Chương 102 : Loạn nhập
Hagrid chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:
“Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người…”
Max muốn cùng Ambrose và Fayola một thuyền nhưng cặp sinh đôi đã kéo cậu lại, ba người cùng lên một thuyền, ồ, thêm một cậu bé da màu nữa, trời quá tối, Ambrose mới phát hiện ra.
Đưa cho Max một ánh mắt yên tâm, Ambrose hai người lên một con thuyền khác, trên đó có một cô bé đang ngồi, cô bé này không phải người Anh.
“Chúng mình có thể ngồi ở đây chứ ?”
“Ồ bạn tự nhiên…” Cô bé này đáp lại bằng một giọng tiếng Anh không được tự nhiên, hiển nhiên cô bé tới Anh quốc chưa lâu.
Thuyền rời bến, nó trôi chầm chậm trên mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Bỗng nhiên một cơn gió thổi tới là nhiệt độ giảm đi đáng kể, bây giờ đứa nào cũng có vẻ đói khiến cơn lạnh càng lạnh hơn.
Cô bé ngoại quốc mặc bộ đồng phục mỏng manh hắt - xì một tiếng rất đáng yêu, cô bé đang bị lạnh.
Thấy vậy, Ambrose tỏ vẻ thành thục lấy trong túi ra một cái áo khoác đưa cho cho cô bé, nói:
“Cậu mặc vào đi, không thì nhiễm lạnh, theo mình thì chúng ta phải trên hồ nước này nửa tiếng nữa.”
Nhận cái áo, cô bé ngoại quốc nói:
“Cảm ơn bạn, mình là Takagi.”
“Chỉ Takagi thôi ?” Ambrose hỏi lại.
“Đúng vậy…” Takagi nói.
“Bạn ở Nhật Bản hả? Hình như ở đó cũng có một trường phù thủy. Tên là Học viện Pháp thuật Mahoutokoro thì phải?” Fayola ngồi bên cạnh nói.
“Đúng là có trường đấy, nhưng một năm trước gia đình mình chuyển tới Anh nên mình nhập học ở Hogwarts luôn.”
“Ra vậy…”
Bây giờ, trên thuyền chỉ còn tiếng hai cô bé nói chuyện, Fayola như tìm được đứa bạn thân nói đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất.
Ambrose không biết cô bé Takagi thỉnh thoảng liếc cậu, miệng cô bé nhếch lên một nụ cười nguy hiểm.
(Tác: Ha.. ha… Ambrose vào tầm ngắm nhận thính rồi)
Đúng hai mươi tám phút sau, thuyền cập bến, bọn tân sinh lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn lão Hagrid đi kiểm tr.a lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không.
Rồi sau đó lão dẫn cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, đi theo ánh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng tòa lâu đài.
Đón lũ học sinh năm nhất là một bà phù thủy cao gầy, Ambrose nhận ra đó là giáo sư McGonagall.
Giáo sư McGonagall vẻ mặt nghiêm khắc nói:
“Cảm ơn anh, Hagrid, còn các trò, mời đi theo ta…”
Bọn trẻ đều im thin thít dưới uy thế của bà giáo sư, kể cả hai anh em sinh đôi Fred và George cũng ngoan ngoãn dị thường, xem ra hai tên này biết danh tiếng bà giáo sư.
Bọn trẻ theo giáo sư vào tiền sảnh, tại đây bà ra hiệu cho chúng dừng lại, bà nói:
“Chào mừng các trò đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các trò sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá.
Giáo sư McGonagall nhấn mạnh:
“Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các trò học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký túc xá.”
“Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng đào tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc.”
“Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.”
Lúc này bọn phủ thủy nhỏ đứa thì quần áo xộc xệch, đứa lại chảy nước mũi, có đứa thì quần áo toàn bùn… Tình trạng rất không ổn.
Cả bọn nghe giáo sư nói nhao nhao chỉnh lại đồng phục, vuốt lại tóc, phủi bụi, bù trên quần áo. Takagi cởi bỏ áo khoác đưa trả lại cho Ambrose, nói:
“Cảm ơn cậu, Ambrose.”
“Không có gì…” Ambrose đáp lại, rồi cậu cất cáo áo khoác vào túi, trên nó, Ambrose ngửi được thoang thoảng mùi hoa nhài nhẹ nhàng, không giống mùi hoa hồng của Fayola.
Bây giờ cậu mới quan sát rõ khuôn mặt của Takagi, cô bé có cái trán to, hơi dô ra đặc trưng của người phương Đông.
Cô có mái tóc dài màu nâu thẳng rơi xuống phần lưng trên. Takagi có đôi mắt nâu to, lông mày mỏng, má hồng và làn da sáng.
Takagi đứng cạnh Fayola, mỗi người một vẻ đông tây khác biệt…
Nhận ra ánh mắt của Ambrose, Takagi má vốn hồng lại càng hồng hơn, cô bé nhỏ nói:
“Ambrose - kun, sao bạn nhìn mình vậy?”
“A… không… không có gì…” Ambrose giật mình, đánh trống lảng nói sang chuyện khác.
Thấy vẻ mặt biến đổi của cậu, Takagi cười khúc khích nói:
“Hừm ummm, không có gì phải không…”
“Thật không có chuyện gì, sao bạn cười… ?” Ambrose hơi hoảng lùi lại nói.
Một bên Fayola nhìn Ambrose phải ứng, tức giận nói:
“Ambrose, bạn thật mất mặt…”
ch.ết! Ambrose bình tĩnh lại, cậu phải đánh giá lại Takagi, cô bé trong bên ngoài rất hiền lành và dịu dàng, nhưng có vẻ lại vô cùng nguy hiểm bên trong, cái vẻ ngoài lừa tình này cậu đã ăn đủ khi vừa mới gặp Fayola.
Thấy ánh mắt Ambrose cảnh giác, Takagi càng cảm thấy buồn cười, mãi cô bé mới kìm lại rồi nói:
“Ambrose, bạn không cần nhìn mình nguy hiểm thế đâu, chúng ta là bạn mà…”
Tin bà tôi mới bị bán lúc nào không biết, Ambrose thầm nghĩ, trong một giây tiếp theo, Ambrose biến lại thành vẻ mặt nhã nhặn, trầm ổn, cậu nói:
“Phải, mình xin lỗi…”
“Không sao.” Takagi vẻ mặt không sao nói, nhưng trong chớp mắt, cô bé lại nhếch miệng một cách nguy hiểm.
Ambrose thấy vậy rùng mình một cải, cả người đổ mồ hôi lạnh… một cô bé thật đáng sợ, cậu nghĩ.
Bầu không khí giữa ba người trở lên vi diệu, nói thế nào cho phải: Ambrose thì cố tỏ vẻ bình thường, Takagi thì một lúc lại liếc Ambrose một lần, rồi cười rung cả vai, còn Fayola lại nhìn qua Ambrose rồi nhìn lại Takagi, đột nhiên cô bé thấy không vui.
Bất chợt, một giọng nói hét lên:
“Ối! Cái… cái gì kia…?”
Tất cả đám tân sinh cũng đều há hốc mồm kinh hãi. Bây giờ, trong tiền sảnh có khoảng hai chục con ma vừa xuyên qua từ bức tường phía sau, lướt đi như một cơn gió lạnh ngang qua phòng. Chúng trò chuyện, gây hấn với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất.
Rồi một con ma trông giống một thầy tu tròn trĩnh mỉm cười nhìn quanh nói:
“Học sinh mới đây. Chắc là sắp được phân loại phải không?”
Một vài đứa trẻ bạo gan gật đầu nhưng vẫn im lặng. Thầy tu béo tiếp:
“Hy vọng các trò sẽ trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của ta ấy mà. Ở đó vui lắm.” Nói rồi con ma nháy mắt với Max, khiến thằng bé nhảy lên một cái.
Bên cạnh một con ma khác với cái đầu lỏng lẻo lên tiếng:
“Vào nhà Gryffindor mới đứng… mấy đứa nhớ đó.”
“Thôi đi Nick, ông không cần tranh với tôi, sao không đi tìm Bà Xám với cả Nam tước Đẫm máu mà tranh.”
“Bọn họ không giống, nhưng mà ông thì khác, Thầy tu ạ.”
Hai con ma vừa cái nhau vừa bay đi xuyên qua bức tường đối diện biến mất, đám tân sinh nhìn nhau thở thào một cái.
May là đúng lúc này, giáo sư McGonagall trở lại, giọng bà ta khiếm bọn học sinh vừa nhẹ xuống lại giật bắn mình:
“Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta.”
….
Đại sảnh là một gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư.
Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng.
Giáo sư McGonagall ra hiệu cho bọn trẻ trật tự rồi bà đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt Ambrose bọn người. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và bẩn cực kỳ.
======
PS: Tác muốn cho cuộc đời học sinh ở Hogwarts của Ambrose thêm ‘đặc sắc’ nên cho Takagi san loạn nhập vào, anh em nào không thích truyện đồng nhân Anime thì cứ yên tâm đọc, mình viết chuyện không mất chất Harry Potter đâu.