Chương 44: Trở về Nghiên Dương (2)
"Ngày mai ta sẽ có mặt tại Nghiên Dương không cần đợi tới ba ngày sau đâu!Ngươi thu xếp đồ đạc của ta và Tuyết Nhan, Minh Viễn sau đó chúng ta đợi trời tối sẽ xuất phát! Tuyệt đối không để cho hai người kia biết được ý định của ta,nghe rõ chưa? " Hà Ân bình thản nói nhưng câu sau cùng có chút đe doạ.
"Thủ hạ tuân mệnh chủ nhân!" Hắn theo lệnh mà làm, quan sát tất cả các lối ra vào của phủ thế tử tính cách ra ngoài mà không làm động tới bọn lính canh do Thế Hãn sắp xếp canh gác chặt chẽ ở phòng Hà Ân.
"Nghiên Dương! Nếu thật sự đó là nơi ta đã từng sống thì hiện tại thật sự phải về đó để trấn chỉnh chuyện trong phái rồi! "Nàng bóp trán mệt mỏi nhìn Tuyết Nhan và nói một mình.
"Tức ch.ết ta mất, nó nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ hả? Mà cậu giấu giếm nó làm gì để giờ mọi chuyện thành ra thế này" Khiêm Nhẫn tức giận ngồi đập tay xuống bàn.
"Ta cũng có nỗi khổ riêng! Chỉ vì ta nghe một lão bà nhìn rất trẻ nói với ta nếu ta đưa Hà Ân tới đây thì bà ta sẽ hứa giúp cho cô ấy chữa lành vết thương lòng,ta cũng chỉ vì muốn tốt cho cô ấy thôi! "
Thế Hãn mặt cau có cố giải thích cho việc mình làm.
"Tốt? Tốt cái đầu cậu đấy! Lão bà lại còn bảo rất trẻ, cậu xem tôi là đứa trẻ con à? Ăn nói vớ vẩn! Đã vậy chuyện cậu giấu thân phận với nó chả liên quan gì đến lão bà "Rất Trẻ" mà cậu gặp cả!"Khiêm Nhẫn càng tức giận hơn.
"Ta chưa nói xong mà!? Bà ta bảo ta không được tiết lộ thân phận nếu không bà ta sẽ khiến ta và Hà Ân xa nhau vĩnh viễn!"Thế Hãn bày ra vẻ mặt khó coi như sắp khóc tới nơi.
"Hai người như hai kẻ khùng vậy, một người thì vì người kia nên che giấu thân phận, một người thì tổn thương quá mà chửi mắng không tiếc lời! Ta mặc kệ hai đứa,không nói chuyện này nữa ta ra khỏi phủ chơi đây,xem ở đây có gì khác với thế giới kia không! "Khiêm Nhẫn mệt mỏi thật sự.
Trời vừa sập tối Hà Ân và Tu Kiệt đã cầm theo những thứ cần thiết và bế theo Tuyết Nhan,Minh Viễn rời khỏi phủ theo cửa sau của phòng Thế Hãn bằng cách cải trang thành gia nhân hầu hạ được lệnh đi mua thuốc cho thái tử phi Hà Ân.
"Đứng lại đó! Hai ngươi đi đâu? Sao lại cầm theo nhiều đồ đạc bên người như vậy! "
"Ta là thái tử phi,muốn đi đâu chẳng lẽ còn cần phải thông báo với các ngươi sao? " Hà Ân lên tiếng, nàng không thèm lén lút ra khỏi phủ vì sợ Thế Hãn phát hiện sẽ giữ nàng ở lại nữa cho nên lúc này nàng dùng danh hiệu thái tử phi của vùng Đông Hải uy hϊế͙p͙ bọn chúng.
"Chủ nhân, người có bị ngốc không vậy? Người nói ra thân phận thì sẽ không thể rời đi theo ý muốn đâu! "Tu Kiệt run rẩy.
"Ta phải mặc bộ y phục này lên là ta đã muốn rời đi trong im lặng nhưng là do chúng ép ta phải nói ra thân phận!" Hà Ân lộ rõ vẻ tức giận khiến Tu Kiệt đổ mồ hôi trán, lập tức im bặt không dám lên tiếng.
"Xin thái tử phi thứ tội! Thế tử đã hạ lệnh thái tử phi sức khoẻ không tốt, lại nhiều kẻ muốn hãm hại người tuyệt đối phải canh phòng cẩn mật không cho phép người ra khỏi phòng còn nữa người vừa mới tỉnh lại sức khoẻ còn yếu cho nên chúng thuộc hạ không thể để người rời phủ!" Tên lính cầm đầu việc canh gác quỳ xuống nói.
"Xin thái tử phi hãy về phòng nghỉ ngơi! Nếu không chúng thuộc hạ sẽ bị xử tội ch.ết!"
"Tu Kiệt! Ngươi không phải là có pháp thuật sao? Tại sao không dùng làm cho chúng đều bất tỉnh tạm thời đi? Còn bắt ta cải trang cho mệt vậy? "Hà Ân thấy bực tức quay qua trách móc Tu Kiệt.
"Ta...ta pháp lực không phải kém nhưng mà ta không biết thuật mê hồn hương, lúc trước người chưa dạy ta thuật đó thì làm sao ta biết mà làm cho họ bất tỉnh tạm thời được? "Tu Kiệt tội nghiệp ôm hai đứa trẻ trên tay mếu máo.
"Về phòng, ngày mai tìm cách khác! Ta thật là tức ch.ết với ngươi!" Hà Ân giậm chân bực tức bước tới bế hai đứa trẻ cùng về phòng của mình, không quên hạ lệnh cho Tu Kiệt nếu ngày mai không thể rời phủ trở về Nghiên Dương thì nàng sẽ hỏi tội hắn. Nặng hơn sẽ trục xuất hắn khỏi môn phái nàng đang đảm nhận. Đương nhiên là hắn sợ rồi cho nên lập tức chạy biến đi nơi khác để tìm cách.