Chương 85: Dục vọng
- Lấy được không?
Nhìn thấy Minh Diệu đi ra thang máy, Từ Mẫn bước nhanh tới hỏi.
- Dĩ nhiên!
Minh Diệu giơ cao tờ giấy trong tay:
- Mặc dù nàng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn cho tôi, thân phận cảnh sát của các vị quả nhiên dùng thật tốt.
- Đây là cái gì vậy?
Từ Mẫn túm lấy tờ giấy trong tay Minh Diệu, trên đó còn viết một dãy số điện thoại di động:
- Là điện thoại có thể liên lạc với Lý Tế Thâm sao?
- Dĩ nhiên là không phải!
Minh Diệu đoạt lại tờ giấy:
- Đây là số điện thoại của nữ thư ký mà tôi hỏi được, ngay cả số đo ba vòng của nữ thư ký kia đều nói cho tôi biết.
- Tiểu tử cậu…
Trên trán Từ Mẫn nổi gân xanh, nhảy dựng lên hung hăng gõ lên đầu Minh Diệu một quyền:
- Tôi không phải bảo cậu đi hỏi xin số điện thoại của nữ thư ký kia, tôi bảo cậu đi tìm đồ vật để tìm kiếm Lý Tế Thâm!
- Nga, chuyện kia sao!
Vẻ mặt Minh Diệu đau khổ, xoa xoa nơi bị Từ Mẫn đánh sưng:
- Ở trong túi áo, nữ thư ký cho tôi một cây bút máy, nói Lý Tế Thâm thường xuyên sử dụng.
Từ Mẫn lục lọi cây bút máy trong túi áo Minh Diệu, cẩn thận nhìn một chút, thở phào nhẹ nhõm. Cất giữ bút máy xong, Từ Mẫn đoạt lấy tờ giấy mà Minh Diệu xem như trân bảo, trong nháy mắt xé thành một mảnh bông tuyết.
- Đi mau, đi tìm tiểu Ái!
Từ Mẫn níu lấy lỗ tai Minh Diệu kéo vào trong xe.
- A, mùa xuân của tôi, hi vọng của tôi!
Minh Diệu quơ hai tay, muốn bắt lại mấy mảnh giấy bay đầy trời kia, nhưng lỗ tai bị Từ Mẫn níu lấy, chỉ đành trơ mắt nhìn trang giấy theo gió phiêu tán.
Từ Mẫn lái xe, vô cùng lo lắng đi thẳng tới phòng làm việc của Ada, Minh Diệu ngồi ngay vị trí cạnh tài xế không chút tinh thần.
- Tiểu Ái, có việc gấp nhờ cô hỗ trợ.
Từ Mẫn hấp tấp đẩy ra cửa phòng làm việc của Ada, nhìn thấy Ada đang ngồi cạnh bàn ngây người.
- Được, tôi hiểu được, tôi sẽ phục tùng mệnh lệnh!
Ada buông xuống điện thoại trong tay, thở dài một hơi.
- Có chuyện gì xảy ra?
Nhìn thấy vẻ mặt làm khó của Ada, Minh Diệu cảm giác có chút kỳ quái.
- Tôi đem chuyện này báo cáo tổng bộ ủy ban, vừa rồi thượng cấp đột nhiên ra lệnh cho tôi lập tức dừng việc truy xét vụ án này, không hề nói rõ lý do gì, cũng cự tuyệt làm ra bất kỳ giải thích.
Ada cau mày nhìn hai người đang đi vào:
- Thật xin lỗi, xem ra tôi không giúp được gì rồi!
- Quái sự!
Minh Diệu nghe đến đó, trong lòng càng thêm hoài nghi sau lưng chuyện này có chút ít bí mật không thể cho ai biết. Nếu như chỉ là hiệp hội thần quái Trung Quốc muốn giấu diếm chân tướng sự tình thì cũng thôi, có thể do việc này dính líu tới nhân vật cao tầng nên muốn lừa dối che giấu cũng chỉ là việc bình thường. Nhưng ngay cả ủy ban tối cao Châu Âu cũng tựa hồ không muốn điều tr.a tiếp tục, điều này có chút quái dị, phảng phất như chuyện này là củ khoai lang bỏng tay, chỉ hận không thể lập tức ném xuống.
- Mặc dù là tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng như vậy xem ra sau vụ án hai người đang truy xét, có vấn đề!
Ada nhíu mày:
- Ngay cả phía chính phủ hai bên đều không nghĩ tới gia nhập vào việc này.
- Càng là như vậy, bản thân tôi càng có hứng thú!
Minh Diệu cười cười:
- Chuyện mà phía chính phủ luôn thích che giấu luôn hợp khẩu vị của tôi!
- Vẫn muốn tr.a sao?
Ada có chút làm khó:
- Nhưng tôi không thể cãi lại mệnh lệnh của thượng cấp.
- Thượng cấp của chị bất quá chỉ ra lệnh chị dừng lại việc truy tr.a mà thôi, như vậy thì chị cứ dừng lại là được. Chuyện tôi muốn chị hỗ trợ bất quá chỉ là muốn tìm người mà thôi.
Vẻ mặt Minh Diệu cười xấu xa.
- Cậu cho rằng hai người đi thăm dò, còn tôi làm như không hề biết chuyện gì?
Hai mắt Ada tỏa sáng:
- Đây là một chủ ý tốt!
Đem xác ngoài bút máy hòa tan sau đó bỏ cặn vào trong cốc chịu nóng, Ada đem một bình nhỏ đựng dịch nhờn màu trắng đặt lên bàn, tìm kiếm cây gậy thủy tinh trong ngăn kéo.
- Đây là cái gì?
Từ Mẫn cầm bình nhỏ kia quơ quơ, nhìn chất lỏng sềnh sệch bên trong hỏi.
- Đây là một loại mỹ phẩm dưỡng da!
Vẻ mặt Minh Diệu cười tà ác:
- Dùng để thoa lên mặt hoặc là môi.
Từ Mẫn mở bình ra, ngửi ngửi:
- Di, thật tanh nha, vật này bôi lên mặt làm sao chịu được?
- Thích ứng thêm một thời gian ngắn thì thành thói quen thôi.
Minh Diệu cố gắng nhịn cười:
- Bây giờ có rất nhiều mm cũng thích dùng loại mỹ phẩm này dưỡng da đó, hiệu quả không tệ, nếu dùng lúc mới ra lò càng tốt lắm.
- Đừng nghe hắn nói nhảm!
Ada cầm lấy cây gậy thủy tinh nho nhỏ đi tới:
- Hắn lừa cô thôi, đây là tinh dịch của ngựa.
- Tinh…tinh dịch!!!
Từ Mẫn ném bình lui ra sau mấy bước, dùng ánh mắt tức giận nhìn Minh Diệu, Minh Diệu thật sự không nhịn được nữa, cười lên ha hả, bất quá hắn còn chưa cười được bao lâu đã bị Từ Mẫn hung hăng gõ lên đầu.
Ada đem gậy thủy tinh phát ra hồng quang lấy ra khỏi chiếc cốc chịu nhiệt, đưa cho Từ Mẫn:
- Dựa theo phương hướng cây gậy chỉ mà đi tìm, là có thể tìm được người mà hai người muốn tìm.
- Tôi không cầm đâu!
Từ Mẫn lắc mạnh đầu:
- Loại vật này cứ đưa cho hắn, tôi lái xe thôi!
…
Lý Tế Thâm ngồi trên xe, hắn có chút kỳ quái, đây rõ ràng không phải phương hướng đi tới nhà cũ của hắn trước kia.
- Chúng ta đang đi đâu?
Hắn mở miệng hỏi.
- Đương nhiên là đi gặp em họ của tôi.
Phạm Đồng vừa lái xe vừa chậm rãi đáp.
Có lẽ là đi tới bệnh viện nào đó đi, vợ cũ của hắn không phải đang bị bệnh nan y hay sao – Lý Tế Thâm thầm nghĩ, cũng không tiếp tục hỏi thăm.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ càng ngày càng hoang vu, Lý Tế Thâm cau mày, hiện tại đã đi tới ngoại ô thành phố, chẳng lẽ cuộc sống của vợ cũ hắn lại nghèo túng tới mức như vậy, có bệnh chỉ có thể đi tới loại bệnh viện ở những nơi vắng vẻ thế này để trị liệu sao? Lý Tế Thâm cảm thấy phải nhanh chóng chuyển viện cho nàng, có lẽ nơi đó nàng sẽ được trị liệu tốt hơn. Hắn không quản xài bao nhiêu tiền, xem như cách bồi thường cho nàng, để lấy cái cớ giúp lòng mình bình an.
- Đến rồi, xuống xe đi!
Xe dừng trước mặt căn phòng bên dưới một cây cầu, Lý Tế Thâm bước xuống đánh giá chung quanh. Nơi này không có bóng người ở lại, bốn phía ngoại trừ căn nhà này chỉ có bụi rậm cỏ dại, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng còn có tiếng xe chạy ngang qua, giống như loại xe vận tải lớn, thanh âm chấn muốn điếc tai.
- Vì sao nàng ở lại địa phương này, còn nhà cũ của chúng tôi đâu? Phương Phương không phải đang ở bệnh viện sao?
Lý Tế Thâm liền cảm giác có chuyện gì đó không đúng.
Phạm Đồng kéo kéo cà vạt trên cổ, vật này đeo lên cổ làm cho hắn luôn có cảm giác giống như bị treo cổ, rất không thoải mái:
- Nàng không ở nơi này, nơi này là chỗ tôi ở.
- Tại sao dẫn tôi tới nơi này?
Lý Tế Thâm lui ra phía sau hai bước, tận lực cách xa người đàn ông nhìn qua có chút nguy hiểm trước mắt.
- Vợ cũ của tôi ở đâu?
- Vợ cũ của ông sao…
Phạm Đồng chỉ chỉ dưới đất.
- Đã đi trước một bước rồi!
- Anh giết nàng!
Sắc mặt Lý Tế Thâm đại biến.
- Ha ha ha ha ha…
Phạm Đồng lớn tiếng cười, cười vô cùng vui vẻ:
- Tôi giết nàng? Ha ha ha ha ha, ông quá buồn cười rồi, làm tôi muốn ch.ết vì cười đây!
Qua một hồi lâu, Phạm Đồng mới dừng lại tiếng cười:
- Ông không biết vợ trước của ông đã ch.ết hai năm trước rồi sao?
- Làm sao có thể…
Lý Tế Thâm ngây ngẩn cả người, nhưng trong nháy mắt hắn liền kịp phản ứng, nếu vợ cũ của hắn đã ch.ết hai năm trước, như vậy người đàn ông trước mắt rất có thể không phải là anh họ của vợ hắn, như vậy hắn dẫn mình tới nơi này là có mục đích gì? Bắt cóc? Không giống, nếu chỉ đơn thuần vì tiền, vừa rồi số tiền khổng lồ trong chi phiếu hắn cũng sẽ không ném đi. Như vậy là vì muốn lấy số tiền nhiều hơn, hay là vì do đối thủ cạnh tranh phái tới đả kích hắn hay sao? Lý Tế Thâm cố gắng tỉnh táo lại, bây giờ chủ yếu nhất là phải biết rõ ràng mục đích của người này là chuyện gì. Người người đều có dục vọng, Lý Tế Thâm nghĩ tới đây ngược lại cũng không sợ, bắt đầu hoạt động đầu óc của hắn.
- Rốt cục anh là ai, có mục đích gì, trực tiếp một chút đi, chúng ta nói chuyện một chút. Muốn tiền sao? Hay có người thuê mướn? Nếu như muốn tiền, anh cứ mở miệng, nếu như được thuê, tôi có thể ra gấp đôi giá tiền.
Lý Tế Thâm thanh tỉnh lại, bắt đầu chậm rãi nói:
- Tôi tin tưởng trên thế giới này không có chuyện gì mà tiền làm không được. Chỉ cần là người đều có dục vọng, chỉ cần có tiền cũng không có dục vọng nào không thể thỏa mãn.
Phạm Đồng cười lắc đầu, trong mắt mang theo một tia khinh miệt:
- Xem ra ông thực sự có sự lệ thuộc mãnh liệt đối với kim tiền. Nhưng chỉ tiếc dục vọng của tôi tiền không thỏa mãn được, dục vọng của tôi chính là sự tò mò.
Sắc mặt Lý Tế Thâm thay đổi, hắn nhớ tới lúc trước khi nói chuyện với người này trong phòng làm việc, người này rõ ràng cho thấy vì chuyện kia mà đến, hắn muốn không phải là tiền, mà là số tiền có mãi vô hạn không ngừng.
- Cần gì chứ?
Lý Tế Thâm cố gắng thuyết phục người đàn ông trước mắt:
- Nếu như tôi nói ra, anh cũng sẽ không thành công, dù sao là lúc ấy sứ giả tìm tới tôi, mà không phải tôi đi tìm sứ giả, cho dù anh có biết chuyện đã xảy ra, anh có thể xác định được trăm phần trăm sẽ thành công sao? Mà tôi sau khi nói ra, cũng sẽ mất đi hết thảy những gì tôi vốn có, nói như vậy cả hai người chúng ta đều không được chỗ tốt gì. Bản thân tôi đề nghị, anh thả tôi, chúng ta làm hiệp nghị, sau này tôi kiếm được tiền tôi có thể phân cho anh một phần ba, không đủ sao? Một nửa thì thế nào?
- Sách sách sách…
Phạm Đồng lắc đầu cười:
- Đề nghị thật mê người, tôi nghĩ vô luận là ai cũng không thể cự tuyệt.
Lý Tế Thâm thấy đàm phán có hiệu quả, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng câu nói kế tiếp của Phạm Đồng làm trái tim hắn rớt xuống đáy cốc.
- Đáng tiếc, tôi đối với tiền hoàn toàn không có hứng thú, tôi hứng thú là chân tướng sự tình, cùng việc giết ch.ết sứ giả kia.
Phạm Đồng mở ra hai tay, nhìn lên bầu trời:
- Dục vọng của tôi chính là giết ch.ết tất cả những đồ vật không nên tồn tại trên thế giới này, giết ch.ết tất cả yêu ma quỷ quái!
- Người điên, anh là người điên!
Lý Tế Thâm luống cuống, Phạm Đồng đang đứng nhìn lên bầu trời cười ha ha làm cho hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn liều mạng chạy, nghĩ cách xa người điên kia càng xa càng tốt.
Lý Tế Thâm không dám chạy dọc theo đại lộ, hắn biết nếu như Phạm Đồng lái xe, không dùng mấy phút liền có thể đuổi kịp hắn, hắn chui vào bụi cỏ cao cao ven đường.
Thân thể bởi vì sống an nhàn sung sướng lâu ngày đột nhiên phải vận động kịch liệt, Lý Tế Thâm cảm giác có chút không thở nổi, một ít bụi cỏ dại mọc cao quất vào mặt làm hắn cảm giác rất đau, nhưng hắn không dám dừng lại, hắn rất sợ nếu dừng lại sẽ bị Phạm Đồng bắt được.
Vừa bị vướng chân, Lý Tế Thâm ngã gục, hắn gục trên mặt đất, thở hổn hển, hoảng sợ nhìn ra phía sau, cũng không thấy bóng Phạm Đồng đuổi theo, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
- Ở bên trong Mê Tung Trận này, ngươi có chạy thế nào cũng chỉ là đảo quang mà thôi.
Từ trước người Lý Tế Thâm truyền tới thanh âm của Phạm Đồng, không đợi đến lúc hắn thấy được thân ảnh, hắn đã cảm giác vùng gáy đau đớn, mất đi tri giác.