Chương 101 : Đỉnh cao thần thái

Ambrose nghe cuộc nói chuyện, cậu đoán tên tóc đỏ lớn hơn là anh trai của hai tên sinh đôi này, đứa anh này có vẻ là học sinh nghiêm túc, không, chắc chắn là. Nhìn lên nhìn xuống từ ngoại hình, quần áo tới biểu hiện khuôn mặt đều cho biết điều đó.


Tên tóc đỏ lớn hơn trừng mắt với hai đứa em của mình rồi quay sang nói với Ambrose ba người:
“Xin chào, tân sinh, anh là Percy Weasley, học sinh năm thứ ba nhà Gryffindor, rất hân hạnh gặp mấy đứa…”


Nói xong tên này còn nở một nụ cười thân thiện giả tạo của mấy tay chính trị ra, nhưng có vẻ nụ cười của hắn không luyện tập tốt cho lắm, khiến khuôn mặt trở lên khó nhìn.
Trình tên này còn kém lắm, thấy thế Ambrose mới nở một nụ cười chuyên nghiệp đáp lại:


“Xin chào, tôi là Ambrose Karling, cũng rất vui khi biết vị học trưởng này…”
Percy nhìn biểu cảm của Ambrose mà mặt đơ cả ra, đây là lần đầu tiên cậu thấy một nét cười hoàn mỹ tới vậy, đây không lẽ là đỉnh cao như trong sách miểu ta, Percy thầm quyết định về toa phải xem lại mới được.


Còn về Max, vẫn cái vẻ chào hỏi hơi vụng về nhưng chân thành của cậu.
Tới lượt Fayola, Ambrose nheo mắt nhìn theo xem cô bé nói như thế nào. Fayola không cười thân thiệt, mà chỉ hơi nhếch môi, con mắt cô không nhìn thẳng vào mặt Percy mà lại vô tình liếc xéo sang một bên.
Giọng cô bé nhu hòa nói:


“Chào học trưởng Weasley, tôi là Fayola Smith, rất vui gặp anh…”


available on google playdownload on app store


Đây mới là đỉnh cao của thần thái, Fayola tỏ vẻ như không quan tâm, nhưng giọng nói, lẫn đôi tay đưa ra đều thể hiện vị thế thượng vị giả, khiến người ta không dám nhìn thẳng, cộng thêm một số hiệu ứng phép thuật mà cô bé nhằm vào Percy. Xem ra cậu phải học hỏi cô bé rất nhiều, Ambrose thầm tặc lưỡi.


Lúc này đối diện với Fayola, Percy cảm giác cả người nôn nao không khỏe, anh cảm thấy cô bé trước mặt thật, nói thế nào nhỉ, thật đáng ngưỡng vọng buộc anh phải đưa cả hai tay ra bắt tay của cô bé.
(Trong giao tiếp, bên nào phải dùng hai tay để bắt tay chào hỏi thì là bên thấp hơn, yếu thế hơn.)


Khi chạm vào tay Fayola, cả người Percy chảy mồ hôi lạnh, buộc anh phải nhanh chóng rút tay lại, cảnh này trông rất khiếm nhã.
Hai anh em sinh đôi tuy giả vờ khóc nhưng cũng chú ý tới, thấy Percy ăn thiệt thòi, chúng vừa hu hu lại vừa không nén được khúc khích mấy cái, tạo thành một tràng cảnh buồn cười.


Percy xấu hổ vì biểu hiện vừa nãy của mình, anh muốn bước thật nhanh ra khỏi đây, anh ta biện lý do mình có việc khác rồi ra khỏi toa, tên này còn không quên trừng Fred và George một cái.
“Trừng cái gì… muốn lòi mắt ra hả…”


Fred bật lại nói, còn George thì thâm hơn, cậu ta ngáng chân Percy khiến anh ta lao đầu ra khỏi của, nếu không có biến cố gì thì Percy tội nghiệp phải cắm đầu vô bức tường đối diện.


Có điều, một cánh tay to khỏe tòm lưng áo Percy lại, cánh tay xách thằng nhóc năm ba cho nó đừng vững, lại một tên tóc đỏ nữa xuất hiện, Ambrose giờ đã nhòe hết hai mắt rồi.
Tên tóc đỏ này là một thanh niên cao lớn, vạm vỡ, làn da sáng, mái tóc đỏ hơi dài theo kiểu lãng tử.


Tên này giọng trầm ấm nói:
“Phải cẩn thận chứ Percy, năm thứ ba rồi mà như lật đật trẻ con…”
Vừa nhìn thấy, thanh niên tóc đỏ, hai anh em sinh đôi đột ngột tăng độ diễn kỹ, chúng lao tới ôm lấy hông thanh niên tóc đỏ (vì chúng chỉ cao tới thế) nói:


“Charles, Pơ - sê - ri - ớt lại bắt nạt chúng em…”
“Phải phải… hắn còn lôi mẹ ra dọa nữa…”
Percy đúng một bên lại muốn trừng, nhưng tóc đỏ Charles cười sảng khoái xoa đầu hai đứa em trai nói:


“Thôi, đừng nghịch, đến trường không phải ở nhà, phải biết nghe lời Percy biết không? Với lại không được đặt biệt danh lung tung.”
Hai đứa sinh đôi khịt mũi khinh thường nói:


“Tại Percy gây sự trước chứ ạ, bọn em đang cùng bạn bè nói chuyện, thì tên này hùng hổ xông vào răn dạy, anh xem, sau này em đối mặt thế nào với mấy bạn đó.”
“Chuẩn luôn, thật mất mặt…”
Charles không để ý tới mấy đứa em nữa, anh ta quay lại giới thiệu mình với Ambrose ba người:


“Anh là Charles, anh trai của ba tên này, đang là đội trưởng đội Quidditch nhà Gryffindor.”
Ambrose cũng theo phép lịch sự giới thiệu mình, sau đó bọn họ nói qua lại mấy cậu rồi Charles dẫn Percy ra khỏi toa.
“Hừ, tên Percy suốt ngày đòi Charles giới thiệu cho hắn mấy vị cấp trưởng, huynh trưởng khác đấy…” Fred nói


“Tên này đáng lẽ ra phải vào Slytherin chứa không phải Gryffindor.” George thêm lời…
Ambrose nhìn hai anh em sinh đôi, cậu thầm thấy chuyến tàu tốc hành không nhàm chán nữa rồi.


Chuyến tàu đi suốt sáu tiếng đồng hồ, Ambrose cũng đã làm quen được với cặp sinh đôi nhà Weasley, tuy không thể là bạn thân nhưng lại trên mức bạn bình thường. Còn Max, tên này thật dễ kết bạn, hắn đang vác vai bá cổ hai anh em sinh đôi. Chúng trở thành bạn thân luôn rồi.


Con tàu sắp dừng lại, một thanh niên huynh trưởng thông báo, trong toa mọi người đã thay quần áo xong, lúc đầu hơi bất tiện vì có Fayola là nữ, thế là cả bọn con trai phải ra ngoài.


Bộ đồng phục này Ambrose đặt may đo ở Tiệm áo chùng của Madam Malkin cho mọi dịp nên rất vừa vặn, đặc biệt Ambrose và Fayola còn lấy một số loại vải đặc biệt mang về từ Narnia.


Đều này khiến cho bộ đồng phục vốn vừa người lại càng thỏa mái, ấm vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè… đã vậy không cần giặt vẫn thơm mát.


Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Lũ trẻ xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu và tối tăm. Bên cạnh Ambrose, hai anh em sinh đôi rùng mình trong trời đêm lạnh buốt.


Đúng lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, và Ambrose nghe một giọng nói ồm ồm trên đầu vọng xuống:
“Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây!”


Ambrose ngẩng đầu lên, cậu thấy trước mặt mình là một người đàn ông cao hơn ba mét, gương mặt ông ta đầy lông lá đang hớn hở chào đón lũ học sinh, đây có lẽ là cách ông ta tỏ ra thân thiện.
“Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta.”


Thay vì đi lên đường lớn như mấy học sinh lớp trên, bọn tân sinh phải mò mẫm trong bóng tối, trên con đường đầy sỏi đá. Ambrose nghe thấy mấy tiếng hét lên, có đứa đã ngã…
Bọn trẻ đi theo Hagrid - ông ta vừa giới thiệu tên mình xong -xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp.
Hagrid ngoái đầu ra sau, nói:


“Chút xíu nữa là mất đứa sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay.”


Ông khổng lồ này vừa nói xong, trước mặt Ambrose xuất hiện một lâu đài, nó ở bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao. Một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.


Max thì trợn mắt há mồm, chưa bao giờ nó thấy một công trình to như vậy, còn Ambrose và Fayola chỉ phủi mắt nhìn một cái, tuy trông lâu đài rất hoành tráng nhưng chúng đã thấy nhiều tòa đẹp hơn, to hơn ở Narnia rồi.
======
Ghi chú:


Charles Weasley sinh vào 12 - 12 - 1972, Ambrose đi học tại Hogwarts là năm 1989, như vậy, năm đó Charles Weasley mới có 17 tuổi kém ba tháng (1989 - 1972), vẫn còn là học sinh năm thứ 7.






Truyện liên quan