Chương 47: Người của tôi cũng dám động vào à?
Editor: Melodysoyani
Đại Tỷ Đại điên cuồng cười to, đợi cười đủ rồi, thì lúc này mới hít một hơi thuốc lá vào, rồi phun tất cả khói trắng vào trên mặt của cô.
“Khụ khụ...” Đường Dĩ Phi bị sặc khói, khó chịu và bắt đầu ho khan.
“Đường Dĩ Phi, muốn đấu với tao à, mày vẫn còn non lắm!” Cao ngạo hất cằm lên, Đại Tỷ Đại khinh thường vẻ mặt của cô.
“Ah!” Đường Dĩ Phi cười nhạt, lúc này cả người cô được bao phủ bởi một hơi thở xa lạ, tất cả mọi người không dám nói thêm một câu nào.
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ nhắn kia, giống như bên trong đó chất chứa vô hạn sức lực vậy!
“Trương Viện Viện, nếu cô còn là người thì hãy cư xử cho đàng hoàn đi, đừng có như con chó điên chạy đi cắn loạn ở khắp nơi!”
Vèo vèo ——
Dám hô to gọi nhỏ với Trương Viện Viện à?
Tất cả đều kinh hãi!
Trong Ngọc Hòa vẫn luôn có một quy định bất hành văn, là tất cả các học sinh cấp dưới đều phải tôn trọng các học tỷ cấp trên, tuyệt đối không thể dĩ hạ phạm thượng!
Bạn học Đường này đã thẹn quá hóa giận rồi sao?
“Mày thật to gan!” Trương Viện Viện tức giận đến khuôn mặt đều đèn xì, ném tàn thuốc trong tay, giơ tay lên vung tới trên mặt của Đường Dĩ Phi——
Bát ——
Tiếng đập tay vang vọng khắp cả lầu, mọi người đều là không thể tin nhìn chằm chằm vào người đã ra tay kia!
Dĩ nhiên là Đường Dĩ Phi!
Một bàn tay trắng noãn vững vàng tiếp được tay của Trương Viện Việnở trước mặt giữa nắng sớm, tay còn lại không chút dông dài vung lên, hung hăng tát vào trên mặt của đối phươntg!
Quá chấn động!
Không ngờ nữ sinh lại đánh nhau hung hăng như thế!
Càng không ngờ tới việc Đương Dĩ Phi lại ra tay trước!
Mọi người thấy vẻ mặt hờ hửng của Đường Dĩ Phi, tay giơ lên giữa không trung vẫn chưa rút về, nhìn vẻ chấn kinh trong mắt của học tỷ, nhưng lại không nói được một câu nào.
Quá kỳ lạ rồi!
Đường Dĩ Phi sửng sốt, cái tát tay vừa rồi chỉ xuất phát từ bản năng tự bảo vệ của con người mà thôi, cô chưa từng ngờ tới mình sẽ hành đồng như vậy..
“Đường Dĩ Phi!Mày lại dám đánh tao hả?!”
Giọng nói bén nhọn của Trương Viện Viện vang vọng cả lầu, chấn động đến cả màng tai của Đường Dĩ Phi khiến nó nghe ù ù.
“ Mày mày mày……..lại có thể đánh đại tỷ đại của chúng tao! Lên cho tao!”
Vài tiểu lâu la bị thế cục đột nhiên bị ngịch chuyển trước mắt này dọa tới hoa mắt choáng váng, đợi đến lục phản ứng kịp thì trên mặt của đại tỷ đại nhà mình đã có dấu bàn tay.
“Người của tôi cũng dám động vào sao?”
Chỗ đám người lộn xộn kia bỗng nhiên vang lên một giọng nói kiêu ngạo, mọi người đều là không hẹn mà cùng hoài nghi liếc mắt về nơi phát ra tiếng nói kia.
Thân hình thon dài càng lúc càng cao quý xuất hiện trong nắng sớm, vào cọng tóc nâu thâm tung bay theo gió, thiếu niên vô cùng tao nhã, hai tay không chút khiên kỵ bỏ vào túi, trên gương mặt đẹp trai không nhìn ra có chút biểu cảm nào, chí có đôi mắt thâm trầm lạnh lùng kia làm cho mọi người nhìn mà kinh hãi!
Dĩ nhiên là anh rồi!
Long Thiểu Tôn!
Đoàn người tự động tránh sang bên thành một con đường, anh tựa như chúa tệ của thế giới vạn vật này, nhìn mọi thứ không chút chớp mắt.
Bước chân thẳng tắp giữa phong trần (thời chiến tranh hoan lạc), khóe miệng anh lộ ra một nụ cười tà tứ.
Không, đó không phải là cười, đó là sự thương hại trước khi phá hủy mọi thứ, đó sự châm biếm với cả thế giới này! (Melody: ôi mẹ ơi rợn cả người =.=),
Long Thiểu Tôn!
Trong mắt của anh chỉ có Đường Dĩ Phi!
Mấy tiểu lâu la vừa định ra tay thì đều bị khí thế vương giả bá đạo và tham muốn chiếm hữu kia làm cho ngẩn ra, mấy người kia đều không biết làm sao, chứng kiến đáy mắt âm lãnh của Long Thiếu Tôn, trong nháy mắt lại bỗng nhiên có một loại ảo giác tai vạ đến nơi!
Anh thẳng tắp đến trước mặt cô, đứng vững, bày ra tư thế bễ ngễ thiên hạ!* (@Melody: *Bễ nghễ thiên hạ* là nhìn thiên hạ/ thế giới này bằng nửa con mắt._. đại loại có nghĩa làm xem thường tất cả, ầu nói chung mình cũng bị khí thế của anh này làm cho quéo cong đuôi lun rồi, đáng sợ quá, dọa ch.ết bảo bảo rồi ==”)
“Học, Học Trưởng...?” Đường Dĩ Phi nói năng lộn xộn, đương nhiên, mọi người đều là mở to mắt, trừng, há miệng, ngây người!
~