Chương 3-2

*Edit: Bilundethuong*
*Những ngày tiếp theo, Bạch Lộ Hàn tựa hồ cảm thấy việc Hình Phong giúp hắn tắm rửa kì cọ lẫn uống sữa, những việc mà từ trước đến nay hắn luôn cho rằng thật đáng xấu hổ cũng không có gì đáng sợ lắm, thậm chí trong đó còn có một cảm giác hưởng thụ.*


*Thật sự….rất là nguy hiểm.*
*Nếu như không nhanh chóng biến trở về, nói không chừng hắn thật sự muốn biến thành em bé thật sự mất.*
*“Bác Phương, bác có thể giúp cháu trông nom cục cưng một lát được không?”*
*Hình Phong lại gõ cửa nhà bác Phương hàng xóm.*


*“Không vấn đề gì, Hình tiên sinh, cậu định đi ra ngoài à?”*
*“Cháu muốn đến bệnh viện”*
*Hình Phong gật đầu.*
*“Chỗ nào không thoải mái?” Bác Phương quan tâm hỏi thăm cậu.*
*“Không phải, là cháu đi thăm người bệnh” Hình Phong bề bộn nói “Là đi thăm Bạch tiên sinh”*


*“A, có phải là phó chủ tịch xí nghiệp Bạch thị không?”*
*Bác Phương trước đây cũng đã từng nghe qua chuyện.*
*“Anh ta vẫn chưa tỉnh lại à?”*


*Hình Phong khổ sở lắc đầu, trong mắt cậu có nét áy náy cùng lo lắng. Phó chủ tịch Bạch chính là người vô tội bị xe của chị gái cậu đụng vào, đưa vào bệnh viện từ ngày đó đến giờ đều chưa có tỉnh lại. Nếu như Bạch tiên sinh cứ thế trở thành một người sống đời sống thực vật cả đời, lương tâm cậu cả đời đều bất an.*


*Bạch tiên sinh? Xí nghiệp Bạch thị? Phó chủ tịch?*
*Bạch Lộ Hàn không dám tin vào lỗ tai mình nữa.*
*Đấy chẳng phải là hắn sao?*
*Trải qua hơn một tháng như thế, không nghĩ rằng còn có thể nghe được tin tức về mình, hơn nữa tên tiểu tử nói cái gì?*
*Đi bệnh viện? Thăm Bạch tiên sinh?*
*Thăm hắn?*


available on google playdownload on app store


*“Ê a, ê a”*
*Bạch Lộ Hàn đã được ôm trong lòng bác Phương kích động kêu lên, bàn tay nhỏ bé nhào đến nắm chặt áo của Hình Phong không buông.*
*Mang ta theo, mang ta theo!*
*“Cục cưng? có chuyện gì vậy?”*


*Hinh Phong vội vã bế lấy thân thể nhỏ bé sắp ngã nhào của hắn. Bạch Lộ Hàn càng nhân cơ hội nắm chặt áo cậu.*
*“Ê a ê a!”*
*Ta muốn đi, ta muốn đi.*
*“Nó như là không muốn cậu đi”*


*Bác Phương nói, trước đây cũng có mấy lần Hình Phong nhờ bác trông nom họ đứa bé, nhưng là chưa từng thấy qua hành động kích động như thế này.*
*“Cục cưng, cậu đến bệnh viện thăm người, con ở cùng bác Phương đợi được không? cậu sẽ trở về ngay thôi”*


*Hình Phong nhẹ nhàng khuyên nhủ, vừa gỡ tay Bạch Lộ Hàn đang nắm chặt áo cậu ra.*
*” Ê a, ê a!”*
*Ta cũng muốn đi.*


*Đùa sao? khó có được cơ hội đi nhìn “chính hắn”, sao có thể buông tha dễ dàng được? Không khéo còn có thể gặp được lão Đại, kể từ đó hắn không cần phải nghĩ vắt óc tìm cách trở về Bạch gia nữa.*
*“Cục cưng…”*


*Hình Phong khó xử nhìn cái đầu nhỏ bé đang ra sức lắc lư trong tay mình như trống bỏi.*
*“Nó nghe hiểu được lời cậu nói a!” Bác Phương  ha ha cười nói “Nếu nó không chịu ở lại, thì dẫn nó đi theo đi”*


*Hình Phong nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy, cục cưng hay tùy hứng thật sự làm cho người khác đau đầu a.*
*****


*Càng gần đến bệnh viên, Bạch Lộ Hàn lại càng kích động hơn. Không biết thân thể hắn một tháng qua rốt cuộc ra sao, lão Đại bọn họ có ở đây lúc này không? Ngoài ra còn có một sự việc làm cho hắn khó hiểu, tại sao tên tiểu tử này đi gặp hắn, hắn không nhớ là trước đây đã từng gặp qua cậu. Chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng đến bệnh viên để giải đáp thắc mắc.*


*Tại nơi quầy lễ tân của bệnh viện, Hình Phong biết được Bạch Lộ Hàn đã được chuyển đến phong bệnh chăm sóc đặc biệt, cậu vừa đi vừa ôm chặt đứa bé.*


*“Cục cưng, bây giờ chúng ta đi thăm một người rất quan trọng, con phải  ngoan ngoãn không được nghịch lung tung đó, nếu không ảnh hưởng đến người bệnh”*
*Mọi người đi ngang qua dùng ánh mắt hiểu kì nhìn một nam nhân còn trẻ tuổi bế trong tay một đứa bé, Hình Phong lại vô tư mà không nhận ra.*


*Gõ cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, bên trong truyền ra một tiếng nói rất êm tai nam tính.*
*“Mời vào”*
*Cái giọng nói này là…!?*
*Bạch Lộ Hàn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.*
*Lão Đại?!*


*Hình Phong đẩy cửa ra, bên trong một người đàn ông  cao lớn tuấn mỹ vẻ từng trải đứng dậy. Bạch Lộ Hàn vừa nhìn thấy thiếu chút nữa kêu to lên.*
*Là lão Đại a! là người anh hắn lớn lên cùng từ nhỏ nha!*


*Ô…cảm động a….không nghĩ đến lại gặp nhau trong hoàn cảnh nhau! Chính là…hắn ở trong bộ dạng này, sao có thể nói là quen biết.*
*Bạch Lộ Hàn vì chình mình không thể nhận được người thân trước mặt mà đáy lòng gào thét.*
*“Bạch chủ tịch!”*
*Hình Phong có chút rụt rè lên tiếng.*


*“Hình tiên sinh?”*


*Bạch Lộ Ngâm hướng cậu nhẹ gật đầu, cũng không ngoài ý muốn rằng cậu đến thăm. Cái người thanh niên này từ khi em trai anh phải nằm viện thường đến thăm hỏi, còn chủ động đề nghị được trả tiền thuốc men. Tuy nói chuyện này là do chị gái cậu gây ra, nhưng người gây nạn cũng đã qua đời, Bạch Lộ Ngâm cũng không muốn truy cứu người khác làm gì, cho dù cậu là em trai đi nữa, có trách thì chỉ trách lão Tam không thoát khỏi kiếp nạn này.*


*“Em trai của ngài…Bạch tiên sinh, tình hình bây giờ sao rồi?”*
*Hình Phong nhìn người bệnh nhân đang năm trên giường bệnh toàn thân là dây ống giúp hắn duy trì mạng sống, trong lòng càng thấy áy náy.*
*“Vẫn vậy”*


*Bạch Lộ Ngâm cũng chỉ có thể nói như vậy. Bác sĩ cũng không thể nói được tình trạng của hắn, không biết Bạch Lộ Hàn về sau có tỉnh lại hay không, hay là cả đời cứ nằm bất động như thế.*


*Bạch Lộ Hàn nằm trên giường bệnh, không, phải nói là thân thể của Bạch Lộ Hàn mới đúng, gương mặt tuấn mỹ phóng đãng vẫn như trước, dù có hôn mê cũng không làm giảm đi mị lực mê người của hắn, chỉ là im lặng, không có một điểm sinh khí, phảng phất như người đang nằm ngủ, hay là nên nói rằng, mỹ nam ngủ.*


*“Thực xin lỗi…”*
*Hình Phong áy náy ôm chặt cục cưng.*
*“Nếu như không phải…không phải chị gái tôi lái xe đụng anh ta…”*
*“Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích”*


*Bạch Lộ Ngâm chặn lại lời nói không biết đã mấy trăm lần của Hình Phong, từ ngày em trai anh nằm viện, lỗ tai anh nghe mãi mấy câu này, chưa từng thấy qua người hiền lành như tiểu tử này, không cần người khác trách cứ, đã tự trách mình không thôi, người như vậy trên đời thật hiếm thấy. Loại người này nếu là gặp người có dã tâm, nhất định sẽ thiệt thòi lớn, Bạch Lộ Ngâm không khỏi trong lòng lắc lắc đầu.*


*Muốn nói sang chuyện khác, anh chợt chú ý đến một đứa bé được ôm trong lòng Hình Phong.*
*“Đứa bé này là?”*
*“A, nó là con của chị gái tôi!”*
*Hình Phong vội nói, có chút lo lắng nhìn trộm Bạch Lộ Ngâm, sợ anh trách tội trên người cục cưng.*


*“Nó mới bốn tháng, cái gì cũng không biết”*
*Bạch Lộ Ngâm nhìn ra tâm tư của cậu, chỉ cười một tiếng, cũng không ngại.*
*“Nhưng mà trong tai nạn kia, đứa bé không việc gì chứ?”*
*“Không sao ạ!”*


*Hình Phong thấp giọng nói. Trong tai nạn xe đó may mắn nhất là cục cưng, nhất định là tổ tiên phù hộ, mới có thể khiến đứa con duy nhất chị gái cậu để lại được bình an vô sự. Chỉ tiếc một điều là lại làm hại người khác.*






Truyện liên quan