Quyển 2 - Chương 63
Sáng sớm hôm sau, trời xanh quang đãng, Khánh Nhiễm giữ thói quen trong quân nên vẫn dậy thật sớm. Trong lúc dùng điểm tâm sáng, nghe tỳ nữ nói Lận Kì Mặc đã đến giáo trường luyện kiếm của phủ, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ vết thương trên người hắn đã hồi phục nhanh như vậy.
Không hiểu sao tâm trạng nàng tốt lên hẳn, nhìn rặng mây nhợt nhạt trên bầu trời, gió mát nhẹ nhàng lướt qua, nàng chợt cảm thấy hứng thú, nên phất áo đứng dậy, mang theo thanh kiếm treo trên tường rồi bước ra khỏi phòng.
Khánh Nhiễm chưa đi vào giáo trường đã nghe thấy những tiếng trầm trồ khen ngợi không ngớt, vừa vòng qua Nguyệt môn, nàng đã thấy bóng trắng trên đài cao vũ động, kiếm khí tung hoành, hàn quang chớp lóe, người đang đứng trên giáo đài múa kiếm đúng là Lận Kì Mặc.
Kiếm thuật của hắn rất cao cường, khinh công lại rất tốt, khi di chuyển làm cuốn lên một tầng gió lạnh, tựa như bạch long cuộn mình trong không trung, lại giống như băng tuyết xoay tròn trên bãi cát vàng, làm những thị vệ đến tảo luyện của phủ phải trầm trồ khen ngợi.
Khánh Nhiễm đang muốn bước đến gần, thanh kiếm mà Lận Kì Mặc cầm trong tay lại đột nhiên chếch đi, đâm thẳng về phía này, đồng thời cơ thể cũng đột ngột phóng theo thanh kiếm, giống như một mũi tên rời khỏi dây cung bắn thẳng về phía Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm nhếch miệng cười, nhảy lên một cái, trường kiếm trong tay xoay tròn, còn chưa kịp tuốt khỏi vỏ, nó đã giao thủ mấy chiêu với thanh kiếm của Lận Kì Mặc trong không trung, làm bắn ra vô số tia lửa, sáng lòa chói mắt.
Hai người đồng thời nhảy xuống giáo đài, bọn thị vệ nhìn thấy đều vỗ tay tán thưởng. Thấy kiếm phong của Lận Kì Mặc lạnh thấu xương, chiêu thức biến ảo khôn lường, Khánh Nhiễm thầm khen một tiếng, thiếu soái Lân quốc lấy kiếm thuật để lập danh, quả thực không sai.
Nàng vốn còn lo lắng cho thương thế của hắn, nhưng bây giờ chứng kiến thế kiếm mạnh mẽ như vậy, tính hiếu thắng trong lòng lại nổi lên, trong chớp mắt thanh kiếm trong tay đã vũ động như rồng, làm cuốn lên từng đợt sáng chói mắt.
“Hảo kiếm pháp!”
Mũi kiếm của Khánh Nhiễm bức thẳng đến, Lận Kì Mặc cao giọng cười, cơ thể nhẹ nhàng nhanh nhẹn, bình tĩnh bay ra sau, trong ánh kiếm như thiểm điện lôi minh của nàng, hắn quát một tiếng, đồng thời mượn phản lực của thân kiếm, cơ thể như bạch hạc xoay tròn trong không trung, bật người bay lên cao, lấy lùi để tiến, trong nháy mắt đã nhẹ nhàng điểm chân xuống đất, rồi bay thẳng tới trước mặt Khánh Nhiễm.
“Chiêu Bình Sa Khinh Lạc này của Tứ lang quả thật không tồi.”
Khánh Nhiễm vừa nói vừa rót nội lực mạnh mẽ vào thanh kiếm, hàn kiếm trong tay bay ngang một vòng, tạo ra một vệt sáng ngăn cản thế công của hắn.
Lận Kì Mặc nghe nàng gọi mình là Tứ lang, trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ, đôi mắt hắn lấp lánh như sao, sung sướng không sao tả xiết, hắn quát lớn một tiếng, thế kiếm trong tay còn sắc bén linh hoạt hơn trước.
Hai người trên đài giao đấu kịch liệt, nhóm người đứng dưới đài cũng nhìn rất say mê, thoáng chốc, trong giáo trường chỉ còn nghe thấy tiếng kiếm lạnh lẽo va vào nhau, cùng với tiếng reo hò của mọi người khi ánh kiếm lóe lên.
Trên đài, Khánh Nhiễm bay lên cao, tránh thoát một đường kiếm sắc bén của Lận Kì Mặc, áo xanh tung bay, cổ tay chuyển động, mũi kiếm liền đâm tới chỗ Lận Kì Mặc vừa đặt chân. Lận Kì Mặc lại đột nhiên xoay tròn, bước trên thân kiếm đang phóng đến của Khánh Nhiễm, hắn mượn lực bay lên cao, cơ thể xoay mấy vòng trong không trung, như một con rồng bay thẳng lên trời, làm người ta cảm thấy hoa mắt.
“Hảo công phu!”
Một tiếng cười hồn hậu mạnh mẽ chợt vang lên, mọi người đồng loạt xoay người, thấy Lục Nguyên Hạ đang khoanh tay đứng sau nhóm người, hiển nhiên ông đã đến đây từ rất lâu, sau khi giật mình, mọi người đều cung kính hành lễ.
Lận Kì Mặc và Khánh Nhiễm cũng ngừng việc giao đấu, hai người nhảy xuống giáo đài, song song cúi người hành lễ.
“Bá phụ chê cười.”
“Lục lão tướng quân quá khen.”
Lục Nguyên Hạ cười cười nhìn hai người, chỉ cảm thấy nam tử mặc bạch sam có vóc người cao lớn vô cùng tuấn tú, còn nam tử mảnh khảnh mặc lam sam lại thanh nhã nhẹ nhàng, một người khí phách kiêu ngạo, một người không nhiễm bụi trần, hai người đứng chung một chỗ quả thật vô cùng hài hòa. Ông cao giọng cười, nhanh chóng bước đến vỗ vào vai Lận Kì Mặc.
“Hiền chất, người đời đều nói ngươi có kiếm thuật vô song, hôm nay cùng Dịch tướng quân Tinh quốc so tài, từ vô song này đảm đương không nổi đâu.”
Lận Kì Mặc cười nhìn Khánh Nhiễm, ánh mắt lấp lánh, nói: “Đã lâu không gặp được đối thủ như vậy, cháu cũng cảm thấy rất vui sướng.”
Khánh Nhiễm cũng cười, đang muốn nói chuyện, đã thấy một bóng người xanh ngọc vòng qua hành lang cách đó không xa, dáng người uyển chuyển, hai tay nâng váy dài, vội vàng chạy qua một hành lang uốn khúc khác, người đó đúng là Lục Linh Lung vừa gặp tối qua.
Tuy chỉ gặp một lần, cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng Khánh Nhiễm lại thấy một người trầm tĩnh tuệ mẫn như Lục Linh Lung sẽ không có dáng vẻ vội vã như vậy, nàng không khỏi có chút ngạc nhiên.
Lục Nguyên Hạ nhìn theo tầm mắt của nàng, gương mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, ông cao giọng hỏi: “Linh Lung, mới sáng sớm con đã vội vàng đi đâu vậy?”
Lục Linh Lung vẫn không ngừng chân, chỉ quay đầu cười, nụ cười này vô cùng xán lạn, cong theo mái tóc đang bay lên của nàng, làm người ta cũng cảm thấy phấn khởi vì nụ cười vui vẻ đó.
“Cha, Diễm ca ca trở về rồi, chốc nữa là đến cửa phủ, nên con ra đón huynh ấy.”
Nàng nói xong thì bóng người cũng chạy lên trước nhanh hơn, Lục Nguyên Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, lại cao giọng cười, nói: “Chậm một chút, đừng để ngã.”
“Con biết rồi.” Giọng nói trong trẻo của cô gái lại truyền đến, người đã cách rất xa.
Từ đôi mắt từ ái và giọng nói cưng chiều của ông, Khánh Nhiễm có thể cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm mà ông dành cho nữ nhi, nhớ tới người nhà đã sớm mất, nàng chợt ngẩn người, ngây ngốc nhìn Lục Nguyên Hạ, trong ánh mắt bất giác hiện lên vẻ ảm đạm và khát vọng.
Đột nhiên, bàn tay thả xuôi bên người cảm thấy ấm áp, có một sức mạnh chợt siết chặt nó, như đang cố bao bọc sự yếu đuối trong trái tim nàng, an ủi cảm giác ảm đạm trong lòng nàng.
Khánh Nhiễm sửng sốt, cúi đầu nhìn, ống tay áo màu trắng nhẹ nhàng bay theo gió che khuất tầm mắt của nàng, nhưng bên dưới lớp áo kia, tay của Lận Kì Mặc đang siết chặt lấy tay nàng, nó chân thành, ấm áp, kiên định và mạnh mẽ.
Trái tim Khánh Nhiễm đập thình thịch, nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, lại đúng lúc rơi vào một con ngươi đen nhánh sâu thẳm. Giờ phút này, con người ấy rất trong suốt, phản chiếu gương mặt của nàng, vẻ mặt của nàng… lúc này bóng dáng nho nhỏ kia chợt sáng lên trong đôi đồng tử đen láy của hắn, chiếm cứ toàn bộ đôi mắt hắn, dường như đang hút sâu nàng vào trong đó.
Hai má Khánh Nhiễm đỏ lên, nhẹ nhàng giãy tay ra, nàng cúi thấp đầu, đột nhiên nhớ tới lời mẫu thân từng nói với tỷ tỷ.
Mẫu thân nói, sau này một nữ nhân dù bần cùng hay phú quý, dù sống trong hoàn cảnh nào, nếu có một nam nhân nguyện ý cầm tay ngươi, an ủi ngươi, nguyện ý từ nay về sau cùng ngươi đối mặt với tất cả sóng gió, thì đó là một chuyện vô cùng may mắn, ngươi nhất định phải biết nắm bắt hạnh phúc, phải dũng cảm để giành lấy hạnh phúc, đừng để sau này phải ân hận cả đời.
Như vậy, vừa rồi hắn nắm chặt tay nàng, rốt cuộc là hữu tình hay vô tình, vì sao lại có thể khiến trái tim nàng đập rộn ràng như vậy…
Thấy Khánh Nhiễm khẽ giãy tay ra, Lận Kì Mặc cũng buông tay, vẻ mặt không đổi, nhưng khóe môi lại có ý cười nhàn nhạt, đôi mắt cũng vì cảm xúc trong lòng mà không khống chế được sáng lên.
Lục Nguyên Hạ thấy Lục Linh Lung chạy qua hành lang, thân ảnh biến mất trước mắt, thế này mới quay đầu nhìn Lận Kì Mặc, cười nói: “Để hai người chê cười, phu nhân mất sớm, nha đầu kia bị lão phu dạy hư, quả thật nữ nhi lớn rồi cũng không giữ được nữa.”
Lận Kì Mặc cười nói: “Lục tiểu thư thông minh khéo léo, đó là phúc của bá phụ. Diễm ca ca mà Lục tiểu thư vừa nói hẳn là Đan Tí Bàn Long mà người đời xưng tụng – Mạc Chi Diễm, tiểu chất xin chúc mừng thế bá tìm được lương tế *con rể tốt*.”
Lục Nguyên Hạ cao giọng cười, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng, xua tay nói: “Người tiểu nữ nói đúng là Chi Diễm, nữ nhân tự có phúc của nữ nhân, nữ nhi cũng đã trưởng thành, lão phu sẽ để con bé tự quyết định, chê cười chê cười.”
Khánh Nhiễm đã hồi phục tinh thần nhưng lại không có duũng khí nhìn Lận Kì Mặc đứng bên cạnh, nàng nghiêng đầu nhìn xa xa, nghĩ lại lời Lục Nguyên Hạ vừa nói.
Thật ra nàng cũng từng được nghe về Mạc Chi Diễm, nghe nói hắn là nghĩa tử của Lục Nguyên Hạ, võ công rất cao cường, binh khí thường dùng là Bàn Long bổng, bởi vì hắn mất cánh tay phải, tay trái sử dụng bổng, nên được người đời gọi là Đan Tí Bàn Long.
Mạc Chi Diễm ở Chiến quốc rất nổi danh trên giang hồ, những năm gần đây đã trở thành lâu chủ của tổ chức sát thủ Lang Gia Lâu, nghe nói hành tung rất bí ẩn.
Một nhân vật giang hồ vốn sẽ không khiến người đời chú ý, nhưng những lần Chiến quốc xuất binh đánh Tùng Mật cốc, người lãnh đạo dân chúng chống lại quân đội Chiến quốc chính là người này, vả lại, hắn nhiều lần lấy ít địch nhiều, khiến Chiến quốc phải hổ thẹn lui binh, cho nên người này ở tứ quốc cũng xem như có chút tiếng tăm.
Khánh Nhiễm vẫn còn trầm tư, Lận Kì Mặc liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng trầm tĩnh, sợ nàng lại nghĩ tới chuyện cũ, hắn liền cười nhìn về phía Lục Nguyên Hạ, nói.
“Mặc lại thấy bá phụ rất vừa ý chàng hiền tế này, Mặc nghe nói võ công của Mạc lâu chủ là do bá phụ thân truyền, không biết hôm nay Mặc có được may mắn nhìn thấy Đan Câu thương pháp nổi danh của bá phụ hay không?”
Mới vừa rồi Lục Nguyên Hạ nhìn thấy bọn họ luyện kiếm thì nhiệt huyết đã dâng trào, giờ phút này lại nghe hắn nói như vậy, liền cười ha ha, ông nhướng mày ngẩng đầu, sãi bước về phía giáo đài.
“Lâu rồi lão phu cũng không dùng thương, nay hiền chất nhắc tới, quả thật tay có chút ngứa ngáy, đến đây, đánh một trận với bá phụ.”
Lận Kì Mặc xoay người, lao qua trước mặt Khánh Nhiễm, tiến lại gần nàng cười nói: “Tuy uy danh của Đan Câu thương pháp không bằng Ngân Thương của phụ thân ngươi, nhưng rất có giá trị, Nhiễm Nhiễm nên nhìn kĩ một chút.”
Tiếng cười của hắn khe khẽ bên tai, Khánh Nhiễm giật mình, lúc ngẩng đầu thì hắn đã nghiêng người vòng qua người nàng, bật người bay lên giáo đài, dùng chân nhấc cây trường thương treo trên giá đựng binh khí.
Lục Nguyên Hạ cũng đã cầm trường thương trong tay, ông quát một tiếng rồi xông lên. Chỉ vừa nhấc trường thương, đã ẩn chứa tiếng sấm rền vang, thế công mạnh mẽ, Lận Kì Mặc bị buộc lui về phía sau hai bước, sau khi đáp trả mấy chiêu mới dần dần ổn định chiêu thức. Trên đài, cuồng phong thịnh nộ, nhiệt khí cuồn cuộn.
Khánh Nhiễm cảm thấy thương pháp của Lục Nguyên Hạ không biến ảo như phụ thân, cũng không dứt khoát như Yến Hề Ngân, mỗi chiêu mỗi thức của Đan Câu thương pháp đều nhẹ nhàng mơ hồ nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh sấm vang chớp giật, rất thích hợp để nữ tử tập luyện, bất tri bất giác nàng đã bị thương pháp này hấp dẫn.
Một bộ thương pháp kết thúc, tuy Lục Nguyên Hạ vẫn nói chuyện hồn hậu, nhưng đầu lông mày lại hiện lên một chút mệt mỏi, ông khách sáo với hai người Khánh Nhiễm vài câu rồi trở về Tư viện.
Khánh Nhiễm nhớ lại thương pháp vừa rồi, cũng thuận tay lấy một thanh trường thương đặt trên rìa đài, từng chiêu từng thức đúng là Đàn Câu thương pháp mà Lục Nguyên Hạ vừa sử dụng.
Lận Kì Mặc khoanh tay nghiêng người dựa vào giá treo binh khí xem nàng múa thương, không khỏi nhướng mày khâm phục trí nhớ và khả năng lĩnh hội của Khánh Nhiễm, thấy nàng xuất ra một chiêu hồi mã thương*, lúc thu trường thương lại theo thói quen vòng qua hông, rồi mới đâm trường thương lên, hắn không khỏi đứng thẳng dậy, khẽ cau mày.
(Hồi mã thương: quay đầu lại, bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch.)
Chiêu thức của nàng khi nãy, xoay, đâm, động tác liền mạch lưu loát, hiển nhiên là do thường xuyên thu thương như vậy.
Nhưng bình thường, động tác thu thương của chiêu hồi mã thương phải trực tiếp đâm ra, như vậy chẳng những mau lẹ, còn có thể có bảo vệ lưng khi bị địch nhân đánh úp. Nhưng Khánh Nhiễm lại xoay qua hông một vòng, như vậy sẽ làm mệnh môn ở lưng mở rộng, tuy động tác của nàng rất nhanh, người có võ công bình thường sẽ không lợi dụng được sơ hở này, nhưng nếu gặp phải cao thủ sẽ khá nguy hiểm.
Lận Kì Mặc đang muốn gọi nàng, lại nghe thấy một giọng nữ kinh ngạc truyền đến.
“Diễm ca ca, huynh làm sao vậy?”
Lận Kì Mặc im lặng nhìn sang, đã thấy cách đó không xa, trên hành lang chợt xuất hiện một thân ảnh cao ngất.
Đó là một nam tử rất lạnh lùng, một thân hắc y, cả người tỏa ra hơi lạnh, gương mặt người đó ẩn sau chiếc mặt nạ bằng bạc, nhưng giờ phút này, hắn lại không chớp mắt nhìn chằm chằm Khánh Nhiễm đứng trên đài, ánh mắt kia quá nóng cháy, mang theo cảm xúc cuồn cuộn, làm Lận Kì Mặc không hiểu sao phải cau mày.