành người tốt ngay.’
——  V ương  T iểu  B a
***


Đầu mùa hạ, nhiệt độ không ngừng tăng lên, khí trời oi bức ngột ngạt, mây đen vần vũ từ đằng xa kéo về báo hiệu cơn mưa đến.
Bực bõ khó chịu, ngồi thừ một hồi lâu, đến khi định thần lại, nữ sinh phía đối diện bàn làm việc vẫn còn đang khóc tấm tức không ngừng.


Lại một sinh viên bị đánh rớt môn của anh, thi lại nhưng bỏ lỡ thời gian không đến tham dự, sang năm phải ra nước ngoài du học.
“Hủy môn là chức trách của phòng giáo vụ, mời em trực tiếp đi thẳng lên phòng giáo vụ giải thích tình huống của mình.”


“Phòng giáo vụ đã đồng ý cho hủy, nhưng phải có chữ ký của giảng viên và thầy hiệu trưởng…”
Trần Tri Ngộ: “…”
Đã thăm dò kỹ càng đường đi nước bước, còn đến trước mặt anh diễn trò tôn hầu ra vẻ đáng thương.


“Bạn sinh viên, hẳn là em đã nghe qua, môn của tôi không có tiền lệ cho hủy bỏ, tôi không thể ưu ái cho em, như vậy sẽ không công bằng với những trường hợp các sinh viên đã xử lý theo điều lệ —— mời em về đi.”
Nữ sinh không nói gì, cúi đầu bưng mặt nức nở.


Cửa văn phòng mở rộng, có giảng viên đi ngang qua cười nói: “Thầy Trần, còn chưa về à!”
Trần Tri Ngộ cười khổ: “Làm một chút công tác sinh viên.”
Liếc mắt nhìn đồng hồ, đã năm giờ rưỡi.


available on google playdownload on app store


Trần Tri Ngộ đứng lên: “Bạn sinh viên, mời em về đi. Sang năm, môn này của tôi vẫn còn mở lớp, em học lại một lần là được.”
Nữ sinh ngồi bất động.
Trần Tri Ngộ cầm chìa khóa xe: “Bây giờ tôi tan việc, ngày mai em hãy trở lại.”


Nữ sinh chậm rãi ngước mắt lên, khóe mắt sưng đỏ nhìn Trần Tri Ngộ: “Thầy Trần, chỉ cần thầy bằng lòng cho em hủy môn, em…. em có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Lửa giận bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt.


Kìm nén, đè xuống, trên gương mặt vẫn là nét bằng lặng thản nhiên nhưng hoàn toàn không còn sót lại một chút kiên nhẫn nào để tiếp tục dây dưa nữa, trầm giọng nói: “Tôi giúp em gọi điện cho viện trưởng, em có yêu cầu gì thì đi tìm viện trưởng, tôi nghe theo sự sắp xếp của học viện.”


Nữ sinh thấy anh thật sự lấy điện thoại ra, lúc này mới đứng dậy.
Trần Tri Ngộ khóa cửa văn phòng, nữ sinh ngồi xổm xuống chân tường, bưng mặt khóc nức nở.
Trần Tri Ngộ không để ý, sải chân đi thẳng.


Vừa mới bước ra khỏi tòa nhà học viện, khóe mắt thoáng nhìn thấy dưới gốc cây phía đối diện có một người đang ngồi đó.
Nhìn kỹ lại, nhận ra là ai.
Người nọ cũng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Tri Ngộ, chốc lát, đi qua.
Sắc mặt Trần Tri Ngộ bình thản: “Lâm Hàm bảo em đến sao?”


Đã hơn hai tháng kể từ lúc nhận cuộc điện thoại kia, vẫn không thấy Lâm Hàm sắp xếp cho anh và Giang Minh Khiêm gặp mặt. Anh cho rằng Giang Minh Khiêm đã vượt qua được cửa ải khó khăn, nên hoàn toàn ném luôn chuyện này ra khỏi đầu.


Giang Minh Khiêm ậm ờ ‘dạ’ một tiếng: “Đến gặp thầy, cho cô Hàm một lời giải thích.”
Chấp hành công việc được giao, thái độ này thật thú vị mà.
Trần Tri Ngộ hôm nay đã bị chọc tức đủ rồi, không có sức đâu để bị người ta chọc giận nữa.


Nhưng tốt xấu gì cũng là học trò của Lâm Hàm, huống hồ cũng đã chào hỏi, mặt mũi này vẫn phải giữ.
Lái xe, chở hắn đến một nhà hàng Tây gần đó, vừa ăn cơm vừa trò chuyện.


Trần Tri Ngộ đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết em sẽ không tiếp nhận đầu tư, tôi cũng tán gẫu cùng em mấy câu xem như có lời để nói với Lâm Hàm. Làm sản phẩm gì, định vị thế nào, mục tiêu phát triển ra sao, em nói sơ qua đi.”


Giang Minh Khiêm lấy từ trong ba lô ra ba tập tài liệu rất dày, đưa qua cho Trần Tri Ngộ, sau đó cúi đầu gặm sandwich.
“…” Trần Tri Ngộ cầm xấp tài liệu trên tay ước lượng: “Em không giới thiệu à?”
“Trong bản kế hoạch trình bày rất rõ ạ.”


“Sản phẩm đâu? Dù sao cũng phải đưa cho tôi xem bản mẫu chứ?”


Lúc này Giang Minh Khiêm mới bỏ bánh sandwich xuống, rút khăn giấy lau tay, lấy từ trong ba lô ra một cái máy Android test, mở khóa màn hình bật ứng dụng lên đưa qua cho Trần Tri Ngộ: “Thầy xem trước, em ăn ít bánh.”  Hắn lẩm bẩm: “… hai ngày rồi chưa có ăn cơm.”
Trần Tri Ngộ không còn lời nào để nói.


Trên thị trường hiện nay số ứng dụng học từ vựng nhiều đếm không xuể, phong phú đa dạng đủ chủng loại, điểm đặc sắc trong ứng dụng của Giang Minh Khiêm đó là ‘Học cấp tốc’, chuyên dành cho những học sinh bình thường không thắp hương đến lúc cuống lên mới ôm chân Phật sử dụng.


Bọn họ dựa trên phương pháp ghi nhớ ba chiều của các chuyên gia về lập trình ngôn ngữ tư duy, tự nghĩ ra một quy trình học từ vựng với sự hỗ trợ bởi các hệ thống hình ảnh – âm thanh – trò chơi kích thích vận động, Trần Tri Ngộ thử học một bài, sản phẩm chạy mượt.


(*Phương pháp ghi nhớ ba chiều – phương pháp VAK. V (Visual): Hình ảnh; A (Auditory): Âm thanh; K (Kinesthetic): Vận động.)
Lại lật giở bản kế hoạch ra xem, trình bày rất chuyên nghiệp chắc chắn.
Để trở về cùng Cốc Tín Hồng đánh giá tiềm năng xem thế nào, cũng không phải không thể đầu tư.


Mấy năm nay, nghề tay trái của anh cơ bản chính là làm những thứ này, đầu tư vào rất nhiều dự án mới nổi, có lời có thua lỗ nhưng phần lớn là kiếm được tiền.


Bong bóng Dot–com đang dần xẹp xuống, sản phẩm này của Giang Minh Khiêm muốn dẫn đầu thị trường cũng không dễ. Nhưng đăng ký và DAU đã đạt mức, phần còn lại là lôi kéo nhà đầu tư tiếp tục rót vốn hoặc trực tiếp bán lại, đều khả thi.


(*Bong bóng Dot–com, bong bóng chấm com hay còn gọi là bong bóng công nghệ: là thuật ngữ chỉ thời kỳ mà giá trị của các công ty công nghệ bị thổi phồng lên quá cao so với giá trị thực.
– DAU – Daily Active Users: số lượng người dùng mở ứng dụng hàng ngày.)


“Tôi sẽ về trao đổi với đội ngũ chuyên gia đánh giá qua sản phẩm, một tuần sau cho em câu trả lời.”
Giang Minh Khiêm có lẽ đã ăn lưng bụng, cầm miếng bánh mì trên tay xé vụn. Nét mặt suy sụp uể oải, nhìn vô cùng mệt mỏi.
Trần Tri Ngộ hiểu rất rõ tâm trạng của hắn hiện giờ.


Thời điểm Lâm Hàm gọi điện cho anh, nhóm của hắn đã phải đối mặt với khủng hoảng, hơn hai tháng, nếu không phải đến mức sơn cùng thủy tận không còn lối thoát, hắn sẽ không đi đến bước cuối cùng này.
Khuất phục trước tình địch, cái mùi vị này, ngẫm lại…


Trong quán cà phê không thể hút thuốc, Trần Tri Ngộ bưng ly nước lên uống một ngụm, cũng không khuyên nhủ hay thuyết phục lời nào, dù sao anh hết thảy là giải quyết việc chung, người ta không tiếp nhận, anh cũng vô phương, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình.
Ăn cơm xong, trời đổ mưa.


Trần Tri Ngộ đưa Giang Minh Khiêm đến khách sạn, rồi lái xe về nhà.
Hai giờ chiều hôm sau, gọi video call cho Tô Nam vừa mơ màng thức dậy.
Tô Nam còn chưa tỉnh hẳn, nằm bò trên giường, cái mặt ngốc nghếch nhìn chằm chằm màn hình cười toe hỏi: “Thầy Trần, chừng nào anh nghỉ hè vậy?”


Trần Tri Ngộ cầm cốc trà vừa mới đi qua pantry rót về: “Đừng tưởng anh không biết em đang suy tính chuyện gì…”


(*Pantry là một khu bếp, một quầy bar nhỏ với đầy đủ các dụng cụ pha chế theo mô hình tự phục vụ hoặc một không gian thoáng đẹp với kệ sách báo, dàn âm thanh… nằm trong một khu vực văn phòng làm việc, nơi để nhân viên giải lao, thư giãn, có không gian giúp tập trung suy nghĩ tái tạo sức lao động.)


Tô Nam cười khúc khích: “Bên này em vừa đúng vào mùa đông, mát mẻ hơn bắc bán cầu, nhiệt độ lý tưởng, anh tới đây chơi đi, em sẽ bao tiền vé máy bay cho anh.”
Trần Tri Ngộ ngồi xuống: “Đừng có dụ dỗ anh.”


Tô Nam lồm cồm bò dậy, màn hình lắc lư rung chuyển sau đó ổn định lại: “Đúng rồi anh, hôm qua em nhận được tin nhắn của Giang Minh Khiêm.”
Trần Tri Ngộ: “…”


“Thật kỳ lạ, không đầu không đuôi, hỏi em đại trượng phu nên co được giãn được hay rút dao chặt đứt đoạn, không khuất phục cúi đầu.”
“Cậu ta không biết cái câu ‘rút dao chặt đứt đoạn, không khuất phục cúi đầu’ là do Uông Tinh Vệ nói hả?”


 (*Uông Tinh Vệ bị gọi là Hán gian và tên của hắn ta tại Trung Quốc trở thành một thuật ngữ dùng để ám chỉ kẻ phản bội.)
Tô Nam: “…”
Trần Tri Ngộ bèn kể chuyện Lâm Hàm nhờ anh cho Tô Nam nghe.


Nhìn thấy nét mặt Tô Nam phân vân, liền nói: “Em đừng suy nghĩ phức tạp, nếu có thể kiếm tiền, có ai đi gây sự với tiền chứ.”
Tô Nam cười toe, trêu anh: “Xùy, xin chào ngài con buôn.”
Trần Tri Ngộ thong dong uống trà: “Anh cũng không phải thần tiên.”


Tô Nam ôm đầu gối ngắm anh mê mẩn: “Anh mà là thần tiên, em đã không thích anh rồi.”
Thích, chính là nhờ hơi thở khói lửa vụn vặt đời thường này của anh.
Nhìn thấy Tô Nam duỗi ngón tay chạm vào màn hình, thở thượt: “Thầy Trần ơi, nhớ anh quá đi mất.”


“Nhớ cái gì mà nhớ, lo tập trung suy nghĩ công việc đi.”
“Anh không nhớ em xíu xiu nào hết sao?”
Trần Tri Ngộ mắt cũng không thèm chớp: “Không nhớ.”
“Híc, sao thế?”
“Anh có Tô Bắc.”


Tô Nam cười đến nghẹn thở: “Ở đâu? Cho em xem đi? Trong văn phòng của anh không có chỗ nào để giấu người đúng không?”
“Cô ấy thẹn thùng.”
“Anh nói như thật vậy, em ghen rồi nè…”
Có tiếng gõ cửa vang lên, Trần Tri Ngộ đặt cốc trà xuống: “Em mau thức dậy đi làm đi nào.”


Tô Nam ghé sát mặt vào màn hình, ‘chụt..t’ một cái hôn anh.
Trong mắt Trần Tri Ngộ tràn ngập nét cười, đợi cô tắt video xong rồi, đứng dậy đi ra mở cửa.
Nữ sinh hôm qua.
Mặc chiếc váy màu vàng ngắn cũn cỡn, trang điểm.
Trần Tri Ngộ khép sát cửa lại, không để cho cô ta vào: “Có việc gì?”


“Em… em có thể nói chuyện với thầy một lúc không ạ?”
Đau đầu.
“Em lên khu nghỉ ngơi trên tầng bốn chờ tôi, tôi sẽ lập tức đi lên.”
Khu nghỉ ngơi là khu vực chung, người đến người đi.
Nữ sinh đứng bất động, ngập ngừng: “Có thể vào văn phòng của thầy nói không ạ?”


“Không lên khu nghỉ ngơi? Vậy thì đi với tôi đến văn phòng hiệu trưởng.”
Chủ ý của cô ta, Trần Tri Ngộ rõ mồn một.


Trước đây trong trường cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự. Khoa vật lý có một vị giáo sư lớn tuổi rất hiền lành, cả đời chỉ biết tập trung vào học thuật, không may bị một nữ sinh yêu cầu tiến cử cô ta vào viện nghiên cứu. Thủ đoạn của nữ sinh kia vô cùng bỉ ổi, cô ta chui vào phòng làm việc của vị giáo sư đó, cởi hết quần áo, áp sát cơ thể trần trụi vào vị giáo sư kia rồi chớp lấy thời cơ chụp ảnh lại, sau đó dùng những tấm ảnh này làm chứng cứ đe dọa. Trường học phải mất một khoảng thời gian khá dài mới bắt được cô ta đứng ra công khai xin lỗi, tuy cuối cùng đã chứng minh được vị giáo sư đó hoàn toàn bị tai bay vạ gió, nhưng cũng không thể nào ngăn được tiếng xấu của miệng đời. Hơn bốn mươi năm làm nghiên cứu lý thuyết vật lý nguyên tử, đến gần tuổi về hưu, lại bị người ta vô duyên vô cớ hắt cho một thân nước bẩn.


Nữ sinh cúi gằm mặt đứng yên chốc lát rồi miễn cưỡng xoay người, đi về hướng khu nghỉ ngơi.
Trần Tri Ngộ khóa cửa văn phòng lại, đi lên tầng bốn.


Nữ sinh ngồi trên sofa kế bên cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân, từ từ đứng dậy, nhìn Trần Tri Ngộ chằm chằm: “Thầy Trần, những lời này em chưa từng nói với ai, sở dĩ em không đến thi lại, là vì… là vì trong ký túc xá có người muốn hại em!”
Trần Tri Ngộ nhíu mày.


“Thật ạ… ba người đó lúc nào cũng nói xấu sau lưng em, cô lập em… Vào hôm tổ chức thi lại, em đi ra ngoài rót nước sôi, lúc về tới phòng mấy người đó nhốt em ở bên ngoài, nhất định không cho em vào… nên em mới không đi thi được!”


Trần Tri Ngộ càng nghe càng thấy không đâu vô đâu, lập tức gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn của nữ sinh này.
Chưa đầy một lát sau, giáo viên hướng dẫn đến, gọi theo mấy nữ sinh ở cùng phòng ký túc xá với cô ta.


Nhưng mới vừa hỏi tới, ba nữ sinh kia đã ‘oa oa’ òa lên khóc, bảo nữ sinh này bị ‘bệnh thần kinh’, mọi người tán gẫu chuyện bát quái của ngôi sao, nữ sinh đó cũng nghĩ họ đang nói xấu mình, nửa đêm nửa hôm lầm bầm xỉa xói cạnh khóe khiến bọn họ không cách nào ngủ được, bọn họ đã phải chịu đựng suốt thời gian dài. Sáng hôm đó, nữ sinh này lại ‘phát bệnh’, chỉ vì trong phòng giặt đồ không còn máy giặt trống, cô ta liền cho rằng bọn họ nhằm vào cô ta, chửi ầm lên trong hành lang, tuyên bố sẽ bảo người nhà tới ‘thủ tiêu’ bọn họ, bọn họ bất đắc dĩ mới nhốt cô ta ngoài cửa.


Trần Tri Ngộ hỏi giáo viên hướng dẫn: “Thầy có biết chuyện này không?”
Giáo viên hướng dẫn cười ngượng ngần: “Có… có nghe qua, nhưng chỉ nghĩ là mâu thuẫn giữa nữ sinh với nhau.”
Trần Tri Ngộ hạ thấp giọng: “Thầy liên hệ với người của phòng tâm lý của trường đi…”


Chẳng mấy chốc, bác sĩ của phòng tâm lý tới, trấn an nữ sinh mấy câu, đưa cô ta đi.
Tâm trạng đầy hào hứng vui vẻ khi trò chuyện với Tô Nam vừa rồi đã bị phá hỏng chẳng còn manh giáp: “Tôi sẽ báo cáo chuyện này với viện trưởng, phần còn lại phiền thầy xử lý.”


Giáo viên hướng dẫn cười, rời đi.


Sau đó, nghe giáo viên hướng dẫn báo lại, đã liên hệ với người nhà nữ sinh, cũng đã đề nghị họ đưa cô ta đến chuyên gia tư vấn tâm lý. Trước đó, sinh viên trong trường đã râm ran truyền nhau tin đồn nữ sinh này bị ‘tâm thần’, nhưng trường học không mấy chú ý, người nhà của cô ta cũng giấu bệnh.


Một tuần trôi qua, nữ sinh này không tìm đến nữa, chuyện này xem chừng đã kết thúc.
Trần Tri Ngộ đã đưa bản báo cáo của Giang Minh Khiêm cho Cốc Tín Hồng và đội ngũ chuyên gia của công ty thảo luận qua, có tiềm năng đầu tư, nhưng còn cần gặp trực tiếp Giang Minh Khiêm để trao đổi sâu hơn.


Trần Tri Ngộ liên lạc với Giang Minh Khiêm, hẹn hắn đến gặp mặt ở địa điểm nhà hàng Tây lần trước.
Mùa mưa tới, mưa đứt quãng liên tục không dứt.
Lúc tan tầm, bầu trời tối như vẩy mực, mây đen kèm theo sấm rền từ xa cuồn cuộn kéo tới, ngay sau đó, mưa tầm tã trút xuống.


Trần Tri Ngộ đi ra bãi đậu xe lấy xe, lái ra cổng phía Tây.
Làn đường bên cổng Tây là đường hai chiều, ít xe, thường ngày Trần Tri Ngộ đều đi lối này.
Mưa giăng kín mờ mịt, tầm nhìn thấp, miễn cưỡng chỉ có thể chạy với tốc độ ba mươi cây số một giờ.


Gần đến giao lộ, điện thoại reo lên, là Giang Minh Khiêm gọi tới.
Đang chuẩn bị cho xe dừng lại bên lề, trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu vàng sáng chói, chợt lóe qua trước đầu xe…
Nữ sinh kia!
Trần Tri Ngộ hoảng hốt, theo bản năng đánh tay lái sang bên trái.


Ngay tức khắc nghe thấy tiếng còi rít lên chói tai, phía làn đường bên trái, một chiếc ô tô vừa ló ra khỏi cua quẹo…






Truyện liên quan