Chương 3-3
*Edit:Bilundethuong*
*“Ê a” Bạch Lộ Hàn nhịn không được kêu lên một tiếng gây chú ý.*
*Anh cả, là em nha.*
*Người thân trước mặt mà không thể nhận nhau, loại sự tình như trên phim thế này nay lại rơi đúng vào hoàn cảnh của hắn, không biết nên nói là thế sự khó liệu hay là vận mệnh con người. Càng không thể tưởng tượng được hắn lại rơi vào thể xác của một đứa trẻ.*
*Tại sao lại biến thành như vậy a? Thật là như một vở hài kịch. Tuy nói rằng rất thích sự kích thích mạo hiểm, nhưng mà kích thích đến nỗi nói không thể nói, đi không thể đi thì thật là!!!*
*Nhìn thi thể mình như chờ chồng, ách, không, là thân thể, đến tận bây giờ Bạch Lộ Hàn cũng không thể nghĩ trôi sự tình. Hăn nhìn thân thể mình từ trên xuống dưới, toàn những dây ống truyền dịch, thật đáng sợ.*
*Thân thể không có linh hồn…so với thi thể thì khác gì?*
*Tiếng kêu to của trẻ con đánh tan không khí im lặng trong phòng, Hình Phong bối rối theo thói quen trấn an Bạch Lộ Hàn.*
*“Cục cưng ngoan, đừng kêu, làm ồn đến Bạch tiên sinh.”*
*“Không sao, nó có thể đánh thức được người trên giường này tỉnh cũng tốt”*
*Bạch Lộ Ngâm mỉm cười nói.*
*Cái gì! Lão Đại, ngươi cũng quá vô tình đấy? Thân thể của em trai ngươi đang nằm trên giường nửa sống nửa ch.ết đấy, ngươi sao có thể tỏ ra như không có việc gì như vậy?*
*Bạch Lộ Hàn bất mãn trừng mắt nhìn hắn.*
*Ách?*
*Bạch Lộ Ngâm nao nao.*
*Vừa rồi hình như anh thấy đứa bé kia…trứng mắt với anh? Nhìn anh? Trẻ con sao có thể có loại biểu hiện như vậy chứ?*
*Bạch Lộ Ngâm chau lông mày nhìn kĩ lại hắn—*
*Đúng vậy, lại trừng!*
*Anh vạn lần xác định chắc chắn là đứa trẻ kia trừng mắt với anh, ánh mắt to tràn ngập nóng giận và hình như muốn nói điều gì đó. Càng kì quái hơn nữa, cái kiểu trừng mắt kia dường như là giống với…*
*Lão Tam?*
*…Thật đúng là vậy.*
*Bạch Lộ Ngâm thú vị nhếch môi cười.*
*Còn cười được! Thực vô tình! Thiệt thòi là ta và ngươi lại cùng một mẹ sinh ra! Quá đáng!*
*Từ cuộc trò chuyện của Bạch Lộ Ngâm cùng với Hình Phong, hắn cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi sự việc, cái người không muốn sống kia đâm bay xe hắn lên trời thì ra là chị gái của tên tiểu tử, cũng chính là mẹ của đứa bé này. Tính tình hắn xưa nay vốn không tốt, cứ vô tội mà trà đạp lên người khác, thật không may là lại nhập vào thể xác đứa trẻ này, trải qua cuộc sống cùng với tã và ßú❤ sữa…*
*Tất cả chỉ có thể nói là—–Ý trời.*
*ch.ết tiệt!*
*Cốc cốc cốc…*
*Gõ cửa bước vào là một y tá.*
*“Xin lỗi vị nào là Hình Phong tiên sinh?”*
*“Là tôi, có chuyện gì sao?”*
*Hình Phong vội hỏi.*
*“Ngài có điện thoại, hình như rất gấp, mời ngài đi nghe”*
*Hình Phong sững sờ, không rõ là ai biết cậu đang ở đây, còn đặc biệt gọi điện thoại đến bệnh viện tìm cậu, cậu lập tức nói:*
*“Vâng…tôi lập tức đi ngay!”*
*Cậu quay người lại đối diện Bạch Lộ Ngâm nói.*
*“Bạch chủ tịch, thật không phải, tôi đi ra đây một lát”*
*Hình Phong đang định xoay người muốn rời đi, Bạch Lộ Hàn đột nhiên nghiêng người về phía Bạch Lộ Ngâm, còn thiếu chút nữa là ngã xuống.*
*“Ê a”*
*Hiện tại ở cùng một chỗ với lão Đại thật là tốt, hắn muốn ở lại.*
*“Cục cưng!”*
*Hình Phong thất kinh nhìn cánh tay nhỏ của Bạch Lộ Hàn đang níu chặt cổ áo của Bạch Lộ Ngâm.*
*“Đừng như vậy, buông tay ra nào!”*
*Thất lễ quá! Nếu mà Bạch Lộ Ngâm không vui sẽ không hay.*
*Mà chẳng phải cục cưng thường ngày rất ghét đụng vào người lạ sao? Sao hôm nay lại…*
*“Ê a!” Không được, hắn là anh trai ta.*
*Bạch Lộ Hàn liều mạng nắm áo Bạch Lộ Ngâm, mắt to vội vàng nhìn anh.*
*Là ta! Là ta đây mà!*
*Bạch Lộ Ngâm đối với hoàn cảnh hiện tại có chút kinh ngạc, anh không hiểu mình sao lại có duyên với trẻ con? Huống chi vừa nãy tiểu quỷ này còn trừng mắt với anh? Bây giờ lại chủ động nhào lên giống như là muốn anh bế hắn vậy. Ngẩn người, Bạch Lộ Ngâm đưa tay ra đỡ lấy Bạch Lộ Hàn.*
*“Thực xin lỗi, Bạch chủ tịch, cục cưng bình thường không như thế này đâu.”*
*Hình Phong lo lắng đến độ chảy cả mồ hôi lạnh, vội vàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Bạch Lộ Hàn kéo về.*
*“Ê a ê a!” Anh cả, là em.*
*Bạch Lộ Hàn vẫn cố kéo cổ áo Bạch Lộ Ngâm. Bỏ qua cơ hội lần này sợ rằng không còn lần sau, nói gì đi nữa hắn cũng muốn cho Bạch Lộ Ngâm biết hắn chính là người nằm trên giường kia.*
*“Cục cưng!”*
*“Hình tiên sinh, cậu đi nghe điện đi, tôi có thể trông đứa nhỏ này cho cậu một lúc.”*
*Bạch Lộ Ngâm trầm ngâm một lúc, tay ôm lấy Bạch Lộ Hàn.*
*Đứa trẻ này quả thực rất kì quái, chẳng những nghe hiểu được lời bọn họ, hình như còn nhận ra anh, điều này nhiều ít khơi gợi lên lòng hiếu kì của anh.*
*“Nhưng mà…”*
*Hình Phong thấy có lỗi nhìn sang anh, lại thấy Bạch Lộ Ngâm bế cục cưng như là ba của cục cưng vậy.*
*Điều này liệu có được không? Để cho một người là chủ tịch một công ty đi giúp cậu trông cục cưng.*
*“Yên tâm, nó ở với tôi không có sao đâu”*
*Bạch Lộ Ngâm thú vị nhìn đứa nhỏ trong lòng mình phảng phất tán thành liều mạng gật đầu.*
*“Tôi không có ý này”*
*Hình Phong còn muốn nói thêm gì đó, bên ngoài cửa y tá lại nhắc nhở:*
*“Hình tiên sinh, có thể mau đi nhận điện thoại được không?”*
*Hình Phong đành phải cảm kích hướng Bạch Lộ Ngâm gật gật đầu, rồi vội vàng rời đi…*
*Trong phòng bệnh ngoại trừ khối thịt nằm bất động trên giường, chỉ còn Bạch Lộ Ngâm cùng đứa bé là Bạch Lộ Hàn. Bạch Lộ Ngâm như có điều suy nghĩ nhìn đứa nhỏ trong tay mềm mềm đáng yêu, rốt cuộc là có chỗ nào không đúng? Đứa bé này dường như có thể nghe hiểu được những lời bọn họ nói.*
*“Ê a”*
*Anh cả, là em, em là Lộ Hàn.*
*Bạch Lộ Hàn thử lấy ê a giải thích, nhưng lại không nói nổi một từ cho đủ ngữ nghĩa, chỉ thấy vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì của Bạch Lộ Ngâm.*
*“Nhóc…có chuyện muốn nói với ta, phải không?”*
*Bạch Lộ Ngâm sao lại cứ thấy có điểm kì quái, hắn hoài nghi nhíu nhíu mày.*
*Sau đó, anh thấy cái đầu nho nhỏ trong ngực mình đang gật gật đầu.*
*Điều này…..thật sự là kì lạ, anh không hiểu nổi đứa bé mới bốn tháng tuổi này lại có thể thông minh đến vậy.*
*“Nhưng mà ta không hiểu nhóc nói gì”*
*Bạch Lộ Ngâm có cảm giác mình cũng trở nên kì quặc, rõ ràng lại đi nói chuyện cùng với một đứa bé chưa đầy 1 tuổi. Nhưng quả thật anh cảm thấy đứa bé này có chuyện muốn nói với anh, anh chưa học qua ngôn ngữ của trẻ em, làm sao hiểu được đứa bé này nói gì.*
*Bạch Lộ Hàn gấp gáp nhìn xung quanh một lát, chợt thấy trên bàn có một chiếc laptop, hắn mừng rỡ kêu lên.*
*“Ê a, ê a”*
*Thật quá tốt, có máy tính là tốt rồi, hắn tuy không nói chuyện được, nhưng hẳn là có thể gõ chữ, mặc dù ngón tay hơi nhỏ.*
*Bạch Lộ Ngâm nhìn thấy Bạch Lộ Hàn chỉ chỉ ngón tay liền nhìn sang. Máy tính?*
*Anh sững sở, cúi đầu nhìn hắn.*
*“Nhóc biết đó là cái gì?”*
*Bạch Lộ Hàn gật gật đầu.*
*Lông mày Bạch Lộ Ngâm càng nhíu chặt hơn. Cái này có thể coi là kì nhân dị sự không? (Con người lạ, sự việc lạ ấy!)*
*Đứa trẻ này biết cả máy tính ư?*
*Bạch Lộ Ngâm không có động tĩnh gì, Bạch Lộ Hàn mất kiên nhẫn kêu lên môt tiếng.*
*Nhanh lên a!*
*Lão Đại anh từ trước đến nay vốn dĩ là rất chú ý đến hiệu quả và lợi ích cơ mà?*
*“Nhóc muốn dùng?”*
*Bạch Lộ Ngâm không dám tin tưởng hỏi thử.*
*Lại gật gật đầu.*
*Hài nhi muốn dùng máy tính, nói ra ai tin?*
*Dù sao cũng đủ kì quái, đơn giản anh muốn xem nó kì quái đến đâu nữa.*
*Bạch Lộ Ngâm bế Bạch Lộ Hàn đến trước bàn, để thuận tiện cho công việc nên anh mang theo cả laptop, anh cũng muốn nhìn đứa bé này dùng máy tính ra sao?*
*Bạch Lộ Ngâm mở máy tính ra, Bạch Lộ Hàn không chờ được nữa giơ cánh tay ngắn ngủn tròn mĩm của mình ra bắt đầu gõ gõ.*
*Ngón tay quá ngắn gõ khó quá, gõ chữ cũng trở nên chậm chạp.*
*Bạch Lộ Hàn nén giận, không chú ý tới vẻ mặt của Bạch Lộ Ngâm bên cạnh đang nghẹn họng nhìn trân trối.*
*– Anh cả, em là Lộ Hàn!*
*Đây là câu nói đầu tiên của Bạch Lộ Hàn.*
*Hết chương 3.3*