Chương 43: Trở về Nghiên Dương (1)
Tên lạ mặt kia thấy chủ nhân đang vừa tức giận vừa đau khổ nhưng vẫn không kiềm chế được tính khí lắm lời của mình.
"Chủ nhân, người cởi trói cho ta được không? Cả ngày bọn họ trói ta lại còn không cho ăn uống, cổ họng ta khát nước tới mức sắp ch.ết khô rồi!"
"Ngươi tên gì? Từ đâu tới? Tại sao gọi ta là chủ nhân? "Nàng vừa cởi trói vừa hỏi hắn liên tục.
"Ta? Ta tên Tu Kiệt, ta từ môn phái mà chủ nhân lập ra lúc chưa chuyển kiếp trọng sinh đó, người chính là chủ nhân của ta, vả lại trước khi trọng sinh người căn dặn ta rất nhiều và rất kĩ để thay người quản lí các chuyện lớn nhỏ trong môn phái khi người vắng mặt!" Hắn trả lời không thiếu một câu.
"Ừm, vậy Minh Viễn con trai ta và Tuyết Nhan con gái ta là tiểu chủ của môn phái ngươi nói rồi! "Hà Ân không mảy may nghi ngờ vì bây giờ nàng không quan tâm gì đến việc người khác nói dối hay nói thật nữa.
"Vậy hiện tại trong phái có chuyện gì mới xảy ra không? "Hà Ân hỏi với gương mặt bình thản như hỏi cho có chuyện vậy.
"Chủ nhân, người hiện tại thân thể chưa khoẻ với lại vừa rồi người lại có chuyện không vui nữa cho nên ta không dám nói chuyện ở môn phái cho người nghe nữa tránh người lại nghĩ nhiều hại thân thể!"
Tu Kiệt e dè nói, mắt luôn để ý tới biểu cảm của Hà Ân.
"Không sao! Ngươi nói đi, ta cũng chịu nhiều chuyện không may rồi cho nên không có chuyện gì là không thể nghe cả, ta vẫn chịu được!" Hà Ân điềm tĩnh lại, khác với lúc nãy biết sự thật về Vũ Nhiên khiến cho Tu Kiệt có chút rùng mình vì sự điềm tĩnh nhanh chóng của Hà Ân.
"Mọi chuyện vẫn bình thường, chỉ có điều thi thoảng Bạch Trúc đồ đệ cũ của người năm xưa giờ đã lập ra môn phái riêng, đã vậy còn muốn phản bội lại sư môn!"
Tu Kiệt này ban đầu gặp hai người kia thì có vẻ rất nghiêm túc không có chút tính trẻ con nào cả, nhưng giờ đối mặt với chủ nhân của mình thì hắn lại bày ra vẻ mặt con nít nũng nịu.Có vẻ lúc trước nàng rất thương yêu hắn,Tu Kiệt hứ một tiếng rồi nói tiếp.
"Cô ta ganh tỵ với sự hưng thịnh của môn phái chúng ta cho nên rất hay tới gây sự muốn người xuất hiện để phân tranh cao thấp với mục đích muốn lấy được thần khí người đang bảo vệ, cũng là thần khí người đang sở hữu!"
"Bao lâu nữa thì tu vi lẫn pháp thuật và ký ức của ta trở về? "Hà Ân hỏi hắn với vẻ mặt điềm tĩnh.
"Sao người biết chuyện tu vi,pháp thuật và ký ức vậy? " Tu Kiệt ngẩn người vì câu hỏi của Hà Ân.
"Không phải trước đó ngươi có nói qua sao? Ta tuy không tỉnh táo lắm nhưng cũng đủ nghe ngươi và anh trai ta nói chuyện, chỉ là ta nghe không được những chuyện sau đó thôi!" Hà Ân tiếp lời nhìn Tu Kiệt với ánh mắt có chút u buồn, trái với sự điềm tĩnh kia.
"Hai tháng nữa, theo quy luật chúng sẽ trở về với chủ nhân thôi! Hiện tại chúng ta cần đưa người về phái Nghiên Dương để chuyển người sang thân xác trước đây còn nguyên vẹn để tránh việc thân xác hiện tại bị tan biến trở lại với Sương Ngọc.
"Có thể sớm hơn không?" Giọng Hà Ân lạnh lùng hỏi.
"Sau khi chuyển người về thân xác cũ, nếu muốn ký ức và pháp thuật,tu vi trở về sớm hơn thì phải cần tới bốn sự trợ giúp đó là của hai vị tiểu chủ và hai người có tu vi không được quá kém, trong phái chúng ta và họ phải chấp nhận mất pháp thuật, tu vi nửa đời phải tu luyện lại từ đầu."
"Tuyết Nhan và Minh Viễn cũng sẽ mất pháp thuật và tu vi nửa đời? " Hà Ân cau mày suy nghĩ hỏi lại hắn.
"Hai vị tiểu chủ chỉ là bị mất đi hai ngàn năm tu vi, tu luyện lại là sẽ ổn thôi!"
"Vậy thì tốt! Ta không muốn vì ta mà ai đó phải mất mạng nữa!"Hà Ân thở dài.
"Nhưng..." Tu Kiệt định nói gì đó nhưng lại cắn môi ngập ngừng không chịu nói tiếp khiến Hà Ân sốt ruột quát hắn.
"Nhưng sao? Nói đi!"
"Nếu như thất bại thì chủ nhân có thể bị phản phệ dẫn tới cái ch.ết."
"Ta sớm đã không sợ cái ch.ết nữa rồi! "
Nói rồi nàng hỏi hắn.
"Vết thương của Tuyết Nhan sao lại không thể cầm máu? "
"Lúc nãy đã kiểm tr.a qua rồi, có sự can thiệp của Bạch Trúc! Ta đã dùng pháp thuật để làm cho tiểu chủ trở lại quá trình hoà nhập lại với viên ngọc mà lúc trước người giao cho ta cất giữ rồi!
"Không sao đâu! Người cứ yên tâm dưỡng thương, ba ngày nữa chúng ta lên đường trở về môn phái thực hiện lệnh của người, trở về để người trấn chỉnh lại Nghiên Dương."