Chương 82 : Kết cục của sha, Avaris và Rabadash.
Rabadash được giải đến, tay và chân bị trói lại. Nhìn hắn, bất kì ai cũng có thể nghĩ là hắn đã trải qua một đêm trong địa ngục trần gian, cả người xơ xác, đôi mắt mất thần.
Đáng lẽ ra hắn đã ch.ết sau khi sử dụng thuốc, nhưng Lucy lại cho hắn một giọt rượu quý (làm bằng mật của một trong những loài hoa lửa mọc trên những rặng núi của mặt trời. Chỉ cần một giọt cũng có thể làm người bị thương khỏe lại), Lucy đã lôi hắn trở lại từ tay thánh Tash của dân tộc hắn.
“Theo pháp luật hiện hành của các quốc gia, chúng tôi hoàn toàn có quyền xử trảm thái tử ngươi…”
“Tuy vậy xét thấy hoàng tử trẻ người non dạ và hấp thu một nền giáo dục yếu kém, thiếu vắng những yếu tố nhân văn và tinh thần quý tộc cao quý, mà rõ ràng hoàng tử đã bị nhiễm bẩn trên mảnh đất của các nô lệ và các bạo chúa; chúng tôi quyết định trả lại tự do cho hoàng tử, không làm phương hại đến bất cứ mặt nào nhưng với những điều kiện như sau: Thứ nhất…”
“Ta nguyền rủa ngươi, đồ chó man rợ!” Rabadash hơi tỉnh lại một tý rồi hắn tuôn ra những lời lẽ độc địa.
“Ngươi nghĩ ta thèm nghe những điều kiện của ngươi hay sao? Kinh tởm! Ngươi nói nhiều đến một sự giáo dưỡng mà ta không hiểu. Bỏ những sợi dây xiềng này đi, đưa cho ta một thanh gươm, bất cứ kẻ nào trong bọn bay có gan hãy ra đây tranh thiệt hơn với ta rồi hãy nói lý lẽ.”
Tên này vẫn thật ngoan cố. Mấy quý tộc nóng tính gầm lên đòi xử tử hắn.
“Ta không nghe điều kiện của bọn man di mọi rợ và lũ phù thủy các ngươi.”
Aslan bỗng nhiên xuất hiện ở giữa mọi người nhưng không một ai nhìn thấy ông đi vào.
Rabadash giật bắn cả người khi hắn nhìn thấy thân hình to lớn của sư tử nhẹ nhàng đứng giữa hắn và những người buộc tội hắn.
“Con quỷ! Con quỷ! Con quỷ!” Thái tử Rabadash ré lên. Hắn chỉ vào Alan nói:
“Ta biết rõ ngươi. Ngươi chính là con quỷ xấu xa ở Narnia. Ngươi, kẻ thù của các thánh thần.”
“Ta chính là hậu duệ của thần Tash, nếu ngươi động vào ta. Lời nguyền rủa của thần Tash bổ xuống đầu ngươi. Những ngọn núi ở Narnia sẽ bị nghiền ra thành cám…”
Thật đáng thương cho Rabadash vốn đã yếu thần kinh lại bị Alan dọa sợ tới sắp khóc.
Alan không để ý tới vị thái tử này, ông nhẫn nại nói:
“Giờ đã tới, hành động của ngươi sẽ phải trả giá..”
Khi Aslan vừa nói xong câu, thì đôi tai của Rabadash bắt đầu thay đổi. Nó mọc dài ra, nhọn hơn, chẳng bao lâu sau đã phủ đầy lông xám.
Hai giây tiếp theo, khuôn mặt hắn cũng biến đổi, nó dài ra, dày lên ở phần trên và đôi mắt to ra; cái mũi lại tụt xuống phía dưới khuôn mặt, lông mọc phủ kín cả khuôn mặt.
Rabadash biến thành một con lừa…. Hắn kêu lên:
“Ôi, đừng, đừng biến tôi thành lừa! Làm ơn đi! Nếu được là một con ngựa… be-be… be!”
Và thế là cả ngôn ngữ cuối cùng cũng biến thành tiếng lừa kêu.
“Bây giờ hãy nghe ta nói đây, Rabadash!” Aslan nói. “Sự công bằng chính là điều có lý, có tình. Ngươi sẽ không phải là một con lừa mãi mãi.”
“Trong đền thờ thần Tash ngươi sẽ được cứu vớt. Ngươi phải đứng trước bàn thờ thần Tash ở Tashbaan vào lễ hội mùa thu trong năm nay. Trước sự chứng kiến của toàn dân thành Tashbaan, tấm da lừa sẽ rơi xuống và mọi người sẽ nhận ra ngươi là Thái tử Rabadash.”
“Nhưng trong suốt cuộc đời ngươi, có lúc nào ngươi đi ra khỏi đền thờ lớn ở Tashbaan dù chỉ mười dặm ngươi sẽ lập tức có cái hình dạng như lúc này. Nếu chuyện đó xảy ra sẽ không có chuyện biến đổi thành người lần thứ hai đâu.”
Sau khi trừng phạt Rabadash, Alan biến mất theo một cơn gió, đáng lẽ ra hôm qua ông đã đi rồi, không ai biết ông đi đâu.
Tất cả những việc này Ambrose không biết được, cậu đang trên đường trở lại Thất đại đảo quốc. trong khi đang bay với vận tốc cao (tất nhiên là cùng Ẩn sĩ), Ambrose đang thấp thỏm không biết nói gì với Fayola.
========
Ngoại truyện: Kết cục của Rabadash, Shasta và Avaris.
Rabadash (hoặc con lừa) được đưa lên thuyền trở về Tashbaan rồi được mang đến đền thờ thần Tash vào lễ hội mùa thu và sau đó hắn lại được trở lại làm người.
Nhưng tất nhiên có đến 4 hoặc 5 ngàn người chứng kiến sự biến đổi này, và vụ việc này không thể ém nhẹm được.
Tisroc vốn đã đau ốm liên miên trước sự thất bại của Calormen, nay lại bị một cú sốc nữa, ông ta chưa kịp phế truất ngôi vị thái tử của Rabadash thì đã ch.ết.
Sau khi Tisroc già qua đời, Rabadash trở thành một Tisroc nối ngôi, hắn là một ông vua chuộng hòa bình nhất mà người dân Calormen biết đến.
Đó là vì hắn đâu dám đi quá Tashbaan mười dặm thì làm sao có thể tiến hành các cuộc chiến tranh, vả chăng hắn đâu muốn các Tashbaan của mình gặt hái được chiến công dựa trên những phí tổn của hắn… bởi vì đó cũng là cách mà các Tisroc bị mất ngôi báu.
Nhưng dù sao thì cũng nhờ những lý do cá nhân ấy mà những nước láng giềng nhỏ hơn cũng được hưởng thái bình.
Thần dân của hắn không bao giờ quên rằng hắn từng là một con lừa, trong thời kỳ hắn trị vì và trước mặt hắn, người ta xưng tụng hắn là Rabadash Thái Bình – Hoàng đế, sau khi hắn ch.ết và sau lưng hắn người ta gọi hắn là Rabadash Lố Bịch.
Còn về Shasta và Avaris, hai người đã có một bữa tiệc tiếp theo vô cùng hứng thú với những nhà thơ, thi ca xứ Achenland, chúng khác hẳn cái vị nhạt nhẽo, sáo rỗng của thi ca Calormen. Bọn chúng luôn muốn nghe tiếp.
Rồi thật bất ngờ khi Vua Lune tuyên bố Shasta làm người nối ngôi, bởi một lẽ rất đơn giản, cậu ra đời trước người anh em Corin hai mươi phút.
“Nhưng con không muốn.” Shasta phản đối.
“Không có vấn đề con muốn hay không muốn, ta muốn hay không. Đây là luật.”
“Nhưng chúng con là anh em sinh đôi, chúng con ngang quyền với nhau.”
“Sinh đôi cũng có người ra trước ra sau. Con ra trước Corin 20 phút.”
“Ôi cha thân yêu!” Shasta kêu lên. “Con không muốn điều này chút nào. Và Corin, anh thật sự lấy làm tiếc. Anh chẳng bao giờ nghĩ là việc anh trở về lại tước đi cây quyền trượng trong tay em.”
Nhưng, Shasta rất bất ngờ trước phản ứng của Corin. Cậu ta nhảy tưng tưng hoan hô:
“Hoan hô! Hoan hô! Em sẽ không phải làm vua, em sẽ không phải làm vua. Bao giờ cũng là một hoàng tử. Làm hoàng tử sẽ có tất cả những trò vui!”
(Haizzz… Xem ra không có một kịch bản tranh giành ngôi vị sẽ diễn ra cho tác viết.)
Khi hai anh em lên cầu thang về phòng ngủ, Shasta hỏi em trai mình xem có thể làm được điều gì để thay đổi tình thế không. Corin nói:
“Nếu anh chỉ nói thêm một lời nữa về điều này, em sẽ… em sẽ đánh cho anh ngã lăn quay ra.”
Sau này khi họ lớn lên và trở thành những tay kiếm ngoại hạng, Cor là người có những ngón đòn rất “độc” thì cả Cor và bất cứ ai khác ở các nước phương Bắc đều không phải là đối thủ của Corin.
Shasta và Avaris thường xuyên cãi vã, tất cả vì sự chậm hiểu của Shasta làm cô bé tức điên lên.
Thế là năm tháng qua đi khi cả hai cùng lớn lên, họ đã quá quen thuộc với những cuộc cãi vã nảy lửa rồi lại làm hòa đến nỗi họ quyết định lấy nhau để tiếp tục làm những việc đó một cách thuận lợi hơn (Kết hôn).
Sau khi vua Lune băng hà, họ trở thành một ông vua và một bà hoàng hậu nhân đức sáng suốt của xứ Archenland. Và Ram Đại đế, vị vua nổi tiếng nhất trong tất cả những đời vua ở Archenland và Narnia chính là con trai họ.
Bree và Hwin đều sống hạnh phúc cho đến già ở Narnia, cả hai đều có vợ có chồng nhưng lại không lấy nhau. Cũng có khi trong nhiều tháng trời không có ai trong bọn họ chịu vượt qua đèo đến thăm bạn bè cũ ở Anvard.
----- Hết map Biên niên sử Narnia, Quyển ba: Con ngựa và cậu bé -----
PS: Xin lỗi mọi người đã câu chương, nhưng tác chỉ muốn cho mọi người biết kết cục của Shasta và Avaris, hai bọn họ sẽ không tiếp tục xuất hiện trong truyện nữa.