Chương 83 : Gặp lại Fayola
Ẩn sĩ mang theo Ambrose bay trở về Thất đại đảo quốc, bây giờ họ không tới hòn đảo hình con hải cẩu mà là một hòn đảo nhỏ hơn nhiều, nó nằm ở trung tâm Thất đại đảo quốc.
Từ xa, Ambrose thấy cả hòn đảo là một thành phố rộng lớn, rộng hơn Tashbban nhiều, phải gấp đôi về diện tích.
Bốn phía đông, tây, nam, bắc đều có những hải cảng tấp nập người qua lại. Những ngôi nhà san sát, cao ráo và sạch sẽ.
Bốn con kênh nhân tạo được đào chia cả hòn đảo làm năm phần, phần trung tâm là một lâu đài vô cùng xinh đẹp… với tường trắng, với vô số tháp canh nhọn hoắt xuyên thẳng lên bầu trời, nhiều lớp mái màu xanh nước biển, óng ánh và rực rỡ lên vì phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Rất nhiều cờ Thất đại đảo quốc cũng màu xanh treo trên tường thành, chúng rủ xuống, phất phơ trong gió.
Lâu đài trông giống từ trong những cuốn truyện cổ tích chạy ra vậy, nếu so sánh nó với Lâu đài Lune của Achenland thì như so sánh với gà với chim công vậy. Chỉ có pháo đài Cair Paravel của Narnia và Cung điện của Tisroc với sánh được về độ đồ sộ nhưng vẻ đẹp lại không bằng.
“Chào mừng vua của tôi tới lâu đài Flavitas, nữ hoàng Fayola đang rất muốn gặp bệ hạ…”
“Thật xinh đẹp và lộng lẫy…” Ambrose không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của Flavitas.
Ambrose và Ẩn sĩ hạ cánh xuống trước một cái sân nhỏ ở giữa những cái tháp canh… Ở đó, một đội hầu gái đã chờ sẵn, một vị phụ nữ đứng tuổi đi lên phía trước , khom mình nói:
“Thần tham kiến bệ hạ…”
“Đứng lên đi…” Ambrose phẩy tay nói.
“Xin nhà vua thay quần áo ạ. Bộ quần áo của bệ hạ đang mặc không phù hợp với vị thế của một vị vua một chút nào!”
Không chờ Ambrose phản ứng, hơn mười hầu gái phía sau bà ta ầm ầm lao lên bao vây lấy Ambrose, mấy ả mỗi người cầm một đồ vậy, trong chưa đầy hai mươi giây, Ambrose bị lột sạch.
Trong lúc chờ Ambrose thay quần áo, vị có vẻ là trưởng hầu gái này tiến nên chào Ẩn sĩ:
“Xin chào ngài ẩn sĩ. Chúc ngài một ngày tốt lành.”
“Xin chào bà Nemmis, bà cũng vậy. Nữ hoàng đang chờ bên trong hả?” Ẩn sĩ nhẹ nhàng đáp lại.
“Vâng.” Bà Nemmis gật đầu nói.
“Vậy tôi rời đi trước, nếu nữ hoàng có hỏi thì bà báo giúp tôi.” Ẩn sĩ nheo hai mắt lại nói.
“Vâng, tôi sẽ chuyển lời cho ngài.” Bà Nemmis mặt chuyên nghiệp hầu gái không cảm xúc nói.
Nói xong, Ẩn sĩ vung tay, toàn bộ cơ thể ông bay lên trong không khí, trước khi biến mất sau mấy ngọn tháp, ông ta còn tặng Ambrose hai ánh mắt cổ vũ…
Năm phút sau đó, Ambrose thay xong một bộ quần áo cực kì đẹp đẽ. Ambrose cảm thấy lớp vải mềm mại, thoáng mát, ám một mùi thanh dịu của biển cả. Nó khá giống bộ trang phục mười năm trước cậu mặc nhưng lại mang vẻ cao quý, trang nhã hơn hẳn, lại không thiếu lét mạnh mẽ, uy nghiêm.
“Nữ hoàng Fayola đang chờ bệ hạ trong đại sảnh, mời người theo thần…”
Ambrose đi theo bà Nemmis vào trong lâu đài, qua một hành lang rộng rãi, họ tới một cánh của khổng lồ, nó phải to bằng cái cổng thành ở Anvard.
“Mời bệ hạ.” Bà Nemmis không định đi vào cùng Ambrose, bà nói.
Ambrose đi tới cánh cậu, tim đập đập thình thịch.
Kẹt…. Kẹt….
Cảnh của từ từ mở ra, Ambrose bước vào đại sảnh, trước mặt cậu xuất hiện một khoảng không gian rộng lớn, ánh sáng từ trên mái nhà tràn xuống tạo thành những cột sáng.
Mũi cậu ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, xung quanh căn phòng là những bồn hoa rực rỡ đầy đủ màu sắc, có cả những con bươm bướm xinh đẹp vỗ cánh bay xung quanh.
Tai cậu nghe được những tiếng nước chảy tí tách, trong lắng. Những ô cửa sổ phải cao tới năm mét làm từ pha lê, bên ngoài chúng là một tháp nước.
Chân cậu cảm nhận được lớp thảm đỏ bên dưới vô cùng mềm mại. Cậu bước dần về phía hai ngai vàng cuối căn phòng.
Một ngai vàng đang ngồi một cô gái, trông cô gái mới hơn mười năm mười sáu tuổi. Nhưng ánh mắt không có vẻ ngây thơ, đa cảm như mấy thiếu nữ mới lớn.
Thay vào đó làm một vẻ trầm ổn, một chút lạnh lùng, càng nhiều vẻ uy nghiêm của một vị nữ hoàng.
Fayola Nữ đế của biển cả, nữ hoàng của Thất đại đảo quốc. Không ai trên thế giới này dám nhìn thẳng người, kể cả Peter Đại đế (vì tên này biết chỉ trong ý nghĩ Fayola có thể tiêu diệt hắn, kể cả toàn bộ Narnia).
Nhưng hôm nay có một người, một cậu bé dám nhìn thẳng vào mắt nữ hoàng.
Hai người nhìn nhau trong một lúc lâu, Ambrose muốn nói gì nhưng cổ họng cậu cứng lại, mãi cậu mới bật ra mấy chữ:
“Xin chào Fayola, cậu có khỏe không?”
Ambrose vừa dứt lời, bầu không khí đột ngột thay đổi, không khí lạnh cóng lại, hơi băng nhàn nhạt xuất hiện khắp nơi.
Nữ hoàng Fayola từ lúc nào đã biến mất trên ngai vàng, Ambrose hai mắt co lại, "uýnh một tiếng, cậu cảm thấy người như bị một con voi đá.
Thân hình nhỏ bé của Ambrose bị đánh bay, rồi tiếp đất cách vị trí cũ hai mươi mét.
“Fayola, bạn làm gì vậy...Khụ khụ…” Ambrose vật vã đứng dậy ho mấy tiếng và nói.
“Ngươi có phải là Ambrose Karling?” Fayola lạnh lùng nói.
“Đúng vậy.” Ambrose trả lời.
“Chứng minh…”
Ambrose nghe vậy giật mình, cậu lấy ra thanh Lleaud nói:
“Đây là thanh kiếm của mình…”
Cậu chưa nói xong, Fayola vung tay một cái, thanh kiếm nhanh như tên bay về phía cô bé. Fayola liếc nhìn thanh kiếm rồi nói:
“Không đủ..”
“Cái gì…” Ambrose nói, cậu chớp nghĩ làm sao để chứng minh mình là thật.
Ambrose kể lại một sỗ chuyện mà cậu với Fayola trải qua trong quá khứ.
“Chúng ta từng tham gia bữa tiệc khu rừng Westernwood, ở đó có Gấu nâu Pooh và anh em nhà sóc….”
“Chúng ta từng thám hiểm đường hầm dưới lâu đài Phù tủy trắng, bọn mình còn cứu đi ông già Noel nữa…”
Fayola chỉ đứng nghe, khuôn mặt cô bé lạnh băng băng không có bất kì biểu cảm gì, chờ sau khi Ambrose kể xong, Fayola nói:
“Chỉ có vậy….” Fayola giơ tay lên, bàn tay cô bé toae ra một thứ ánh sáng lạnh buốt.
Không xong, với tình hình này, Fayola định ra tay với cậu, sao Fayola ngày càng giống Phù thủy trắng vậy… Ambrose luống cuống nghĩ.
Mười giây qua đi, không khí ngày càng băng giá hơn, Ambrose run rẩy nói một câu:
“Mình nhớ rồi, còn một lời hứa của tớ với cậu….”
Khi nghe thế, khuôn mặt Fayola hơi chuyển sắc, cô bé nghẹn ngào nói:
“Lời hứa gì?”
Ambrose nghe vậy mới thở phào, trước ngực cậu vết đánh còn âm ỉ đau bỗng nhiên lại càng thấy đau hơn, cậu chậm rãi nói:
“Mình đã hứa với cậu là sẽ không bao giờ bỏ lại cậu một mình…”
Tới đây, Fayola bật khóc lớn:
“Thế mười năm trước chuyện gì xảy ra….”
Trong lòng cảm xúc kìm nén bạo nổ, mười năm trời, cô bé phải chống chịu cảm giác cô đơn này một mình, Fayola giờ chỉ chỉ biết khóc.
Ambrose vội vàng chạy tới ôm lấy Fayola, cậu an ủi cô:
“Khóc đi… Mình luôn bên cạnh cậu.”
Fayola nghe vậy càng gào khóc lớn hơn, Ambrose cũng khóc theo, sống mũ cậu cay cay, tự dưng nước mắt không ngừng chảy ra.
(Tác: Hazz... Main giờ vẫn còn trẻ con lắm)