Chương 81 : Alan xuất hiện

Buổi chiều hôm đấy, khi Avaris cùng Hwin và Bree hai con ngựa đi dạo, họ chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối. Bree thì cố chải chuốt cái đuôi của mình - thật ra nó giờ trông rất tơi tả.
Động tác này khiến cho hai cô gái sặc cười.


“Ôi, thật là... Bree anh đã trở nên điệu đà như một tiểu thư Tarkheena ở Tashbaan từ bao giờ vậy?” Hwin hất cái bờm trên đầu trêu ghẹo nói.
“Cậu trông thật ngớ ngẩn hết chỗ nói, Bree ạ.” Aravis nói.
“Nhân danh Bờm Sư Tử, tôi không phải như thế đâu, Tarkheena.” Bree thanh minh với hai chữ không vừa lòng trên trán.


“Tôi chỉ tự tôn trọng bản thân mình, và tôn trọng những người trong bữa tiệc.” (Bằng cách tự làm đẹp - Bree nói thầm.)
“Bree.” Aravis hỏi, cô bé không quan tâm đến chuyện đuôi ngựa dài hay ngắn.


“Tôi muốn hỏi bạn một câu từ lâu rồi. Tại sao bạn luôn miệng nói: ‘Nhân danh Sư Tử’ hay ‘Nhân danh Bờm Sư Tử’ vậy? Tôi tưởng cậu ghét sư tử lắm mà.”


“Thì đúng thế. Nhưng khi tôi nói đến sư tử, tất nhiên là tôi muốn nói đến Aslan, nhà giải phóng vĩ đại ở Narnia, người đã đánh đuổi phù thủy mùa đông băng giá ra khỏi Narnia. Tất cả những người Narnia đều nói câu này.”
“Vậy ông ấy là một con sư tử à?”


“Không, không, tất nhiên là không.” Bree nói bằng một giọng có vẻ rất sững sờ. Xem ra Bree cũng không biết nhiều về Alan và chắc chắn ông ta là thứ gì.


available on google playdownload on app store


“Tất cả những câu chuyện về ông ấy được người ta kháo nhau ở Tashbaan… Rằng Alan là một con quỷ trong hình hài một con sư tử…” Avaris vẫn cảm thấy sợ, cô bé sờ lên vết thương trên vai.
Bree thừa nhận sự thiếu hiểu biết của mình nói:


“Tôi cũng chỉ là một con ngựa non mới đẻ lúc còn ở Narnia nên bản thân tôi cũng không thể hiểu mọi chuyện thật đầy đủ được.”
Khi cả bọn đang mải mê buôn chuyện thì một cơn gió thoảng qua, từ lúc nào phía trước con đường bọn chúng đang đi xuất hiện một con sư tử.


(Hình như không phải cơn gió mà là hơi thở của con sư tử.)
Hwin đứng gần nhất, cảm nhận sự áp lực vô hình, không hiểu sao cả người run lên, cô ngựa hí lên một tiếng run rẩy nói:
“Xin ngài sư tử, ngài thật đẹp đẽ uy phong, xin ngày hãy tha cho chúng tôi…”


Không để Hwin nói hết, từ miệng con sư tử không phải tiếng gầm ghê rợn mà là một giọng nói trầm ấm áp:
“Con gái thân yêu nhất của ta! Yên tâm không ai ăn thịt hay đánh đập con đâu, chào mừng con trở về thế giới tự do..”
“Ngài là Alan…” Bree cố gắng nói bằng giọng không sợ hãi.


“Đúng vậy, Bree con trai ta…”


Nhìn nên nhìn xuống con sư tử một lần lữa, hai con ngựa dần dần không cảm thấy sợ hãi nưa, mà có một vẻ thân thiết phảng phất đang đậm dần lên. Bọn chúng hí hửng nhảy nước kiệu đi tới bên cạnh sư tử, bọn chúng gặp Alan, người chỉ xuất hiện trong những câu chuyện trước khi đi ngủ.


“Lại gần đây Aravis, con gái của ta. Coi đây. Móng vuốt của ta mềm như nhung. Con sẽ không bị thương lần nữa đâu.” Alan nói với Avaris khi trông thấy cô còn đứng một mình.
“Lần ấy chính là ngài ư?” Aravis giọng hụt hơi hỏi.


“Phải, chính ta đã đả thương con. Trước sau ta cũng là con sư tử con đã gặp trong toàn bộ cuộc hành trình. Có biết tại sao mà ta làm con bị thương không?”
“Thưa không…”


“Những vết cào trên lưng con như thế mới công bằng với những vết roi đã hằn trên lưng người hầu gái vô tội bởi vì con đã bỏ thuốc mê cho cô ta để bỏ trốn khỏi nhà. Con cần phải biết cái cảm giác ấy như thế nào...”


Avaris thật bất ngờ, nghĩ lại cô mới thấy hành động khi đó non nớt tới nhường nào, cô hỏi Alan:
“Cô ấy có bị liên lụy gì thêm về cái lỗi con gây ra không ạ?”
“Ai biết được!! Có lẽ cô ta bị đuổi ra khỏi nhà và lập gia đình rồi cuộc sống mới hạnh phúc sẽ tới…”


“Thôi chúng ta lên đi thôi kẻo lỡ mất bữa tiệc…” Alan không muốn nói về cô hầu gái vừa đáng thương vừa đáng trách đấy nữa.
=====


Đêm đó là một buổi tối rất vui vẻ, bữa tiệc khiến Ambrose nhớ tới các bữa tiệc hoàng gia định kỳ hàng tháng. Những người dân ca múa vui vẻ, điều kỳ diệu là không ai hy sinh cả, nó thật là một phép màu, những người mất khả năng chiến đấu đã ngay lập tức được đưa vào lâu đài trị thương.


Tối hôm đó cũng có một vị khách đặc biệt tới, là Alan, thần bảo hộ của Narnia. Tới lúc thấy Alan Ambrose mới nhận ra chính con sư tử theo ba người bọn họ trong suốt chuyến đi là ông ta.


Khi ông ta biến thành sư tử trông thật là dã thú, Ambrose dù ngờ ngợ nhưng không thể nhận ra được, bây giờ nhìn khuôn mặt sư tử hiền hòa của Alan khiến cậu thấy là lạ.


Qua vài câu chuyện, Ambrose lại biết chính Alan đã cứu Shasta khi còn trong tã lót, ông đẩy cậu tới nhà của một ngư dân. Rồi chính ông đi theo cậu trong suốt chuyến đi.


Ambrose đột nhiên phát giác ra một điều, hình như Alan chỉ xuất hiện khi có sự thay đổi thống trị ở Narnia, mười bốn năm trước khi anh em nhà Penvensie lên ngôi, hiện tại Alan lại xuất hiện, không lẽ anh em nhà Penvensie xảy ra chuyện gì.
Ambrose lại gần hỏi sư tử thì được ông trả lời:


“Cậu bé, cậu thật nhạy cảm, nhưng cũng không phải bốn vị vua và nữ hoàng của Narnia ch.ết đâu, họ chỉ kết thúc một hành trình thôi…”
Kết thúc một hành trình… Ambrose lẩm bẩm, xem ra Lucy bốn người sắp trở về hiện thực, mà Shasta chính là vị vua Narnia tiếp theo Alan lựa chọn.


Đúng vậy, anh em họ còn có người thân gia đình bạn bè, sẽ là rất không công bằng khi họ bỏ cả cuộc đời ở đây, sẽ thật rất có lỗi với cha mẹ họ, khi mà bốn đứa con của hai người không nhớ gì về mình.
Alan không thể vì Narnia mà hi sinh tình cảm của bốn anh em nhà Penvensie được…
=======


Sáng hôm sau một cuộc thẩm phán dành cho Thái tử Rabadash mở ra. Vua Lune nhíu lông mày, thở dài và nói:
“Ái chà! Chúng ta vẫn còn anh bạn Rabadash ch.ết tiệt này trong tay. Cần phải làm một cái gì đó để giải quyết mọi chuyện với anh bạn này.”


Lucy ngồi bên tay phải của vua Lune và Aravis ngồi bên tay trái. Vua Edmund ngồi ở một đầu bàn còn ngài Darrin ngồi đối diện với vua ở đầu bàn bên kia. Peridan (Nhân mã), Shasta và Corin ngồi ở cùng phía với nhà vua.
“Bệ hạ hoàn toàn có quyền chém đầu hắn.” Peridan táo bạo nói.


”Chính cái tội danh tấn công thành Anvard mà không khiêu chiến đã đặt y ngang hàng với những tên thích khách.”
“Điều đó rất đúng.” Edmund cũng đồng ý với vị thống lĩnh của mình nói.


“Nhưng kể cả một tên phản bội thì cũng có thể cải tà quy chính. Tôi biết một người đã làm được điều đó.” (Tác: Chính là tên ngu ngốc Edmun bị Phù thủy trắng lừa chứ còn ai…)
Khuôn mặt nhà vua trẻ có một vẻ đăm chiêu, nói thêm:


“Giết cái tên Rabadash rất có thể sẽ đẩy lên nạn binh đao đẫm máu với Tisroc.”
Vua Lune nói:
“Sức mạnh của Calormen là ở quân số mà quân số thì chẳng bao giờ vượt qua được sa mạc. Với lại, bọn chúng vừa thua một cách vô cùng thể thảm trước Thất đại đảo quốc.”


“Theo ý kiến của tôi, đức vua hãy tạo cho hắn một cơ hội. Hãy trả lại tự do cho hắn với điều kiện hắn cam kết sẽ làm việc tốt trong tương lai. Rất có thể là hắn sẽ giữ lời.” Lucy nhân hậu nói.
“Có thể loài vượn còn có khả năng giữ lời hơn hắn em gái ạ.” Edmund bốc lên nói.


“Nhưng thề có Bờm Sư Tử, nếu hắn tráo trở thì có thể vào một lúc nào đó, ở một nơi nào đó bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ lấy đầu hắn trong một trận đấu công bằng.”
“Cũng đáng thử một phen.” Vua Lune nói và những người có mặt đều tán đồng.
“Mang tù nhân lên đây….”






Truyện liên quan