Chương 50: Lòng trả thù của phụ nữ
- Chúng ta bắt đầu đi!
Ada đem roi da cầm trong tay quất lên bành bạch rung động, Minh Diệu cảm thấy Ada nhất định thường xuyên sử dụng loại vũ khí này, bằng không làm sao làm được thuận tay như vậy.
- Thế này…tôi đi hút điếu thuốc, chị thoải mái xong thì gọi tôi!
Minh Diệu quyết định tránh né sóng gió một chút, vạn nhất cô gái điên này làm quá cao hứng lại đem cả mình cũng góp đi vào thì xong đời rồi.
Minh Diệu đi tới trước ***g tre, dùng chìa khóa tìm được trên người Chuck mở cửa:
- Ra đây đi, đi theo tôi ra ngoài, đã không còn nguy hiểm gì nữa đâu!
Minh Diệu đưa tay về hướng ba cô gái trong ***g tre. Ba cô gái vẫn núp trong góc ***g tre run rẩy, không hề để ý tới Minh Diệu. Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra bóng ma trong lòng mấy cô gái này rất khó tiêu trừ sạch sẽ. Minh Diệu không còn cách nào, từ trong túi quần lấy ra một trương An Thần Chú, dùng bật lửa châm đốt sau đó tìm một chén nước bỏ tro vào trong, mất thật lớn sức lực mới bắt buộc được ba cô gái uống vào. Sau khi uống xong chén nước linh phù, ba cô gái đều ngủ thiếp đi, Minh Diệu ôm ba người rời khỏi tầng ngầm, đặt lên ghế sô pha trong phòng khách, tìm trong phòng ngủ được mấy tấm thảm phủ lên ba thân thể trần như nhộng.
Làm xong xuôi những chuyện này, Minh Diệu ngồi xuống sô pha châm thuốc hút. Bên dưới tầng ngầm có thể mơ hồ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Chuck cùng tiếng cười cao vút của Ada thỉnh thoảng truyền đến, làm da thịt trên mặt Minh Diệu không ngừng co quắp.
- Gọi ta là nữ vương, ha ha ha ha…
Hoài Tố vừa từ ngoài cửa sổ bay vào liền nghe được tiếng cười cao vút của Ada, có chút mê hoặc hỏi Minh Diệu:
- Uy, rốt cục hai người bọn hắn ai mới là yêu quái đây?
Minh Diệu rất bất đắc dĩ gãi gãi đầu:
- Chuyện này sao…thật khó mà nói lắm.
Hoài Tố len lén thò đầu xuống dưới tầng ngầm xem thử, liền thấy được một ít tràng diện mà trẻ em không nên xem, Chuck đáng thương đã bị Ada đánh cho toàn thân tràn đầy vết thương không còn một chút nguyên vẹn, Hoài Tố hoảng sợ vội vàng rụt đầu trở về.
- Con yêu quái ngoại quốc kia thật đáng thương a, sao anh không đi giúp hắn một chút?
Lòng dạ của Hoài Tố tương đối mềm yếu.
- Tại sao phải giúp? Cô muốn cho tôi cũng trở nên đáng thương như vậy sao? Tôi không dám đi trêu chọc cô gái điên kia đâu.
Minh Diệu vội vàng bác bỏ lời đề nghị của Hoài Tố:
- Đây chính là báo ứng, ai bảo thủ đoạn con yêu kia thật quá ác độc, mặc dù tôi không biết bọn họ sẽ xử trí hắn như thế nào, nhưng bây giờ cho hắn nếm chút giáo huấn thì cũng rất tốt.
- Ân…
Một cô gái vừa tỉnh lại, thoạt nhìn vô luận trên sinh lý hay tâm lý bị thương tổn cũng nhẹ hơn hai cô gái còn lại rất nhiều, xem ra chỉ bị Chuck bắt giam thời gian chưa lâu.
- Cô tỉnh rồi, cảm giác như thế nào?
Minh Diệu nhìn cô gái vừa tỉnh lại mà vẻ mặt vẫn còn chút mơ hồ.
- Đầu của tôi hơi đau…Tôi tôi cảm giác giống như mình nằm ác mộng…anh là ai…
Cô gái lắc lắc đầu, cố gắng giúp mình thanh tỉnh một chút:
- A…
Cô gái phát hiện toàn thân mình trần như nhộng chỉ đắp một tấm chăn lông, lớn tiếng hét rầm lên.
- Uy, đừng hét, đừng hét nữa.
Minh Diệu bưng kín lỗ tai, Hoài Tố tựa hồ cũng vô cùng e ngại loại âm thanh này, trốn vào trong nhẫn ngọc trong ngực Minh Diệu.
- Tránh ra, tránh xa tôi một chút, anh là người nào, có ai không, có sắc lang, cứu mạng a…
Thanh âm chói tai của cô gái đủ chấn vỡ thủy tinh.
Minh Diệu chỉ che chắn lỗ tai của mình, tùy ý cho cô gái thét lớn không thèm quản đến nàng.
- Wow, chuyện gì chuyện gì?
Nghe được tiếng thét chói tai, Ada cũng vội vàng từ dưới hầm ngầm chạy lên xem chuyện gì đã xảy ra.
- A…
Cô gái vẫn lớn tiếng gào thét, làm Minh Diệu vô cùng phiền lòng.
- Đừng kêu nữa, gọi nữa sẽ giết cô!
Minh Diệu rống to một tiếng, thanh âm cô gái giống như bị người vừa chặt đứt, lập tức ngậm miệng lại.
- Xin hỏi cô là Lưu Chân Chân Lưu tiểu thư phải không?
Minh Diệu từ trong túi quần lấy ra một tấm danh thiếp lung lay thật nhanh trước mặt cô gái liền bỏ trở vào trong túi áo:
- Chúng tôi là thám tử tư, căn cứ theo ủy thác của cha cô là Lưu tiên sinh tìm kiếm tung tích của cô, không cần lo lắng, tên biến thái giam cầm cô phi pháp đã bị chúng tôi chế phục rồi.
Cô gái dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá hai người Minh Diệu cùng Ada, dùng ngón tay chỉ vào miệng của mình.
- Cô có thể nói chuyện!
Minh Diệu cảm giác thật đau đầu.
- Là cha tôi ủy thác mấy người tới tìm tôi sao?
Lưu Chân Chân được Minh Diệu đồng ý bắt đầu liên tiếp đặt câu hỏi:
- Tên biến thái kia đã bị các người xử lý rồi sao, tại sao cảnh sát còn chưa tới? Cha tôi đâu? Chỉ có hai người cũng có thể chế phục được tên biến thái kia sao?
Minh Diệu hoài nghi cô gái này nhất định có bệnh, nhưng bởi vì nàng là hộ khách nên hắn phải nhẫn nại tính tình trả lời câu hỏi của nàng:
- Chúng tôi là thám tử tư do cha cô thuê, tên biến thái kia hiện tại đã bị chúng tôi chế phục rồi, đang nhốt dưới hầm ngầm, cha cô cùng cảnh sát sẽ đến đón cô lúc trời hừng sáng.
- A, vậy sao vậy sao, các người làm sao chế phục tên biến thái kia vậy, hắn giết người không chớp mắt đó, nói nghe một chút đi.
Lưu Chân Chân đầy vẻ tò mò.
Minh Diệu bất đắc dĩ che trán của mình:
- Vấn đề cụ thể sau này chúng ta hãy nói được chứ, bây giờ cô tốt hơn nên nghỉ ngơi cho nhiều đi.
Minh Diệu rất hối hận không cho cô gái này uống thêm nhiều nước tro An Thần Phù, để cho nàng ngủ luôn cho tới khi chuyện đã kết thúc. Minh Diệu nhìn vào Ada đang đứng bên cạnh Lưu Chân Chân hỏi:
- Sao rồi, chị xong chưa, chuyện kết thúc công việc sau đó nhờ vào chị.
- Ân, tôi đã gọi điện thoại cho người của đội quét dọn, bọn họ lập tức sẽ tới!
Ada tựa hồ cũng đã đánh mệt mỏi, nửa nằm trên sô pha, Minh Diệu có thể xuyên thấu qua lớp áo bị xé thấy được cảnh xuân vô hạn.
- Các vị sẽ làm gì hắn vậy?
Minh Diệu rất có hứng thú đối với cách nào việc của nhân sĩ phía chính phủ.
- Mang về phê duyệt, về sau hẳn sẽ tử hình!
Ada nhớ tới việc mình bị một con Centaur ghê tởm ɭϊếʍƈ cổ liền cảm thấy thật buồn nôn.
- Cần gì phải phiền toái như vậy, nếu như đã có thể xác định là bị phán tử hình, cần gì phải kéo đi về thẩm phán, làm chuyện dư thừa.
Minh Diệu đối với loại chuyện thừa thãi lãng phí nhân lực vật lực vô cùng khinh thường.
- Không có cách nào!
Ada cũng thật bất đắc dĩ:
- Nếu như có thể tôi cũng muốn trực tiếp đem tên khốn kiếp kia bầm thây vạn đoạn, đáng tiếc người chấp hành như chúng ta không có quyền lợi được hành hình, phải trải qua Ủy ban thẩm phán mới có thể giết hắn.
- Cũng là những hộ làm việc cá thể như tôi vẫn tốt hơn.
Minh Diệu có chút hả hê:
- Làm việc lại không có nhiều trói buộc như vậy.
- Này…tôi có thể nói vài câu không?
Lưu Chân Chân nghe không hiểu hai người nói chuyện gì, ở bên cạnh khó khăn chen vào một câu.
- A, cô sao, cô đừng nói thêm nữa đi, cô thật quá dài dòng rồi.
Hiển nhiên Ada cũng không cách nào chịu được bị Lưu Chân Chân lải nhải:
- Đúng rồi, cô muốn báo thù sao, tôi có thể cho cô hai tiếng thời gian.
- Báo thù?
Lưu Chân Chân bị khởi lên hứng thú:
- Làm sao báo thù?
- Tên biến thái kia bây giờ bị chúng tôi khóa bên dưới phòng ngầm, khoảng hơn hai giờ nữa mới có người tới tiếp nhận, cô có thể thừa dịp khoảng thời gian trống này đem chuyện hắn từng làm trên người cô làm lại cho hắn nếm thử một lần.
Minh Diệu cảm giác trên mông đít của Ada đang bừng bừng hăng hái xúi giục Lưu Chân Chân trả thù có một cái đuôi màu đen đang không ngừng lay động đầy tà ác.
- A, tốt lắm, ngày ngày tôi đều muốn làm như vậy đó!
Lưu Chân Chân sau khi nghe xong cũng không để ý tới nguy hiểm thân thể mình đang trần truồng, ném tấm chăn lao thẳng xuống dưới tầng ngầm bên dưới, chỉ chốc lát trong tầng ngầm lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Chuck.
- Quả nhiên không thể đắc tội đàn bà nha!
Minh Diệu không khỏi cảm thán trong lòng:
- Mấy cô gái này làm sao bây giờ?
- Chuyện này cũng không cần chúng ta đi quan tâm.
Ada duỗi lưng một cái, đường cong hoàn mỹ làm nhịp tim Minh Diệu càng đập nhanh hơn.
- Đội quét dọn sẽ nhận việc này, chúng ta không cần quản gì hết, đây chính là chỗ tốt phía chính phủ.
Minh Diệu rất khinh thường bĩu bĩu môi, lại châm thêm một điếu thuốc.
- Bây giờ còn phải chờ đợi sao…
- Minh Diệu, tôi có thể xem ti vi được không, ti vi trong nhà này thật là lớn nha, so sánh với trong nhà anh lớn hơn thật nhiều lắm.
Hoài Tố từ trong ngực Minh Diệu ló đầu ra.
- A…ác linh!
Ada thấy Hoài Tố liền bị hù hoảng sợ nhảy lên khỏi sô pha:
- Xem ta làm sao thu thập ngươi!
- Đừng kích động, đừng kích động, đây không phải là ác linh đâu, Tiểu Ngọc không có ác ý.
Minh Diệu lôi kéo tay Ada nhấn nàng ngồi xuống sô pha:
- Đây là bạn của tôi, có thể tìm được tên khốn kia cứu cô toàn là nhờ nàng hỗ trợ.
- Không phải là ác linh sao?
Vẻ mặt Ada không tín nhiệm chút nào:
- Tôi không tin, nàng rõ ràng chính là u linh, hơn nữa nhìn bộ dạng như đã ch.ết thời gian rất lâu, không phải là ác linh vì sao không đi thiên quốc chứ.
- Chuyện này rất phức tạp, có cơ hội sẽ nói với cô sau.
Minh Diệu hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề phức tạp như thế.
- Không được!
Lòng hiếu kỳ của Ada hoàn toàn bị vén lên tới:
- Nói mau, nói mau.
- Tiểu Ngọc là bị nguyền rủa, bị nhốt trong nhẫn ngọc không thể đi luân hồi, nguyền rủa này rất ác độc, tôi vẫn không có cách nào giải khai.
Minh Diệu bị cuốn lấy không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngắn gọn nói ra.
- Nguyền rủa sao?
Ada đặt ngón tay ở khóe miệng nghiêm túc suy nghĩ một lúc:
- Có lẽ tôi có thể hỗ trợ đó, tôi có chút nghiên cứu về nguyền rủa, xem như hôm nay cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi.
- Chị có thể sao?
Minh Diệu dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Hoài Tố:
- Không bằng để cho cô ấy thử xem một chút thế nào?
- Vậy…Được rồi!
Hoài Tố thoáng do dự một chút liền đồng ý, dù sao có một tia hy vọng thì không thể buông tha.
- Tiểu Ngọc đúng không, đến đây, để chị xem một chút!
Ada giống như chiếm được món đồ chơi mới, thật cao hứng nhận lấy nhẫn ngọc trong tay Minh Diệu.
- Wow, thật xinh đẹp, nếu như thành công nhẫn ngọc này sẽ thuộc về tôi, thế nào?
Ada dùng ánh mắt lóe sáng nhìn Minh Diệu.
- Đừng gọi tôi là Tiểu Ngọc, tôi tên là Hoài Tố, còn nữa, tôi lớn tuổi hơn cô rất nhiều rất nhiều, đừng ở đó chiếm tiện nghi của tôi.
Hoài Tố vô cùng bất mãn ở một bên lớn tiếng kháng nghị.
- Như thế nào như thế nào, tôi giúp Tiểu Ngọc bài trừ nguyền rủa, nhẫn ngọc này sẽ thuộc về tôi.
Bây giờ trong lỗ tai Ada cũng không nghe được bất kỳ thanh âm gì, nắm chặt nhẫn ngọc dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Minh Diệu.
- Tôi tên là Hoài Tố a…
Lời kháng nghị của Hoài Tố không có bất kỳ tác dụng nào.