Chương 106: Giông tố nhảy lầu 4
Editor: Hồng Trúc
Sắc mặt Hoàng Thủ Nghị lộ ra vẻ lúng túng, mà đúng lúc ông ta định rời đi, bên cạnh Đường Dĩ Phi đột nhiên xuất hiện một giọng nói cực thấp khiến cho cả người ông run lên!
Cô nói: Nói thật, ở đây cao không bằng một nửa của núi Victoria.
"Cô..."
Ý của cô ta là cô ta đã từng nhảy xuống đỉnh núi Victoria?
Đùa kiểu gì thế!
Đó chính là ngọn núi cao nhất nhì của thành phố!
Nhảy xuống đó còn giữ được mạng sống sao?
Đường Dĩ Phi thấy ông ta nhìn mình chằm chằm không khỏi bật cười, giơ tay vén mấy sợi tóc bị mưa làm bết lại trên trán, giọng nói có hơi thờ ơ nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc vô cùng: "Đi gặp chủ tịch của Đường thị đi, ông ấy sẽ giao công việc cho ông làm, bắt đầu lại từ đầu, rồi ông sẽ rõ."
Hoàng Thủ Nghị vẫn trong trạng thái hóa đá, lúc này Đường Dĩ Phi nháy mắt với La Thụy, anh nhanh chóng đi tới, kéo Hoàng Thủ Nghị xuống!
Haizz ——
Tốt rồi, hữu kinh vô hiểm*, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
*hữu kinh vô hiểm: không có nguy hiểm, mô tả tình huống tồi tệ, nhưng cuối cùng cũng đạt được kết quả mong muốn.
Đúng lúc này, cửa sắt của sân thượng bị đá tung ra, lập tức vẻ mặt tức giận của Long Thiếu Tôn hiện ra, ánh mắt nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng cạnh lan can càng trở nên túc giận vô cùng!
"Tổng giám đốc!"
Mọi người hoàn hồn vội vàng chào hỏi, Long Thiếu Tôn cũng không thèm quan tâm, chỉ có La Thụy đặc biệt đi phía sau sắc mặt cứng ngắc, khóe miệng không nhị được co quắp.
Thiếu gia thật đúng là...
Cũng đã năm năm rồi, vậy mà vừa nghe tin của cô ngay cả hội nghị quan trọng như vậy cũng ngưng lại!
Đường Dĩ Phi nhìn người đang đi tới, tâm trạng hơi buồn bực đứng lên.
Anh ta tới đây làm cái gì?
Đầu có vẻ như choáng váng hơn, Đường Dĩ Phi lấy lại bình tĩnh, vừa định xoay người đi xuống lan can, lúc này đột nhiên lại bị trượt chân, cơ thể không tự chủ được ngã ra phía ngoài!
"Cẩn thận!"
"A——"
Mọi người chưa kịp phản ứng, đã thấy tổng giám đốc lao người ra ngoài lan can, mà bóng dáng của Đường Dĩ Phi cũng không thấy đâu!
"A! Quản lí!" Tiểu Cao sợ đến mức hai chân mềm nhũn suýt nữa ngồi sụp xuống đất, những người khác cũng không nghĩ tới sự việc bất thình lình này, tất cả đều đứng ngây tại chỗ không biết phải làm sao!
"Nắm chặt anh!" Tiếng nói êm dịu của người đàn ông cho thấy sự hoảng loạn chưa từng thấy, tay phải của anh nắm chặt cổ tay trái của cô!
Cảnh tượng này, thật sự rất giống cái đêm hôm ấy!
Mọi người hay là cô cùng với anh, địa điểm vẫn là nơi cao như vậy, chẳng qua là tâm trạng của Đường Dĩ Phi đã thay đổi.
Tay cô bị anh nắm chặt, ngẩng đầu lên là có thể thấy ánh mắt lo lắng, tức giận, còn có một chút tình cảm không rõ.
Long Thiếu Tôn nổi gân xanh trên trán, có trời mới biết khi nhìn thấy người cô trượt xuống, khoảnh khắc đó trong lòng anh có biết bao nhiêu sợ hãi!
"Học trưởng!" Bỗng nhiên Đường Dĩ Phi mở miệng, mặt cười thản nhiên: "Hình như em quên chưa nói với anh một câu, đã lâu không gặp..."
Mắt Long Thiếu Tôn sáng như sao híp lại, trong lòng chợt xuất hiện một điềm xấu: "La Sâm, La Thụy!!"
Đáy mắt Đường Dĩ Phi có hơi choáng váng, vào giờ khắc này, thấy anh căng thẳng như vậy vẻ mặt cô lại cảm thấy thoải mái: "Học trưởng, không phải đã lâu không gặp, mà là cả cuộc đời này sẽ không gặp nữa!"
Dứt lời, đột nhiên cô dùng sức thoát khỏi bàn tay anh, cứ như vậy hai mắt cô nhìn chằm chằm vẻ mặt không biết làm sao của anh!
Bỗng nhiên cơ thể trượt xuống, tiếng gió gào thét hai bên tai, ngay lúc đó Đường Dĩ Phi chỉ muốn nhắm mắt lại,đột nhiên mưa đang rơi trên đỉnh đầu dừng lại, một bóng dáng khổng lồ nhào tới!
Lại là Long Thiếu Tôn!
Ngay sau đó bên hông liền cảm thấy ấm áp, người đàn ông dịu dàng vòng tay qua người cô, ánh mắt của anh cũng không còn tức giận nữa, mà thay vào đó là sự an tâm.