Chương 14: Hối hận
Trong chung cư, Cố Nhiễm kết thúc live stream, dùng mu bàn tay để giảm độ nóng vì thẹn thùng trên khuôn mặt.
Hôm nay cô theo phong cách em gái mềm mại đeo tai mèo, chơi trò chơi tương tác với fans, nếu thắng fans sẽ gọi cô là “đại ca”, nếu thua cô phải gọi fans “anh ơi”.
Cố Nhiễm ôm mộng làm “đại ca” quyết tâm phải thắng, ai ngờ fans còn quyết tâm làm “anh” hơn, chưa đến hai phút Cố Nhiễm đã thua bét nhè.
Cô xoắn xít cả buổi, ngượng ngùng mãi không nói được, cô cứ tưởng lát nữa là mọi người sẽ quên, định lừa mọi người để tắt live stream, nhưng fans lại nhớ như in, bảo cô không được chơi trò ăn quỵt.
Cố Nhiễm nhìn mình trong gương. Hôm nay live stream cô chỉ mặc đồ ngủ đơn giản, trên đầu đeo tai mèo 10 tệ mua bừa ở cửa hàng phụ kiện, không ngờ đeo lên lại có cảm giác lười biếng dễ thương lúc ở nhà.
Có ai mà không thích nghe em gái đáng yêu gọi mình “Anh ơi” đâu cơ chứ.
Cố Nhiễm nhận ra chính cô cũng thích nghe.
Cố Nhiễm phòng má hít sâu một hơi, kết thúc live stream xong thì tựa lưng vào ghế nghịch điện thoại.
WeChat có vài tin nhắn mới, cô mở ra xem. Không mấy bất ngờ, tất cả đều là chị em nhóm Viên Mộng Huyên nhắn cho cô. Mấy hôm nay cô nhận được rất nhiều tin nhắn của nhóm chị em cây khế, nội dung cũng tương tự nhau.
【Trời ơi, Cố Nhiễm, đây là bà ấy hả?】
【Hình ảnh.jpg】
【Hóa ra bây giờ bà đang làm streamer à.】
【Có cần tôi đi kêu gọi tặng quà cho bà không?】
Ban đầu Cố Nhiễm định hủy kết bạn hết với mấy cô ấy, nhưng cô bỗng cảm thấy, nếu mình cứ trốn tránh nhục nhã như thế, chẳng phải là thỏa mãn mong muốn của bọn họ hay sao?
Các cô ấy nhắn tin như vậy, chẳng phải là vì muốn cô xấu hổ muốn ch.ết, chỉ ước có thể đào lỗ chui xuống đất hay sao?
Còn lâu cô mới để yên cho bọn họ thỏa mãn!
Những việc cô làm rõ ràng là vừa quang minh chính đại, vừa đỉnh của chóp cơ mà!
Thế nên Cố Nhiễm không hủy kết bạn nữa, mà còn lịch sự trả lời lại:
【Ừm, tôi đấy】
【Không cần bà kêu gọi đâu, mỗi tối tôi có mấy trăm nghìn người xem rồi, không thiếu một người như bà đâu ha】
【Tôi cũng chẳng biết sao tự nhiên lại hot nữa, muốn nghỉ một ngày cũng không được, mệt ghê ấy】
Cô nhắn xong, chị em cây khế bên kia lặng như tờ.
Cố Nhiễm nhìn khung chat không thấy động tĩnh gì, phởn.
Kiểu thảo mai thế này, cô ở một đẳng cấp khác rồi.
Chị em cây khế mê nhất là được người ta khen nịnh, được người ta săn đón, đương nhiên chẳng ai không thích có fans. Cô chỉ cần live stream lộ mặt là đã có vô số fans, viral khắp các mạng xã hội, mà mấy cô ấy vất vả mãi cũng chỉ có vài người theo đuôi, mạng xã hội đăng đầy ảnh xinh tươi như hoa cũng chẳng có mấy followers.
Còn Quý Thời Dục, Cố Nhiễm nhớ cô đã hủy kết bạn, block từ đời rồi.
Cố Nhiễm cảm thấy có khi bây giờ Quý Thời Dục đang lo lắng cho cô, bọn họ chia tay bao lâu rồi, một người bảo kết thúc, một người khóa thẻ, đúng là vừa sạch sẽ vừa dứt khoát. Quý Thời Dục có quan tâm cô đang làm gì không? Anh sẽ quan tâm sao? Cho dù anh muốn quan tâm, thì cũng lấy tư cách gì để quan tâm?
Cố Nhiễm càng nghĩ càng sướng, cầm điện thoại thích ý duỗi người.
………
Ban đêm, không gian yên tĩnh.
Quý Thời Dục nhìn giao diện WeChat của mình, đồng tử phản chiếu lại ánh ánh sáng lạnh lẽo của màn hình, cuối cùng cũng nhận ra một sự thật.
Tất cả những cuộc gọi, tin nhắn ẩn chứa sự giận dữ của anh đều đã bị chặn lại bằng một dấu chấm than màu đỏ, nhẹ tênh, kèm theo —
“Hệ thống thông báo: Tin nhắn chưa được gửi, bạn đã bị đối phương chặn.”
Lịch sử trò chuyện của hai người đã kết thúc âm thầm từ một tháng trước.
Cô đăng một bức ảnh lên, hào hứng khoe với mọi người bức tranh mới mua về để treo trong phòng tân hôn.
《Ái Ngân Hồ》
Hình như lúc nhắn tin hỏi anh, cô rất vui:【Tranh em mới mua nè, đẹp không anh?】
Anh chưa trả lời.
Ban đầu là vì lúc anh nhìn thấy tin nhắn, anh đã đến cổng Dinh thự Nam Thần, về sau cũng quên mất.
Quý Thời Dục nhìn chằm chằm vào câu “Bạn đã bị đối phương chặn”, nhớ đến hai bộ quần áo trên phần mềm mua sắm, nhớ đến video ngắn nổi tiếng “Thần câu nhân gian”, cùng với hình ảnh chim hoàng yến anh nuông chiều cứ ngợt xớt “Anh ơi” trên live stream.
Cuối cùng anh cũng hiểu được cái căng thẳng và sợ hãi khi Từ Huy báo cáo hành tung mấy ngày hôm nay của Cố Nhiễm với anh, như thể thế giới sẽ bị hủy diệt trong tức khắc.
Thực tế cũng đúng là vậy.
Quý Thời Dục siết chặt điện thoại, các đốt ngón tay hiện lên màu trắng xanh.
………
Sáng hôm sau, Cố Nhiễm nằm ườn trên giường, nhàn rỗi lướt newfeed, thấy mới sáng sớm tinh mơ mà các chị em cây khế đã nhuộm đẫm bảng tin bằng hình ảnh Tần Văn Y về nước. Mọi người cuối cùng cũng xác định được thời gian tổ chức tiệc mừng quay về cho cô ấy.
Cố Nhiễm cạn lời nhếch miệng, về thì về đi, dứt khoát lên tí được không, dây dưa dây cà hơn một tháng, tưởng mình là nhân vật quan trọng để cả thế giới phải ngóng đợi mình xuất hiện hay gì.
Ban đầu, lúc cô nhìn thấy những tin tức này hoảng loạn, sợ hãi bao nhiêu thì bây giờ lại thấy cạn lời bấy nhiêu.
Chẳng lẽ đến tận bây giờ mấy chị em cây khế còn tưởng cô nhìn thấy tin tức như vậy sẽ không khống chế được cảm xúc à? Thể hiện hình ảnh của một con chim hoàng yến thế thân, không chỗ dung thân khi nhìn thấy bản chính? Định dùng cách này để trả thù cho đòn thảo mai không phản lại được của cô tối qua?
Cái đồ trẻ con.
Bây giờ cô bình tĩnh, tâm lặng như nước, ngày nào cũng ngủ đẫy giấc đến 11 giờ trưa.
Cố Nhiễm ngáp một cái, lật người rời giường.
Đã gần đến giữa trưa, cô lấy điện thoại đặt cơm, chọn một bộ phim mới ra, chuẩn bị vừa ăn vừa xem.
Lát sau, chuông cửa vang lên.
Cố Nhiễm tưởng là cơm đến, búi tóc lên, hớn hở vui tươi chạy lạch bạch ra mở cửa.
Cô chỉ mở hé một khoảng nhỏ, đưa đôi tay trắng trẻo bé nhỏ qua đó, chờ anh shipper đưa cơm.
Cô đợi một lát mà chẳng thấy gì.
Cố Nhiễm: Hử?
Thế là cô lại quơ quơ tay xinh, ý bảo đây này anh gì ơi.
Nhưng vẫn chẳng có gì treo lên tay cô.
Cố Nhiễm định nhìn qua khe cửa xem là ai, nhưng cô còn chưa kịp nhìn, đã nghe thấy một giọng nói nghiêm túc quen thuộc: “Cô Cố.”
Cố Nhiễm khiếp sợ.
Cô lùi ngay lại, cửa dần dần mở ra, thấy Từ Huy đang đứng ở cửa.
Từ Huy thấy Cố Nhiễm đang mặc một bộ quần áo trong nhà màu hồng nhạt may bằng vải bông, búi tóc, để mặt mộc.
Sau lưng Từ Huy còn có hai người, Cố Nhiễm nhận ra, đó là vệ sĩ của Quý Thời Dục.
Cố Nhiễm nhìn thấy những người ngoài cửa thì nhăn mặt, hối hận không nhìn qua mắt mèo xem là ai trước.
“Trợ lý Từ.” Giữa Cố Nhiễm và Từ Huy không có mâu thuẫn gì, cô cố gắng làm ra vẻ khách sáo: “Có chuyện gì không?”
Từ Huy gật đầu: “Cô Cố, là thế này, cô ở ngoài cũng lâu rồi, hôm nay Tổng Giám đốc để tôi đến đón cô về.”
Cố Nhiễm nghe vậy thì giật mình: “Về?”
Từ Huy cười lễ phép: “Đúng ạ.”
“Thẻ tín dụng của cô đã có thể sử dụng bình thường, chiếc túi H cô đặt lần trước đã được đưa đến Dinh thự Nam Thần ngày hôm qua. Thư mời cho tuần lễ thời trang tháng tới cũng được thương hiệu gửi đến rồi ạ, cô có thể đi G550 đáp thẳng xuống Paris.”
Cố Nhiễm nhíu mày nhìn trợ lý Từ.
Cô biết G550 là cái gì, địa vị của Quý Thời Dục có thể dùng máy bay riêng để bay các chuyến quốc tế, trong nước không nhiều người có địa vị như thế.
Cô cũng biết, về là như thế nào.
Về, nghĩa là quay trở lại cái nhà giam bằng vàng ròng mà trong mắt Quý Thời Dục thì là lồng chim của anh.
Cuối cùng, Cố Nhiễm nghe Từ Huy nói xong, hít một hơi thật sâu: “Trợ lý Từ, anh nói hết chưa?”
“Rồi ạ.” Từ Huy phát hiện Cố Nhiễm không có chút nào vui mừng hay kích động như cậu nghĩ.
Cố Nhiễm đỡ lấy then cửa: “Nói hết rồi thì về đi.”
“Quý Thời Dục bảo anh đến đây à?”
“Anh ta còn dám bảo tôi về? Tôi đã nói với anh rồi mà, tôi không về nữa đâu. Chẳng lẽ anh không nói với anh ta à?”
Từ Huy lộ ra vẻ do dự: “Cái này…”
Cố Nhiễm lắc đầu, đang chuẩn bị đóng cửa, chợt nghe thấy một giọng nói: “Cố Nhiễm.”
Phát ra từ phía sau lưng Từ Huy.
Từ Huy cũng vội quay đầu lại, Quý Thời Dục bất ngờ xuất hiện ở đây.
Từ Huy ngạc nhiên, vì hôm nay cậu nhận lệnh Quý Thời Dục đến đây một mình, không ngờ anh đã giao nhiệm vụ cho cậu mà vẫn tự đến.
Thế nên anh lại thêm một lần chắc chắn, địa vị của chim hoàng yến trong lòng Quý Thời Dục, dường như quan trọng hơn anh nghĩ một chút.
Từ Huy nghiêng người, nhường chỗ.
Cố Nhiễm nhìn Quý Thời Dục đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà mình.
Quý Thời Dục nhanh hơn cô một bước, bước vào nhà.
Cố Nhiễm vội chắn trước mặt anh, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau khi chia tay, cô không mấy nhiệt tình: “Tôi chưa mời anh vào.”
Quý Thời Dục quan sát nơi ở của Cố Nhiễm, tổng diện tích còn chưa bằng một phòng ngủ ở Dinh thự Nam Thần.
Anh lại nghĩ đến nhà nghỉ lạnh lẽo u ấm, cũ nát, đầy gián.
Từ Huy rất tinh ý, bảo hai vệ sĩ lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa, chờ bên ngoài.
Cố Nhiễm liếc nhìn Từ Huy đang đóng cửa, lại nhìn người đàn ông trước mặt, đang định nói gì nhưng anh lại giành trước.
“Em không định về à?” Có thể thấy tâm trạng lúc này của Quý Thời Dục không tốt.
Cố Nhiễm hít sâu một hơi: “Nếu Từ Huy quên nói cho anh, thì tôi nói lại một lần nữa, Quý Thời Dục, tôi sẽ không về nữa.”
“Vì chúng ta đã kết thúc rồi.”
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, nhấn từng chữ: “Cố Nhiễm.”
Cố Nhiễm tự nhiên thấy vui sau khi nói ra được những lời ấy, nhướng mày: “Gì?”
Quý Thời Dục nhớ tới cái cách cô gọi ‘anh ơi’ trên live stream hôm qua, thái dương căng ra, cố sức đè nén hơi thở nơi lồng ngực: “Em không về, chẳng lẽ định tiếp tục làm streamer?”
“Hay là đi ở nhà nghỉ 100 tệ một đêm?”
Anh cắn răng, nắm cánh tay cô: “Từ giờ trở đi, mọi thứ vẫn như cũ, không được live stream nữa.”
Cố Nhiễm sửng sốt. Quả nhiên, Quý Thời Dục biết hết tất cả, thậm chí cả nhà nghỉ cô từng ở cũng biết.
Quý Thời Dục nắm lấy cánh tay cô, định kéo cô ra khỏi đây.
Anh chỉ đơn giản là ra lệnh bảo cô về, cấm cô không được live stream.
Giống như hôm đó anh bảo cho cô hai nhà máy rượu, sau đó cấm cô không được làm loạn ở nơi làm việc của anh, đuổi cô về.
Cố Nhiễm cắn răng gạt tay Quý Thời Dục ra: “Quý Thời Dục, anh bỏ ra!”
“Tôi không về! Tôi live stream thì liên quan gì đến anh!”
Quý Thời Dục khựng lại, để kệ Cố Nhiễm giãy giụa.
Cánh tay của Cố Nhiễm bị siết chặt mà đau đớn, nhận ra sức mạnh của hai người quá chênh lệch, mình có giãy giụa thế nào cũng không thoát được, cuối cùng cắn mạnh lên mu bàn tay anh, đến tận khi nếm được vị máu.
Quý Thời Dục bị đau đành phải buông ra, nhìn thoáng qua vết máu trên mu bàn tay mình, lại nhìn cô gái quật cường trước mặt, trầm giọng: “Cố Nhiễm!”
“Thẻ của em bây giờ có thể sử dụng như bình thường, không có hạn mức.”
Anh cứ như đang cho cô một cơ hội cuối cùng.
Cố Nhiễm lau khóe môi, nghe anh nhắc đến những cái thẻ tín dụng đó, bỗng cảm thấy tức giận, tủi thân, cảm giác nhục nhã lan ra khắp cơ thể, muốn bùng lên như lửa thiêu cháy tất cả: “Quý Thời Dục, tôi không cần tiền của anh!”
“Tôi ở nhà nghỉ giá rẻ không cần tiền của anh, bây giờ cũng không cần tiền của anh!”
“Anh cảm thấy bây giờ tôi ở đây, làm streamer kiếm tiền là đáng thương à? Xin lỗi, tôi thấy tôi đang hạnh phúc hơn bao giờ hết.”
“Tôi biết anh coi tôi là cái gì, nhưng tôi là người, không phải chim, không phải vật sở hữu của anh. Tôi không thể trêu vào anh, cũng không với tới được anh. Tôi đã từng có mơ tưởng, nhưng bây giờ tôi vỡ mộng rồi! Tôi đã bỏ đi rồi anh còn chưa vừa lòng à? Tôi không đòi hỏi nữa anh còn chưa vừa lòng à?”
“Tôi không lấy một đồng tiền nào của anh, bây giờ tôi tự lập, tự nuôi bản thân mình. Tôi không muốn sống cuộc sống mà chỉ cần anh nói một câu là tôi mất hết tất cả, bây giờ tôi thích làm gì thì làm cái nấy. Anh lấy tư cách gì để bảo tôi làm cái này cái khác? Anh là ba tôi à, anh lấy tư cách gì?”
“Tôi nói cho anh biết, tôi chẳng thiết tha gì mấy thứ vật chất của anh. Anh lấy tư cách gì mà bảo tôi cút tôi phải cút, bảo tôi về tôi phải về? Bây giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, tôi và anh kết thúc rồi!”
“Nếu anh muốn quan tâm thì, Quý Thời Dục,” Cô chỉ về hướng cửa: “Dù anh khinh thường nơi này, khinh thường bản thân tôi, nhưng đây vẫn là nhà tôi, căn nhà tôi tự mình kiếm tiền thuê, mời anh ra khỏi đây!”
Ngón tay Cố Nhiễm khẽ run, chưa bao giờ cô dám nói đạo lý trước mặt Quý Thời Dục như bây giờ.
Bởi đây là nhà của cô.
Quý Thời Dục nhìn cô gái giận lên như sư tử trước mặt, nghe câu nào câu nấy toàn là “kết thúc” của cô, sắc mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô thà ở nhà nghỉ, thà đi thuê nhà, thà mở live stream mỗi tối gọi người ta anh ơi anh à, chứ không chịu quay về.
Cô không cần anh nữa, cô gọi người khác là “anh”.
Cảm giác trống rỗng trong lồng ngực lên đến cực điểm.
“Cố Nhiễm”, Quý Thời Dục cố gắng áp xuống suy nghĩ trói cô đưa về, trầm giọng: “Tốt nhất là em đừng hối hận.”
Cố Nhiễm giương cằm: “Còn lâu tôi mới hối hận.”