Chương 28: Gặp gỡ sai lầm
- Không thể động, lại không thể động, tại sao luôn như vậy chứ!
Diệp Tiểu Manh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ đối với hết thảy những chuyện này. Một người ở bên trong gian phòng xa lạ, cỗ lạnh lẽo thấu xương tản mát ra từ tận đáy lòng, cảm giác nguy hiểm không ngừng tràn lên trong đầu, Diệp Tiểu Manh cảm giác tựa hồ có một sợi dây vô hình đang trói mình lại, hơn nữa trên sợi dây kia còn có mùi vị nguy hiểm, còn có một loại mặt trái cảm xúc oán hận, tức giận, không cam lòng khiến Diệp Tiểu Manh không ngừng tuôn mồ hôi lạnh.
- Phải nhắc nhở mọi người…nhanh rời khỏi nơi này thôi…
Diệp Tiểu Manh muốn vùng vẫy, cả người rét lạnh cùng sợi dây vô hình kia làm cho nàng không cách nào được như nguyện.
- Đúng rồi, a Trạch, nhất định nàng đã phát hiện điều gì không đúng.
Diệp Tiểu Manh bắt đầu cầu nguyện a Trạch nhanh chóng phát hiện nơi này có điều không thích hợp, nhanh chóng mang mọi người rời đi.
Hiện tại Lý Tâm Di vô cùng tức giận, từ khi bắt đầu vào cửa, ánh mắt Chu Tuấn chưa từng rời khỏi Trương tỷ giây phút nào.
- Đàn bà ɖâʍ đãng, thật biết câu dẫn đàn ông, hừ, đàn ông hạ tiện, nhìn thấy đàn bà ngực lớn liền không nhớ được mình họ gì.
Trong lòng Lý Tâm Di không ngừng mắng to:
- Chu Tuấn đáng ch.ết, trở về tôi lập tức bỏ anh luôn!
Có lẽ ở trong sương mù thời gian quá lâu, Lý Tâm Di cảm giác trên người mình dinh dính ẩm ướt, nàng quyết định tắm rửa. Căn phòng này được xây cất không giống như một nhà ở, lại giống như một quán trọ, trong mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng.
Cởi ra áo ngoài, lấy ra khăn lông cùng đồ dùng rửa mặt trong túi xách mang theo, Lý Tâm Di đi vào
phòng vệ sinh.
- Không phải chứ, lại còn có cả bồn tắm sao, dân quê này thật đúng là có tiền!
Bồn tắm lớn màu trắng trong phòng vệ sinh làm trong lòng Lý Tâm Di thật ngứa ngáy, rất muốn lập tức ngâm mình vào bên trong.
Cởi quần áo, mở vòi nước, nước nóng ấm áp từ trên đỉnh đầu tuôn xuống khắp toàn thân làm nàng cảm giác thật thư thái. Lý Tâm Di say mê với cảm giác dòng nước nóng dội vào đầu tóc của mình. Dùng khăn lau mặt, Lý Tâm Di cảm giác trên mặt mình có thứ gì đó. Nàng mở mắt, trên mặt dính vào sợi tóc dài đen nhánh làm Lý Tâm Di thoáng sửng sốt.
- Kỳ quái, sau tóc mình lại rụng nhiều như vậy, không lẽ tắm trong suối nước nóng lâu quá nên xảy ra vấn đề đi, trở về nhất định phải bảo dưỡng lại tóc mới được!
Nhìn nhúm tóc rụng trên tay, Lý Tâm Di cũng không đem chuyện này đặt trong lòng, hiện tại nàng chỉ muốn nằm dài trong bồn tắm hưởng thụ cảm giác sảng khoái.
- Ngô, thật thoải mái…Nếu nhà mình cũng có bồn tắm lớn như vậy thì tốt rồi…
Lý Tâm Di nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác lần đầu tiên ngâm mình trong bồn tắm. Nước nóng làm da thịt nàng thả lỏng xuống, Lý Tâm Di cảm giác có chút buồn ngủ.
- Ân? Vật gì vậy?
Lý Tâm Di cảm giác trên chân mình tựa hồ có thứ gì quấn quýt, nàng mở mắt.
Tóc, mái tóc màu đen, vô số những sợi tóc màu đen từ dưới chân của nàng quấn tới, trong nháy mắt tràn ngập cả bồn tắm.
- Cứu...
Tiếng thét cầu cứu trong nháy mắt liền bị cắt đứt, cả người Lý Tâm Di bị bao vây trong đống tóc màu đen, trong phòng tắm yên tĩnh chỉ có một chiếc kén màu đen đang lẳng lặng trôi trong bồn tắm trắng thật lớn.
- Trương tỷ, chị đang học ở trường nào vậy?
Trong phòng khách chỉ có một mình Chu Tuấn còn đang nói chuyện với Trương tỷ, theo hắn xem ra, người chị này tựa hồ cũng rất có ý tứ đối với hắn.
- Hì hì, tiểu quỷ cậu sao thích hỏi thăm nhiều thứ tại sao như vậy, muốn tán tỉnh tôi à.
Trương tỷ nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, trong mắt tràn đầy vẻ quyến rũ.
- Cậu còn chưa đủ tư cách đâu, nam sinh truy đuổi tôi còn nhiều lắm, cậu phải có chút bản lãnh thật sự mới được.
- Hắc hắc, đáng tiếc nơi này không có đàn ghi ta, tôi chơi đàn ghi ta rất tuyệt.
Chu Tuấn dương dương đắc ý tự khen mình.
- Ha ha, quả thật là tiểu quỷ, biết chơi đàn ghi ta thôi cũng không theo đuổi được tôi đâu.
Trương tỷ trở mình, Chu Tuấn ngồi bên cạnh liền cảm thấy có một hương thơm nhẹ nhàng lan tới, hắn không khỏi nuốt nước bọt.
- Vậy chị thích thứ gì chứ?
- Hì hì, đàn ông mà, tự nhiên là thích vật đó của đàn ông thôi.
Trương tỷ trêu chọc thật trắng trợn làm Chu Tuấn cảm giác có một ngọn lửa muốn phun trào ra ngoài.
- Chị thử một lần sẽ biết!
Chu Tuấn không còn muốn làm bộ đứng đắn, trực tiếp hướng Trương tỷ nhào tới.
- Ha ha, cậu không bắt được tôi đâu.
Trương tỷ giống như con lươn thoát khỏi tay Chu Tuấn chạy về hướng lầu hai.
- Có thể bắt được tôi, mới có thể chứng minh cậu rất tuyệt!
Chu Tuấn cảm giác cả người mình như sắp nổ tung, thân thể nóng rang, hắn xông lên lầu hai nhưng không tìm được thân ảnh Trương tỷ.
Cửa phòng cuối hành lang khép hờ, Chu Tuấn thật cao hứng, có thể ở loại địa phương này gặp gỡ được một cô gái xinh đẹp phong tao như vậy thật đúng là quá may mắn, hắn liền đi về phía gian phòng kia.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, gian phòng hoàn toàn trống rỗng, chỉ thấy Trương tỷ đang nằm trên một ghế sô pha thật lớn, sợi dây buộc chiếc áo ngủ không biết đã chảy xuống trên cánh tay từ lúc nào, phảng phất như chỉ cần nhẹ nhàng thổi một hơi chiếc áo ngủ sẽ từ trên thân thể mê người của Trương tỷ lập tức chảy xuống.
- Hắc hắc, chị gái xinh đẹp, tôi đã sắp bắt được chị rồi!
Gương mặt Chu Tuấn trở nên đỏ bừng, trong đầu chỉ nghĩ làm sao phát tiết được dục vọng của mình.
- Đừng nên gấp nha, cậu đóng cửa lại trước đã…
Thanh âm Trương tỷ trở nên càng thêm hấp dẫn.
- Tốt quá, lập tức thôi!
Chu Tuấn vội vội vàng vàng xoay người đóng lại cửa phòng, không hề nhìn thấy gương mặt phiếm lên thanh quang của Trương tỷ.
- Thình thịch!
Cửa phòng đóng kín, rốt cục trong phòng không hề phát ra chút tiếng vang.
- Thùng thùng…
Mới đi ra khỏi phòng tắm, Trần Tuấn Thành liền nghe được có người gõ cửa phòng.
- Là Nhã Ngôn sao?
Trần Tuấn Thành nghĩ trong lòng.
Cửa phòng mở ra, a Trạch mặc bộ áo tắm đứng ngay ngoài cửa.
- Có thể vào một chút không, tôi có chút chuyện muốn nói với anh!
A Trạch xuất hiện làm Trần Tuấn Thành thật giật mình, nhìn bộ dạng a Trạch mặc áo tắm làm cho hắn nhớ lại vóc người mạn diệu của nàng ở suối nước nóng, trên mặt hắn chợt ửng hồng.
- Như vậy…không tốt lắm đâu…không thể chờ ngày mai sao?
Thái Nhã Ngôn ở ngay phòng bên cạnh, làm như vậy Trần Tuấn Thành có chút thấp thỏm.
- Rất gấp mà, rất nhanh thôi…có thể vào được chứ?
A Trạch lộ ra nụ cười khả ái.
- Ân…được rồi, mời vào!
Nếu đã nói tới mức này, Trần Tuấn Thành không thể làm gì khác hơn là cho a Trạch vào phòng.
- Có chuyện gì…Cô đang làm gì vậy?
Trần Tuấn Thành vừa đóng cửa phòng, xoay người lại phát hiện a Trạch đang đưa lưng về phía hắn cởi bỏ áo tắm. Phía sau lưng trắng nõn bóng loáng hiện ra ngay trước mặt của hắn, Trần Tuấn Thành có chút không biết nên làm sao.
- Uy uy uy, cô làm gì thế, đừng làm như vậy!
Trần Tuấn Thành vội vàng đi tới kéo áo tắm của a Trạch, định phủ lên cho nàng.
- Tuấn Thành, em vừa định tắm thì a Trạch nói anh muốn tìm em, chuyện gì…Hai người đang làm gì thế?
Thái Nhã Ngôn đột nhiên mở cửa phòng ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền ngây ngẩn cả người, nàng chỉ nhìn thấy Trần Tuấn Thành đang kéo áo tắm của a Trạch.
- Ô ô ô, chị họ…
A Trạch thừa dịp Trần Tuấn Thành còn đang sững sờ, lôi kéo áo tắm òa khóc bỏ chạy ra ngoài.
- Anh…anh…anh là lưu manh…tôi ngay cả tắm cũng không kịp vội vàng chạy qua đây, anh lại cho tôi nhìn thấy cảnh này sao?
Thái Nhã Ngôn giận dữ nói không nên lời.
- Không phải, Nhã Ngôn, em nghe anh giải thích…
Trần Tuấn Thành cảm giác mình vô cùng oan uổng.
- Không cần phải nói, tôi đã thấy được, anh là tên cầm thú, còn muốn vũ nhục em họ của tôi, tôi muốn đi báo cảnh sát!
Thái Nhã Ngôn xoay người muốn rời đi.
- Đừng, em nghe anh nói đã!
Trần Tuấn Thành nóng nảy, dùng sức kéo lại tay Thái Nhã Ngôn, lôi nàng vào phòng.
- A…anh muốn làm gì, buông, cứu mạng…
Thái Nhã Ngôn cảm giác mình giống như bị xé đứt, lớn tiếng gào thét.
- Đừng gọi, đừng gọi, em hãy nghe anh nói trước đã!
Trần Tuấn Thành bưng kín miệng Thái Nhã Ngôn.
- A…
Thái Nhã Ngôn hung hăng cắn vào tay Trần Tuấn Thành.
- Đàn bà ch.ết tiệt, cô dám cắn tôi…
Trần Tuấn Thành bị cơn giận dữ làm mất lý trí, hắn hung hăng kháp lấy cổ Thái Nhã Ngôn.
- Ân…cứu mạng…cứu mạng…
Thái Nhã Ngôn cảm giác thở không ra hơi, nàng dùng hết sức lực toàn thân muốn giãy thoát khỏi tay Trần Tuấn Thành, nhưng làm thế nào cũng không có sức, cảm giác trước mắt càng ngày càng mơ hồ.
Trong hoảng hốt, Thái Nhã Ngôn đã chạm phải được đồ vật nào đó trên bàn bên cạnh, nàng không kịp suy nghĩ, dùng hết sức lực đem đồ vật trong tay đâm vào người Trần Tuấn Thành.
- Ân…cô…
Trần Tuấn Thành buông tay ra, Thái Nhã Ngôn ngồi dưới đất thở hổn hển, đợi khi nàng phục hồi lại tinh thần, đã phát hiện Trần Tuấn Thành nằm trên mặt đất, trên ngực cắm con dao gọt trái cây, máu trào ra thật nhiều từ vết thương, tuôn tràn trên sàn nhà. Thái Nhã Ngôn ngơ ngác ngồi nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng.
…
- Uy, khoan khoan đã, cô bé này làm sao vừa gặp mặt đã đánh người vậy chứ?
Minh Diệu lại vội vàng tránh né chiếc đèn pin trong tay cô bé kia đánh tới.
- Câm miệng, con quái vật kia, để cho mày nếm thử sự lợi hại của tao…
Cô bé chắp tay trước ngực, làm ra một thủ thế kỳ quái, trong miệng mặc niệm, đem hai ngón trỏ chỉ hướng Minh Diệu.
- Lôi!
- A, nguy hiểm…nguy hiểm…
Minh Diệu vội vàng nhảy sang một bên, một đạo lôi quang đánh ngay chỗ Minh Diệu vừa đứng, trên mặt đường nhựa nám đen một mảnh.
- Uy uy, cô bé này còn biết nhất tự chân ngôn sao, có thâm cừu đại hận gì với tôi mà hạ thủ ác như vậy chứ!
Minh Diệu vừa tránh né cô bé công kích vừa nhỏ giọng lầm bầm:
- Hình như tôi chưa từng lừa gạt cô nhỏ này đi xem cá vàng đi!
- Anh nhìn kỹ ánh mắt của nàng xem!
Hoài Tố ẩn bên trong nhẫn ngọc quan sát rất cẩn thận:
- Con ngươi nở lớn hơn, ánh mắt tan rã, nhất định nàng đã đi trong sương mù thời gian quá dài nên xuất hiện ảo giác.
- A, vậy làm sao bây giờ đây, bộ dạng của cô ấy như vậy tôi làm sao tới gần giúp cho nàng tỉnh táo lại chứ!
Minh Diệu thật nhức đầu với cô bé này, đánh cũng không đánh được, cứu lại không cách nào cứu.
- Kéo dài thêm chút nữa đi, linh lực của cô bé này cũng không mạnh, đợi linh lực của nàng hao hết thì dễ làm rồi.
Hoài Tố cũng không quá gấp gáp, dù sao bị đánh cũng không phải là nàng.
- Uy uy, cô nói thật dễ dàng, cô tới thử xem một chút đi. A…bị đánh trúng nữa…thật tê nha…