Chương 13 : Nhân mã đột biến
“Hai người là ai?”
Ambrose và Fayola giật mình quay lại. Sau lưng họ, không biết từ lúc nào xuất hiện một cô bé. Cô bé tầm tuổi Fayola, cô bé có mái tóc ngắn ngang cằm, bên trên đeo một cái kẹp tóc màu lục bảo ngang tai. Đôi mắt màu xanh lá cây mở to tròn, nó tò mò nhìn về phía hai người.
Fayola sau kinh ngạc, cô mỉm cười chào:
“Xin chào, tôi tên là Fayola, Fayola Smith. Đây là Ambrose Karling, Còn bạn tên là gì?”
“Tôi là Lucy, Lucy Penvensie, rất vui… gặp hai bạn.” Lucy ngập ngừng nói.
Sau khi chào hỏi, Lucy mạnh dạn hơn, cô bé chỉ cột đèn, hỏi:
“Đây có phải... là một cái cây cột đèn không.”
“Đúng vậy, nó là một… “cây” đèn.” Fayola khó khăn nói.
“Cây đèn…” Lucy ngac nhiên kéo dài giọng nói.
Lucy và Fayola như gặp đã quen, hai người bắt đầu nói chuyện trời đất, về cột đèn, về vật nuôi,... Cả hai cười khúc khích.
Lucy đột nhiên hỏi:
“Hai bạn biết đây là đâu không?”
Nghe thấy câu hỏi của cô bé, Ambrose ngạc nhiên. Cậu tưởng Lucy là một nhỏ muggle địa phương, xem ra không phải. Cậu nói bừa:
“Có lẽ đang ở đâu đó phía Nam Thái Bình Dương, gần Australia hay New Zealand.”
“Oa, không ngờ mình lại đi xa vật, mình còn nhớ vừa rồi còn ở Anh Quốc.” Lucy thốt lên.
“Bạn cũng ở Anh, cậu làm thế nào tới đây vậy?” Ambrose bắt được manh mối hỏi.
“Thì mình đang chơi trốn tìm với anh chị mình, rồi mình trốn trong một cái tủ…”
“Một cái tủ.” Fayola ngắt lời, thật trùng hợp. “Xin lỗi, cậu kể tiếp đi.”
“Đúng vậy một cái tủ, bạn không tin đâu. Nó không phải tủ gỗ bình thường, mình đi vào trong nó, thật sâu, rồi mình xuất hiện trong cánh rừng. Sau đó mình thấy hai dấu chân, mình đi theo chúng rồi gặp hai bạn. Chẳng lẽ hai bạn cũng từ cái tủ ra hả?” Lucy bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy, chúng mình vừa đi qua một cái tủ đến đây.” Fayola hứng thú đáp.
“Bạn thật cũng đi qua một cái tủ, thật là kỳ lạ. Chẳng lẽ mấy cái tủ nối với nhau.” Lucy ngây thơ nói.
Ba người đang nói chuyện thế một tiếng cành cây gãy vang lên “Rắc… rắc…”
Cùng với một tiếng bước chân lẹp xẹp xuất hiện. Ambrose cảnh giác nhìn xung quanh, tay cậu thò vào túi, cậu chuẩn bị sẵn một lọ thuốc lửa, nếu có thú dữ nào, Ambrose không ngại ném cháy nó.
Không bao lâu sau, một người hình dáng kỳ lạ bước ra sau một khóm cây rừng, đi vào vùng được ánh đèn chiếu sáng.
Tên này chỉ cao hơn Ambrose một cái đầu, tay hắn cầm một chiếc dù phủ đầy tuyết trắng.
Điều đặc biệt là nửa người phần trên của hắn giống người nhưng đôi chân thì lại giống chân ngựa.
Đây là một loại nhân mã đột biến sao, Ambrose thầm suy đoán.
Nhưng cậu nhìn kỹ nó lại giống chân dê hơn, lông chân đen như mun, bóng mướt và thay cho bàn chân là móng vuốt của loài dê. Hắn ta cũng có đuôi, nó được kẹp gọn gàng bằng cánh tay đang cầm dù.
Hắn quấn một chiếc khăn phu la đỏ quanh cổ và nước da của tên này cũng có màu hung đỏ. Người đàn ông này có một khuôn mặt nhỏ dễ mến nhưng ngộ nghĩnh với một chòm râu họn và một mái tóc quăn loăn xoăn ở hai bên thái dương.
Hắn không mặc cả quần lẫn áo, Ambrose cũng không kỳ lạ, nhân mã hình như cũng trần chuồng như vậy.
“Đó là một vị thần rừng nửa người nửa dê.” Ambrose nghe Lucy lẩm bẩm.
“Được rồi, đây chắc là một giống mới chưa được khám phá.” Ambrose cho kết luận.
Cậu thấy ông thần rừng này, hoảng sợ, ông ta trốn sau một cái cây, mấy hộp giấy ông mang theo rơi khắp nơi.
“Trời cao phù hộ cho tôi!” Ambrose nghe ông thần rừng kêu lên. Ông ta run tẩy sau cái cây, thỉnh thoảng ông thò cai tai tròn như cái phếu ra.
“Xin chào.” Lucy lên tiếng. Fayola cầm một gói đồ đưa cho ông.
Nhưng thần rừng bận rộn nhặt các gói giấy nên thoạt đầu ông không nói gì. Miệng ông phát ra mấy tiếng ‘ậm ờ’. Sau khi nhặt xong thì ông cúi chào thật thấp.
“Chào buổi tối tốt lành, chào buổi tối tốt lành.” Ông thần rừng lắp bắp. “Xin lỗ… tôi không muốn tỏ ra quá tọc mạch … nhưng tôi muốn hỏi … không phải phép lắm … cô bé là con gái của Eve không?”
Ông nhìn Ambrose nói: “Còn cậu bé là con của Adam?”
“Eva, Adam?” Ambrose thắc mắc hỏi lại. Theo cậu biết đây là hai con người đầu tiên trong kinh thánh. Cậu cũng không biết phù thủy có phải con của họ không.
Trong khi Ambrose đang tính toán cội nguồn phù thủy thì một bên Lucy đáp:
“Cháu tên là Lucy. Và cháu không hiểu ý của ông.”
“Nhưng cô có … bỏ quá cho tôi … khi gọi cô là cô bé không?” Thần rừng hỏi.
“Tất nhiên chúng cháu là cô bé. Còn Ambrose là một cậu bé.” Fayola cũng không hiểu nói.
“Vậy mấy cô cậu là con người?”
“Tất nhiên cháu là người chứ.” Lucy nói, Ambrose thì không nghĩ nhiều cũng gật đầu.
“Để cho chắc chắn, để cho chắc chắn.” Thần rừng tự nói. “Sao mà tôi ngu ngốc thế! Nhưng tôi chưa hề trông thấy con của Adam và con gái của Eve bao giờ. Có thể nói …”
Ông dừng lại như thể muốn nói một cái gì đó bất chợt hiện ra trong đầu, nhưng đã kịp nhớ ra và dừng lại đúng lúc. “Phép lịch sự” Ambrose nhắc ông ta.
“Đúng vậy, rất vui, rất hân hạnh gặp cô cậu.” Ông mỉn cười nói tiếp. “Cho phép tôi tự giới thiệu. Tên tôi là Tumnus.”
“Rất vui được gặp ông, thưa ông Tumnus.” Ambrose, Fayola và Lucy theo phép lịch sự nói.
“Tôi có thể mạo muội hỏi không, làm thế nào ba người vào được Narnia?” Tummus thắc mắc.
“Narnia? Narnia là ở đâu?” Ambrose tự hỏi, cậu không có bất kỳ thông tin nào về vùng đất này trên thế giới. Cậu lại nghe Tummus giới thiệu:
“Đây là xứ sở Narnia, nơi chúng ta đang đứng, nằm giữa cột đèn và lâu đài vĩ đại Cair Paravel trên bờ biển Đông. Cánh rừng này gọi là Westernwood, đi xa về phía tây ta gặp con sông lớn (The Great River).”
Nghe ông giới thiệu, Ambrose cảm thấy không ổn, tất cả những tên địa danh này, cậu đều không biết, nếu có thể, cậu sẽ gọi Deus ra hỏi ngay chỗ này là đâu.”
“Còn ba người … phải chăng ba cô cậu đến đây từ cánh rừng hoang ở miền Tây?” Tummus hỏi.
“Chúng cháu đi qua cái tủ áo của căn phòng bỏ trống.” Fayola nói. “Nó gọi là Anh quốc…”
“Anh Quốc” Ông Tumnus nói với giọng rầu rĩ. “Nếu như tôi học địa lý chu đáo hơn vào lúc còn nhỏ thì còn gì phải nghi ngờ nữa, tôi đã biết tất cả về những mảnh đất xa lạ ấy. Bây giờ thì quá muộn mất rồi.”
“Như vậy liệu hai cô bé có vui lòng quá bộ đến dùng trà với tôi không?” Tummus nhìn thấy Ambrose không nói ở mộ góc, ông suýt quên cậu ta. “Và dĩ nhiên cả cậu bé nữa?”
“Cám ơn ông rất nhiều, thưa ông Tumnus. Nhưng e rằng cháu phải quay về thôi.” Lucy nói.
“Nó ở ngay khúc quẹo kia ấy mà.” Thần rừng nói “Ở đấy có lò sưởi đang cháy rừng rực… bánh mì nướng… và cá mòi… cả bánh kem nữa.”
“Được, chúng cháu sẽ tới, phải không Ambrose?” Fayola rất thích bánh kem, cô bé đồng ý luôn. Ambrose nhìn Fayola muốn đi, cậu cũng gật đầu. Một bên Lucy thấy hai người đồng ý, cô bé đành phải đi theo.
Tummus dẫn bọn họ đi về phía bắc, xuyên qua khu rừng, chẳng bao lâu họ đến một nơi mặt đất mấp mô lổn nhổn những cục đá.
Họ vòng qua một quả đồ xuống đến chỗ thấp nhất của một thung lũng nhỏ, ông Tumnus chỉ tay về một vách đá, ông nói:
“Tới nơi rồi, nhà của ta lấp phía sau mỏm đá kia.”
Không đó không phải một căn nhà như Ambrose tưởng, đó là một cái hang, chính xác hơn là một cái hang nhỏ, khô ráo, sạch sẽ, vách hang là đá đỏ, có một tấm thảm nhỏ trải dưới sàn.
Trong hang có bốn cái ghế, một cái bàn, một cái tủ áo, một cái mặt lò sưởi đặt trên bếp lửa. Trên cái bàn là chân dung một thần rừng già với chòm râu bạc.
Ambrose quan sát cái hang, cậu nghe một tiếng “Tạch” nhỏ, cậu thấy Tummus khóa cửa, ông ta len lén dấu chiếc chìa khóa một góc khuất, cậu thắc mắc hỏi:
“Tại sao ông lại khóa cửa lại, ông ở nhà mà?”
=============