Chương 14 : Căn nhà giống hệt
Tummus giật mình, ông giải thích: “Ngoài kia có nhiều thú dữ, ta khóa cửa sợ chúng xông vào cắp mấy đứa đi.” Vừa nói, Tummus vừa làm mặt xấu, khiến cho Fayola cười nghiêng ngả.
Một lý do lừa trẻ con. Ambrose kết luận, từ lúc ông ta mời ba người về uống trà, cậu đã nghi ngờ ông này có mưu đồ rồi, chờ tý nữa ông ta sẽ hiện mặt thật của mình, Ambrose suy nghĩ. Cậu cũng không lo lăng sự an toàn của mình, Fayola hay Lucy, trong túi của Ambrose phải gọi là đầy đủ ‘vũ trang’.
Ambrose nhìn thấy vách hang là cái kệ chất đầy sách vở. Cậu nói với Tummus:
“Cháu có thể đọc những cuốn sách này chứ?” Ambrose chỉ vào kệ sách.
“Sao lại không, cậu bé kỹ tính, cậu đừng làm hỏng chúng là được, chúng là của cha ta để lại.” Tummus vừa loay hoay chuẩn bị bánh, vừa nói.
“Cảm ơn ông.” Ambrose dáp lại. Có những cuốn sách như Cuộc đời và thư từ của Silenus; Nữ thần và cách thức của họ; Con người, Tu sĩ và người nuôi chim săn; Một nghiên cứu về những huyển thoại nổi tiếng;
Ambrose mở cuốn “Con người có phải là huyền thoại?” ra xem, cuốn sách được viết bởi một kẻ lang thang tên là Deca, cuộc hành trình đi tìm dấu tích của con người bắt đầu từ Suddering Wood, về phía đông, kết thúc là ở tàn tích của lâu dài vĩ đại Cair Parave, tác giả nghĩ con người đã ra biển. Ông chuẩn bị thuyền ra khơi. Trong sách nhắc tới một số ‘nhân vật’ đặc biệt, chúng là những con vật biết nói, ở đây cũng có phù thủy, cai trị Narnia là phù thủy trắng, bà trị vì trong kỷ nguyên của băng.
Bữa tiệc nhỏ chuẩn bị xong, đó là một bữa tiệc trà rất thú vị. Có món trứng chiên phồng, trứng trần hai phần cho chủ và khách, ngoài ra còn có cá mòi ăn với bánh mì nướng, bánh mì phết bơ, bánh mì với mật ong và cuối cùng là bánh mì cam phủ đường
Khi ba người đã ăn no bụng thì thần rừng bắt đầu trò chuyện. Ông kể những mẩu chuyện rất hay về đời sống trong rừng. Những buổi khiêu vũ lúc nửa đêm, các tiên nữ sống trong cái giếng như thế nào, những nữ mộc tinh và thần hoa, đến khiêu vũ với các thần rừng ra sao.
Lucy nhìn bức ảnh trên bàn, cô bé hỏi:
“Đây là cha của chú, ông ấy có khuôn mặt giống hệt chú.’’
Tummus mặt trầm xuống, ông nói:
“Đúng vậy, nhưng chú thật sự không giống ông lắm.”
“Cháu xin lỗi.” Thấy Tummus có vẻ không vui, Lucy nói “Cha cháu đang phải chiến đấu trong chiến tranh.”
“Cha của chú cũng từng vậy, nhưng nó đã lâu lắm rồi.” Tummus nói.
Ambrose vừa đọc sách nhưng cậu vẫn chú ý, ba người nói chuyện. Cậu không hiểu hỏi Lucy:
“Chiến tranh, chỗ mình ở không có chiến tranh, phải không Fayola?”
“Đúng vậy, chỗ chúng mình ở không có chiến tranh.” Fayola tò mò nhìn Lucy.
“Thật sao, vậy thì mấy cậu may mắn đó, nhà mình trước ở Luân Đôn, vì bị đánh boom, nên phải di tản tới nông thôn, mẹ mình vẫn ở đó, không biết bà có khỏe không.” Lucy nói.
Luân Đôn bị đánh boom, tại sao mình không biết, Ambrose trong đầu có một giả thuyết không tưởng, cậu định hỏi thêm, nhưng Tummus nói chặn cậu:
“Thôi nào cậu bé, bây giờ không nên nói tới chiến tranh, thay vào đó hãy nói những thứ vui vẻ.”
Sau đó để cho tâm trạng phấn chấn thêm, ông lấy từ trong ngăn tủ ra một cái sáo nhỏ trông rất lạ có vẻ như được tết bằng rơm và bắt đầu thổi. Âm điệu của nó làm cho hai cô bé muốn khóc, muốn cười, muốn nhảy múa và muốn đi ngủ cùng một lúc.
Cứ như thế nhiều giờ trôi qua, Lucy lắc đầu và nói:
“Ôi, ông Tumnus, cháu thật xin lỗi khi phải ngắt quãng cảm hứng của ông, cháu thích khúc nhạc của ông lắm nhưng quả là cháu phải về nhà. Cháu chỉ có thể ở lại vài phút thôi ạ.”
“Như thế là không tốt … vào lúc này, cô bé ạ.” Thần rừng nói, bỏ cái ống sáo xuống, nhìn Lucy lắc đầu vẻ mặt buồn rười rượi.
“Có chuyện gì vậy, Ông Tumnus ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?” Fayola cũng lo lắng hỏi.
Tummus đôi mắt nâu ứa lệ, những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống má, tong tong từ mũi chảy xuống, cuối cùng ông lấy hai tay ôm mặt, thổn thức.
“Hu, hu, hu!” Tumnus nức nở không ra lời. “Tôi khóc vì tôi là một thần rừng tồi tệ… hức … hức.”
“Cháu không hề nghĩ ông là một thần rừng như thế. Cháu nghĩ ông là một thần rừng thật tốt. Ông là một vị thần dễ mến nhất mà cháu từng gặp đấy.”
“Hức hức … cô bé nói thế vì cô bé không biết …” Tumnus nói giữa những tiếng nấc nghẹn ngào. ”Không, tôi là một kẻ tồi tệ nhất mà … tôi không nghĩ là có một thần rừng nào xấu xa đến thế kẻ từ khi thế giới này hình thành.”
“Nhưng mà ông đã làm điều gì vậy?” Ambrose hỏi ông.
“Người cha già của tôi, đây ảnh của ông cô cậu đã thấy. Cha tôi sẽ không đời nào làm một việc như thế này.”
“Một việc như thế nào?” Ambrose nói nay.
“Như cái việc mà tôi đã làm. Làm tôi tớ phục vị Bạch Phù Thủy. Tôi là thế đấy. Tôi được Bạch Phù Thủy thuê làm tay sai.”
Ông nói tiếp:
“Bà ta là người đã điều khiển cả xứ Narnia này dưới ngón tay cái của mình. Chính bà ta đã làm cho nơi đây lúc nào cũng là mùa đông. Mùa đông vĩnh viễn, không bao giờ có Giáng Sinh; cứ thử nghĩ đến chuyện ấy xem!”
“Bà ta bắt ông làm gì.” Ambrose dồn ép nói.
Tumnus nói với một tiếng rên sâu thằm trong lồng ngực:
“Làm một việc tồi tệ nhất. Tôi là một kẻ chuyên đi bắt cóc người cho mụ. Hãy nhìn tôi đi người con gái của Eve. Cô bé có tin là một gã thần rừng nào đó có thể đến gặp một ba đứa trẻ ngây thơ trong rừng, giả vờ thân thiện với chúng, mời chúng về nhà, về cái hang của mình, rồi tìm cách đem giao nộp chúng cho Bạch Phù Thủy không?”
Tới lúc này, Ambrose tay thò trong túi, nắm chặt lọ thuốc, nếu Tummus có hành động gì, cậu cho ông ta thành đuốc sống luôn. Ambrose tiến lên trước che trước mặt hai cô bé.
Lúc này Lucy tránh Ambrose, Fayola đã nhìn ra, ánh mắt nhìn Tummus thay đổi, Fayola cố kéo tay cô bé, nhưng cô bé vẫn đi về phía trước nói:
“Không, cháu dám chắc ông không đời nào làm một chuyện như thế.”
“Nhưng tôi … tôi lại… làm đấy!”
Nhưng Lucy kiên quyết:
“Thế thì đó là một việc làm xấu, nhưng ông đã ăn năn hối lỗi, vì vậy cháu nghĩ ông sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này nữa.”
“Con gái của Eve, thế cô bé không hiểu à? Đó không phải là việc tôi đã làm, mà là việc tôi sắp làm… vào ngay lúc này.” Tummus cười khổ nói.
“Ý của chú là gì?” Lucy kêu lên, mặt trắng bệch.
“Cô là một đứa trẻ. Bạch Phù Thủy đã lệnh cho tôi là nếu tôi gặp một đứa con trai của Adam hoặc một con gái của Eve thì tôi phải lập tức bắt chúng đem giao cho mụ ấy. Mấy cô cậu là người đầu tiên mà tôi gặp. Tôi đã giả vờ thân thiện với cô, mời cô về hang uống trà, và trong suốt thời gian qua tôi chỉ chờ cho đến khi cô lăn ra ngủ để ra khỏi hang mách với mụ.”
“Ồ, nhưng ông sẽ không làm thế, ông Tumnus” Lucy nói. “Phải không?”
“Cháu xin lỗi, ông Tumnus, nhưng làm ơn hãy để cho cháu về nhà.” Fayola đột ngột lên tiếng.
“Vâng, tất nhiên là tôi sẽ làm thế. Tất nhiên tôi nên làm thế.” Tummus nói
Trước khi gặp ba người ông còn chưa biết gì về con người…Bây giờ thì ông đã rõ rồi. Lucy là cô bé vô cùng hiền lành, ngây thơ, cô bé luôn tin vào điều tốt nhất của mỗi người. Fayola thì vui vẻ, luôn quan tâm tới bạn bè. Còn về Ambrose, cậu bé là người tinh tế, có trách nhiệm, tuy ông cảm thấy bóng tối trong sâu con mắt cậu. Tummus nói:
“Tôi sẽ đưa cô quay lại chỗ cột đèn. Tôi hy vọng cô sẽ tìm được đường quay về Anh Quốc, được chứ?”
“Chắc chắn chúng cháu có thể tìm được đường về.” Ambrose nói.
“Nhưng chúng ta phải hết sức lặng lẽ mới được. Thế giới này đầy rẫy những tên do thám của bà ta. Kể cả cây cối cũng đứng về phía bà ta.”
Bốn người đứng dậy, Tumnus dẫn đường, họ đi ra ngoài trời tuyết. Chuyến trở về khác hẳn lúc đi đến hang thần rừng, họ đi nhanh như biến, không ai nói một lời và Tumnus chọn những chỗ tối mà đi.
Khi tới chỗ cột đèn, Tummus nói:
“Từ đây mấy đứa biết đường đi về nhà mình chứ?”
“Chúng cháu biết đường, cảm ơn chú.” Ambrose bước lên trước nói
“Vậy thì hãy mau về nhà… thật nhanh lên… và cô bé có bao giờ tha thứ cho cái việc tôi định làm không?” Ông nhìn Fayola và Lucy hỏi.
“Tất nhiên, cháu có thể quên chuyện này.” Lucy nói, nồng nhiệt bắt tay thần rừng, Fayola cũng vậy.
“Còn cậu bé?” Tummus hi vọng nhìn Ambrose.
“Cháu sẽ không quên đâu, nhưng chú phải cẩn thận mụ phù thủy.”
Nói xong, Ambrose kéo tay Fayola và Lucy chạy về đường cũ. Vừa chạy đi, hai cô bé chào tạm biệt Tummus.
Sau năm phút chạy thục mạng, ba người nhìn thấy cái tủ lấp ló sau tán thông, họ đi chậm lại. Lucy lo lắng nói:
“Ông Tummus sẽ không sao chứ, mụ bạch phù thùy biết thì ông sẽ sao?”
“Không sao, Lucy. Chắc ông ta bị nhốt mà thôi.” Dùng một chút Ambrose nói.
“Bà phù thủy sẽ cắt đuôi Tummus, cưa hai cái sừng cụt đi, sẽ nhổ từng cọng râu, sẽ vung cây gậy phép biến bộ móng guốc đẹp đẽ của ông thành bộ móng thảm hại của một con ngựa. Cũng có thể, bà ấy còn giận dữ ghê gớm đến mức biến ông ta thành đá thành mốn món trong bộ sưu tập khủng khiếp của bà ta.”
Lucy hét lên: “Thật khủng kiếp, chúng ta phải quay lại cứu Tummus…”
Ambrose giữ Lucy lại: “Bạn chỉ là một đứa bé thôi, bây giờ chúng ta phải tìm sự trợ giúp, tui sẽ nhờ Baemyn cứu ông ta.” Ambrose nói.
“Đúng vậy, cha mình rất mạnh.” Fayola gật đầu nói.
Ba người đi tới trước tủ áo, Lucy nghe vậy bình tĩnh lại nói:
“Thế thì tớ sẽ nhờ người lớn giúp, bốn anh em mình đang ở một vị nhà giáo sư, mình sẽ nhờ ông giúp. Ông ta tên là gì nhở….Đúng rồi, ông ấy là Digory Kirke.”
Ambrose nghe cái tên này, cậu đột ngột đi chậm lại, Fayola thấy vậy cũng giảm tốc độ. Lucy đi vượt lên trước, cô bé cả người đã ở trong đống quần áo, cô bé hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Không… không có gì… chúng ta đi tiếp…” Ambrose đáp, cậu ra nhìn Fayola bảo cô bé an tâm.
Nhưng trong lòng cậu, như núi lửa phun trào, gió to sóng lớn. Kết hợp những thông tin trên, Ambrose khẳng định suy đoán của mình là chính xác.
Lucy chay nhanh ra khỏi cái tủ, đưa mắt nhìn quanh, vẫn thở hổn hển. Bên ngoài trời vẫn mưa và nó có thể nghe thấy giọng nói của anh chị nó vẫn ngoài hành lang.
“Em ở đây.” Lucy la lên “Em ở đây. Em đã quay về. Em không sao hết.”
Ambrose cùng Fayola bước vào cái tủ, rồi hai người xuất hiện ở mặt bên kia, căn phòng không thay đổi.