Chương 19

Mị Huyết Thiên cùng Huyết Dương quay lại phòng mình thì đã thấy Huyết Nguyệt đang ngồi ở đấy.
- Này ngươi sao không ở với họ một lúc đi - Mị Huyết Thiên nói.


Huyết Nguyệt không nói cũng chả rằng, từ từ đi đến bên Mị Huyết Thiên nhấc bổng cô lên và ôm vào phòng tắm. Giữa phòng tắm là một hồ nước nóng tự nhiên lớn. Huyết Nguyệt lập tức ném cô vào trong hồ làm quần áo ướt sũng. Huyết Dương cũng từ từ đi đến bên cạnh Huyết Nguyệt. Hai người liếc nhìn nhau, sau bao nhiêu năm thì chỉ cần một ánh mắt cũng đã đủ hiểu cần làm gì. Hai người sau đó cũng nhảy xuống hồ, tiến đến ôm chặt Mị Huyết Thiên.


- Các ngươi đang làm gì? Nóng ch.ết đi được - Mị Huyết Thiên gào lên.
- Ấm không? Nóng quá rồi à? - Giọng khàn khàn tràn đầy nam tính của Huyết Dương vang lên làm Mị Huyết Thiên run rẩy một lúc.


- Nóng muốn bốc hơi luôn, tự nhiên lại trong hồ nước nóng giữa mùa hè nóng rực còn ôm ôm ấp ấp, sắp cháy thành tro rồi - Mị Huyết Thiên khó chịu.


- Nóng sao? Vậy được rồi... Nghe cho rõ đây... Dù đã nói rất nhiều lần nhưng hôm nay ta vẫn sẽ nói lại với người, nói đến khi nào người thấy an tâm, nói đến khi nào nhớ cho kỹ thì thôi... Huyết Nguyệt ta, cùng Huyết Dương hắn cho dù cả thế giới với người là kẻ thù ta và hắn cũng sẽ ở bên người. Dù người có xuống địa ngục, ta và hắn cũng sẽ bồi người hiểu không? Vậy nên xin người đừng cảm thấy cô đơn nữa... đừng cảm thấy chỉ có mình người chống chọi hết mọi thứ có được không?


- Ta không...


available on google playdownload on app store


- Có... người có... Tuy rất nhiều người nguyện thề trung thành... Tuy ta và hắn lúc nào cũng bồi người, còn có cả gia gia nữa nhưng người không hề cảm thấy an toàn... không hề cảm thấy chúng ta yêu quý người... ta không hỏi tại sao người lại phòng bị người khác nặng như vậy, nhốt mình vào trong thế giới riêng, chuyện gì cũng chính tay mình làm, chính mình gánh vác mới được. Ta tin một ngày nào đó người sẽ nguyện ý nói cho chúng ta biết. Ta và hắn sẽ dùng hết sức hết khả năng của mình để có thể giúp người có được không? - Huyết Dương không hề kiệm lời như hằng ngày nữa, với Mị Huyết Thiên ranh giới, thói quen là cái gì hắn còn không hiểu viết thế nào nữa.


- Một ngày nào đó ta sẽ nói. Hãy chờ ta.
- Mười năm... Một trăm năm... Một ngàn năm... Chúng ta vẫn sẽ chờ...
- Cảm ơn.


Huyết Nguyệt và Huyết Dương làm vậy chỉ muốn sưởi ấm trái tim đang đóng băng kia mà thôi. Chỉ cần một ánh mắt cô đơn của nàng ấy cũng đủ làm bọn họ nhói lòng. Nếu không làm ấm từ trong ra ngoài thì cho nàng ấy cảm thấy nóng từ ngoài vào trong hay chí ít cũng ấm từ phía ngoài da cũng được. Nêú không làm gì thì họ sẽ điên mất...


Mị Huyết Thiên thay bộ đồ ướt sũng. Một nụ cười rất nhỏ đến nổi không nhìn kỹ thì không thấy nhưng đó là nụ cười chân thật của cô ấy. 
Quản gia Leon cùng Huyết Dương, Huyết Nguyệt đưa cô ấy về phòng. Sau khi cô ấy ngủ, bọn họ mới rón rén đi ra ngoài.


- Hôm nay cô ấy làm sao vậy? - Quản gia Leon hỏi
- Chỉ cảm thấy cô đơn thôi - Huyết Nguyệt trả lời.
Leon thở dài. Nếu con bé có thể sống một hoàn cảnh bình thường chắc sẽ không trở nên như vậy. Cuộc chiến sắp khai màn rồi, nên thông báo để hành động thôi...


Tấm lụa trong phòng ngủ của Mị Huyết Thiên phất phơ... Hình xăm chỗ cánh tay khó có thể nhìn rõ nhưng nó là khởi nguồn của một cuộc gió tanh mưa máu trên Hồng Xích này...
--- ------ ---------


Mấy ngày sau, Ngạn Dũng, Uẩn Lãnh, An Lý, Hàn Ân sau khi thăm và ở lỳ mấy ngày chỗ Mị Huyết Thiên cũng đã lết lên trường học. Bọn họ ngồi trên lớp buồn chán nhìn xung quanh chờ giờ vào lớp...
- Nhìn kìa, con điên kia dám vác mặt đi học kìa...


- Tránh xa ra đi, đứng gần đã thấy hôi rồi, bốc mùi của bọn mọi rợ quá...
- Đúng... đúng... Mẹ kiếp ch.ết quách đi cho rồi còn đi học không biết xấu hổ...
....
Từng tiếng, từng tiếng vang lên. Tiếng sau to hơn tiếng trước. Cả trường làm ầm ầm hơn khi đón minh tinh nữa làm mấy người Ngạn Dũng tò mò.


- Không biết chuyện gì vậy ta - Hàn Ân nói lơ đãng, không để ý mà thật ra hắn tò mò ch.ết đi được nhưng hắn biết sẽ có người tiếp lời hắn ngay thôi. 


Quả nhiên, Hàn Ân vừa dứt lời. Một đám vây quanh giành dựt để nói ra thông tin mình biết chỉ mong đổi lấy được một cái nhìn của bọn họ.


- Mấy bạn này nghỉ học nên không biết chứ cái con này đi xuống đám ăn mày ở khu phố phía Đông mấy ngày trời, còn bày đặt đi chỗ kỹ nữ nữa chớ. Sau đó lại đi ăn với đám làm mướn kia... Trời má, nó hôi ch.ết đi được... ở đây còn ngửi được nữa...


Một đám lại một đám nói nhưng thông tin của người này là đầy đủ nhất. Hàn Ân chỉ cười rồi cho qua...


Bỗng nhiên, một bạn trong lớp lấy giỏ rác cuối phòng đem ra cửa sổ mà đổ ụp xuống. Đúng lúc mấy người Ngạn Dũng cũng đứng cạnh cửa sổ nên liếc nhìn một chút. Một đống rác, không chỉ một mà rất nhiều đồng rác được đổ xuống một người. Một người đi từ phía cuối lên phía đầu để đi lên cầu thang đến lớp. Đi đến đâu rác đổ ập xuống đến đó làm cả người người đó đầy rác.


- Nhìn đi, con nhỏ đó còn hôi hơn rác nữa...
- Cút đi... Cút đi...


Người đó bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. Không một ai trông thấy nhưng bọn Ngạn Dũng là ai? Trong số họ có đến ba ma cà rồng đấy. Bọn họ nhìn thấy nhưng không hiểu tại sao lại phải cười? Như vậy còn cười được sao? Một con người thật thú vị.
Rất nhanh họ đã biết được người ấy là ai...


- Dương Liễu Nhu... Mi thúi như bọn man rợ kia vậy... cút đến sống tiếp với bọn họ đi chứ... còn đi học làm gì? Ha... ha... ha...- Ngạn Hồng Ngọc cũng đang đi học, đứng phía sau lưng Dương Liễu Nhu mà nói với tới.


Dương Liễu Nhu coi Ngạn Hồng Ngọc như không khí mà lướt qua làm Ngạn Hồng Ngọc tức đến móng tay cào rách da lòng bàn tay lúc nào không biết. Bọn Ngạn Dũng cũng không hứng thú nữa, một con người nhu nhược làm như mình là thánh mẫu cứu vớt mọi người bọn họ không thích. Cũng không trách được mấy người Ngạn Dũng vì xã hội này phân biệt giai cấp rất nặng, trung lưu, vừa đủ ăn bọn họ còn bấm bụng chấp nhận nhưng ăn mày, kỹ nữ... những tầng lớp dưới đáy xã hội thì không bằng được xúc vật đâu. Nó đã được dạy từ khi còn bé, nó đã được truyền thừa từ ngàn năm...


Dương Liễu Nhu bình tĩnh vào nhà vệ sinh, tắm rửa thay một bộ đồ rồi lại vào lớp.
Những tiếng chửi rủa lại vang lên nhưng con người đó vẫn ngồi im chỗ của mình lấy sách vở ra đọc. Một định lực vượt xa xa mọi người...


Tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo chủ nhiệm bước vào. Lúc đó tiếng ồn mới im bặt. 


Tiếng chuông lại vang lên báo hiệu giờ về, tất cả mọi người điều bu vào công kích một người con gái bé nhỏ. Dường như bọn họ đang luyện tập chửi người hay dường như bọn họ muốn xả tất cả mọi bực tức, cứ chửi cho thỏa thích...


Một tháng sau, mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy. Mấy người Ngạn Dũng không thể chịu được nữa kéo Dương Liễu Nhu ra một góc.


- Cô điên rồi à? Cô chuyển trường đi... bộ cô không biết bực tức cũng không xấu hổ hay mặt dày hơn bức tường thành? Mọi người chửi cô như vậy nhưng một câu cũng không hiểu... một lời cũng không nói... Rốt cục cô muốn gì? - Hàn Ân nổi điên.


- Muốn mấy người quan tâm tôi, giờ được rồi không phải sao? - Dương Liễu Nhu say mê nói.
- Điên rồi... điên thật rồi... thích bọn tôi quan tâm bộ không còn cách nào khác hay sao mà phải chà đạp danh dự như vậy? - Hàn Ân rống lên.
- Tôi thích.
- Vậy cứ làm những gì cô muốn. Hừ


Hàn Ân cùng mấy người Ngạn Dũng rời đi, cùng lúc đó Dương Liễu Nhu cũng rẽ sang ngõ khác. Sau một hồi cua cua quẹo quẹo, khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm lớp cũng hiện ra...


- Em yêu... em đến rồi... - Hoàng Thanh chạy đến, ôm Liễu Nhu chuẩn bị hôn một cái nồng cháy thì bị đẩy ra đến dính vách tường - Thật tàn ác... ôi trái tim nhỏ bé của tôi...
- Thôi. Đừng giỡn. Mọi chuyện sao rồi?


- Tất cả đã xong, kỳ thi đấu đối kháng giữa kỳ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Kế hoạch vẫn thuận lợi nhưng cái bọn kia có cần đuổi hết ra khỏi trường không? Họ thật quá đáng...


- Không cần. Đó là do em chọn, em muốn thấy được vẻ mặt của mọi người từ khi nhìn thấy người mà bọn họ khinh bỉ giờ phải cung cung kính kính mà chào. Hơn nữa còn dẹp bớt phiền phức khi có người muốn bắt quàng làm quen, cũng xem được bọn họ mặt dày như thế nào? Cơ hội nhìn rõ mọi người không ai không muốn...


- Nhưng em cũng ác với bản thân quá đi...
- Không sao... Không ác độc với bản thân thì làm sao làm được gì...


Bọn họ không biết cuộc trò chuyện của bọn họ đã lọt vào tai của mấy người Ngạn Dũng. Bọn họ không tin cái lý do xức xẹo của Dương Liễu Nhu nên đã đi theo nên đã khám phá được bí mật này...


Sau khi không nghe được thanh âm nào nữa, bọn họ đã rời đi... cũng không hay biết hành động của bọn họ đã bị Dương Liễu Nhu biết.
- Làm sao? Có cần nhốt hết lại không? - Hoàng Thanh hỏi
- Không cần... bọn họ chỉ muốn xem kịch vui sẽ không nhiều chuyện nhưng cũng phải trả tiền chứ nhỉ?


- Đúng vậy... cần lấy lợi tức một chút... hehehe...






Truyện liên quan