Chương 68
Khu vực xung quanh vẫn ồn ào như trước, người ra kẻ vào, cổ họng Đồ Tiểu Ninh khô khốc, khóe mắt hơi ươn ướt.
Cô cố kìm nén nỗi xúc động muốn khóc, giọng nói cũng thấp hơn lúc nãy vài phần, “Là em đã làm sai, hôm qua em đã thử qua rồi, không có.”
Cô cảm thấy mình hình như bị bệnh tâm thần rồi, trước đây cô sợ có thai đến mức khủng hoảng, bây giờ không có thì lại suy sụp đến không nói nên lời.
Trước mặt lại có người rời đi, anh dẫn cô bước vài bước, cô còn chưa kịp nhìn thấy biểu cảm của anh thì đã nghe anh nói, “Vậy cứ theo kế hoạch của em đi, chuyện này sau này hãy nói.”
Nhưng khi nghe thấy vậy thì tâm trạng cô lại hết sức phức tạp, anh nói chuyện lúc nào cũng chừa đường lui, lại giống như Nhiêu Tĩnh mấy người bọn họ nói, lòng dạ rất sâu, đến cả việc tham dự lễ truy điệu của cha sếp ở ngân hàng, anh đều biết thuận nước đẩy thuyền, trải thảm cho con đường xét duyệt nghiệp vụ sau này, cô không biết vào lúc này anh có thực sự tôn trọng cô hay không, hay là cơ bản không muốn có con với cô, anh làm việc gì cũng đều hoàn hảo không thiếu sót, trôi chảy trót lọt, bao gồm cả việc làm chồng.
Nhiêu Tĩnh nói đúng, đi theo anh, cho dù có một ngày bị anh bán đi, cô vẫn có thể ngoan ngoãn ngồi đếm tiền giúp anh, cô rõ ràng đã biết như vậy, nhưng lại không thể khống chế được lòng mình, có những chuyện bản thân rõ ràng đã nhìn thông suốt, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn đâm đầu vào, thậm chí còn chìm dần xuống vực, dù cố gắng kìm nén ý chí của bản thân nhưng cuối cùng vẫn thất bại, trái tim này, không biết từ lúc nào đã vô tình giao đi mất rồi.
Từ lúc nào đã bắt đầu suy tính thiệt hơn về chuyện được mất, từ lúc nào mà từng lời nói và hành động của anh, dù là vô tình hay cố ý đều khiến cô để tâm, là mỗi lần anh nói chuyện nhẹ nhàng với cô? Hay lúc anh không tiếc vứt bỏ hình tượng để giúp cô lấy về tài khoản khách hàng và giao tiếp với bộ phận hành chính? Hay trong những tháng ngày hạnh phúc chỉ thuộc về hai người họ ở đảo Bali? Hoặc có thể, có thể là sớm hơn… Những hình ảnh mà tiềm thức đã khắc sâu vào tận đáy lòng, cô luôn kiềm chế không cho chúng thoát ra ngoài, nhưng trái tim cũng chỉ lớn đến vậy, giống như một ngăn tủ, hôm nay bạn có thể cất giữ một thứ đồ, ngày mai lại lén lút cất thêm một món, cuối cùng nó sẽ đầy đến mức không thể đóng cửa được nữa, mà hôm nay cô cũng đã không còn che đậy được những tình cảm cuộn trào sắp trỗi dậy nữa rồi, thậm chí cô còn ngây thơ cho rằng bản thân chỉ cần diễn cho tốt vai người vợ hiền là được, suy cho cùng cô đã đánh giá quá cao bản thân mình, trong cuộc hôn nhân này, cô chính là người thua trước.
Phía trước không có ai, người phía sau cũng thúc giục nhanh lên, Kỷ Dục Hằng kéo cô tiến về phía trước, Đồ Tiểu Ninh hoàn hồn lại, lặng lẽ đưa phiếu lấy thuốc.
Hai người về đến nhà đã rất muộn, Đồ Tiểu Ninh bị bản thân giày vò lại thêm nhớ đến căn bệnh nổi mề đay của anh nên vô cùng mệt mỏi, lúc vừa vào phòng tắm để đi tắm thì mới phát hiện kinh nguyệt đã âm thầm đến từ bao giờ.
Cô tối sầm hai mắt, nếu đến sớm hơn chút thì đã không có nhiều chuyện như vậy rồi, sau khi vội vàng tắm xong đã cảm thấy bụng dưới hơi đau, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến việc bôi thuốc cho anh.
Bệnh mề đay càng về đêm thì nổi càng nhiều và càng ngứa hơn, hơn nữa vì sợ nóng nên tối nay Kỷ Dục Hằng đã tắm nước lạnh, khi Đồ Tiểu Ninh bôi thuốc cho anh, chạm vào làn da lạnh ngắt của anh cô mới phát hiện ra.
“Hôm nay anh tắm nước lạnh sẽ bị cảm lạnh đấy.” Cô phàn nàn khi cẩn thận bôi thuốc mỡ cho anh.
“Không sao đâu.”
“Uống thuốc rồi chứ?”
“Ừm.”
“Sao vẫn chưa thấy chuyển biến gì vậy? Em đọc trên mạng thấy bình thường trong vòng nửa tiếng nó sẽ lặn dần đi mà, sao anh càng lúc càng nhiều vậy?” Đồ Tiểu Ninh tận mắt nhìn những nốt mẩn đỏ thành từng đám từng đám khắp người anh, ngoại trừ mặt ra, không chỗ nào không có.
Anh bán khỏa thân đứng dậy, cô nửa quỳ trên đầu giường bôi thuốc cho anh, bàn tay nhỏ bé lướt qua từng tấc da thịt của anh, so với sự ngứa ngáy trên người càng khiến anh chịu không nổi, nhìn thấy đầu ngón tay của cô đang di chuyển xuống dưới, anh vươn tay nắm lấy.
Đồ Tiểu Ninh không hề nhận ra nên lại vùng dãy thoát khỏi sự kiềm chế của anh, “Em còn chưa bôi xong.” Sau đó cô tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Chỉ đến khi kéo lấy chiếc quần thể thao mỏng manh của anh ra cô mới ý thức được bản thân mình đang làm gì, nhìn thấy nơi nào đó của anh đang từ từ biến đổi cô mới lập tức luống cuống không biết phải làm sao.
“Sao không bôi nữa đi?” Anh cúi đầu hỏi cô, từ góc độ này có thể nhìn thấy làn da trắng nõn dưới váy ngủ rộng rãi của cô, trên cơ thể còn toả ra mùi hương thơm ngát vừa mới tắm xong.
Cô biết anh cố tình nên phớt lờ, vừa định rút tay lại đã bị anh nắm chặt, tay còn lại đã khều lấy cổ váy ngủ của cô, nhẹ nhàng tuột cổ váy ngủ vốn dĩ đã lỏng lẻo xuống một bên vai, làm lộ ra nửa bờ vai thon thả, thấp thoáng như ẩn như hiện.
Lúc này cô lại đỏ mặt, bày ra tư thế thiếu nữ, nhìn thế nào cũng thấy hơi có vẻ ham muốn và e thẹn.
Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô dẫn dắt đi, mãi cho đến khi cô chạm phải vật nóng rực như thiêu đốt ấy lại muốn trốn tránh, anh mới nhân cơ hội cúi người phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô bị nụ hôn của anh làm cho choáng ngợp, váy ngủ bị đẩy lên trên, cơ thể anh áp sát lên người cô, lạnh đến mức cô ưỡn người như con tôm, không kìm được mà giơ tay chặn anh lại.
“Dục Hằng, đừng…”
“Hửm?” Anh vẫn đang động, lần này ngược lại là cô nắm chặt tay anh, từ quần áo đến hơi thở của cô đều vô cùng hỗn loạn, nói không thành câu.
“Cái đó, mới đến rồi.”
Kỷ Dục Hằng ngừng lại, dừng động tác, nhưng hơi thở nặng nhọc hồi lâu vẫn chưa hồi phục.
Đồ Tiểu Ninh kéo kéo váy, thấy anh đầy ham muốn rời khỏi cơ thể mình, cô đột nhiên giơ tay kéo lấy anh, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt cô đỏ bừng như muốn chảy máu, cô rũ mắt xuống không dám nhìn anh.
Cô thì thầm, “Em sẽ giúp anh”, rồi bàn tay chậm rãi từ trên hông anh bắt đầu di chuyển như vừa rồi.
Kỷ Dục Hằng giữ cô lại, nhưng lúc này cô thật bướng bỉnh, như thể nhất định phải làm điều đó. Giằng co một hồi, cộng thêm cơn nổi mề đay bắt đầu phát tác, anh gấp gáp tìm chỗ để giải tỏa cơn ngứa ngáy cồn cào khó chịu này, vừa thả lỏng thì cô đã thành công thâm nhập xuống dưới.
Cô cử động rất vụng về, tay lại run rẩy, nhưng sự cố chấp đã buộc cô phải làm tới cùng, cho đến khi trong tay có một luồng ấm nóng ập đến thì hơi thở của cô cũng đã ngưng trệ.
Kỷ Dục Hằng đứng lặng một lúc trước khi đưa tay cô ra ngoài, rút một tờ giấy để lau sạch cho cô trước.
Ánh đèn chiếu vào người anh khiến anh lúc này quá đỗi dịu dàng, làm cho Đồ Tiểu Ninh sững sờ, cộng thêm cảm xúc vẫn chưa hề biến mất, cô nhịn không nổi quyết định làm chuyện mà hôm nay ở trong bệnh viện rất muốn làm, cô nghiêng người qua ôm lấy eo của anh.
Kỷ Dục Hằng thuận thế ôm lấy cô, cảm thấy cơ thể cô hơi run rẩy, cau mày nói: “Lạnh sao?”
Đồ Tiểu Ninh lắc lắc đầu, áp sát vào anh không nói gì, vô cùng nũng nịu.
Anh ôm cô một hồi, dỗ dành, “Đi ngủ nhé?”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng anh không lên giường ngay, có vẻ như đi muốn ra ngoài, cô trùm chăn ngồi dậy kéo anh lại.
Anh ngoái đầu lại, “Anh đi tắm một chút.”
Cô không hề muốn anh đi, nhưng thấy quần anh thật sự không thể mặc ngủ tiếp được nữa, đành phải buông ra, cô nói: “Vậy thì một lát thôi nhé.”
Anh như đang dỗ một đứa trẻ, “Chỉ đi một lát thôi.”
Quả nhiên chỉ một lát sau, anh đã thay một chiếc quần mới và trở lại nằm lên giường, Đồ Tiểu Ninh cong người lại chui vào vòng tay anh, anh ôm cô nhưng cảm thấy cô vẫn còn run rẩy, anh nhận ra có điều gì đó không ổn nên kéo cô lên, “Em sao vậy?”
Đồ Tiểu Ninh khịt mũi, “Đau bụng.”
“Đau bụng?”
“Là đau bụng tháng.”
Kỷ Dục Hằng nhìn cơ thể cuộn tròn của cô, mới phát hiện hai tay cô vẫn luôn che bụng dưới của mình.
“Lần nào cũng đau hả?” Tuy rằng anh có học thức uyên bác, nhưng đối với chuyện này cũng không có kinh nghiệm, muốn bao phủ lấy đôi tay để sưởi ấm cho cô nhưng lại lo lắng bản thân vừa mới tắm nước lạnh sẽ khiến cô thêm khó chịu, người từ nhỏ đã không có chuyện gì có thể làm khó như anh thế mà giờ lại có chút cảm giác không biết làm thế nào.
Cuối cùng chỉ đành ôm chặt lấy cô ngủ đi, nhưng đêm nay một người đau bụng tháng, một người nổi mề đay đều ngủ không ngon giấc.
Hôm sau là thứ hai, sau cuộc họp buổi sáng, ngay cả Hứa Phùng Sinh cũng cảm thấy hôm nay tình trạng của anh không được tốt.
“Có phải gần đây sếp mệt quá hay không? Cảm giác hôm nay anh ấy rất uể oải.” Sau cuộc họp mấy người bọn họ tụ tập ở phòng trà.
“Nghe nói thứ sáu tuần trước thống đốc ngân hàng tạm thời điều anh ấy tới trụ sở chính.” Triệu Phương Cương hạ giọng nói, “Hình như là ứng cử viên vị trí giám đốc của chi nhánh Tân Thành, thống đốc ngân hàng cố tình muốn nâng sếp lên, đặc biệt đưa anh ấy về trụ sở chính.”
Nhiêu Tĩnh nhìn anh, “Chuyện này nhanh như vậy đã định rồi sao? Chẳng lẽ bộ phận của chúng ta thật sự tiếp quản chi nhánh Tân Thành ư?”
Triệu Phương Cương vẻ mặt tinh tế, “Chỉ là đưa anh ấy đến trụ sở chính để ra mắt trước, dù sao thì sếp vào DR cũng chưa được bao lâu, tuy có thành tích không tệ, nhưng trong thời gian ngắn như vậy đã để cậu ấy lên ngồi chức giám đốc của chi nhánh mới, thì cũng phải xem xét đến thể diện của các bậc lớn tuổi cùng cấp chứ, nên phải mở đường trước cho sếp.”
“Thật lợi hại quá, chưa đến 30 tuổi đã liên tiếp thăng chức, chẳng phải chưa tới 40 tuổi sẽ có thể ngồi vào ghế thống đốc ngân hàng chi nhánh hay sao?” Hứa Phùng Sinh khâm phục từ tận đáy lòng.
Triệu Phương Cương gật đầu đồng ý, “Cũng có khả năng lắm ấy chứ.”
Mấy người nói chuyện phiếm một lúc mới tập trung mọi ánh mắt vào Đồ Tiểu Ninh.
Nhiêu Tĩnh khoanh tay trước ngực, “Nói xem, thứ sáu tuần trước tình hình của em như thế nào.”
Đồ Tiểu Ninh sớm đã chuẩn cho việc sẽ bị gặng hỏi ngày hôm nay, cô đã nghĩ ra một lý do để thoái thác, “Đó là do lúc xem phim trên điện thoại di động em không cẩn thận đã nhấp vào một quảng cáo nhỏ hiện ra, vừa tiến vào thì đã tự động nhảy số và một cuộc gọi quấy rối gọi đến.”
Mọi người ít nhiều đều đã từng trải qua việc không cẩn thận nhấp vào quảng cáo nhỏ khi lướt web trên điện thoại di động, cộng thêm vẻ bình tĩnh như lúc đầu của cô cũng coi như có sức thuyết phục, Nhiêu Tĩnh lại mới thấy cô lấy băng vệ sinh đi vào toilet nên cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là Triệu Phương Cương không thể nhịn được cười, “Loại quảng cáo nhỏ không thể xuất hiện khi xem phim bình thường, Tiểu Đồ à, có phải em đã xem loại phim không nên xem không vậy?”
Đồ Tiểu Ninh giả vờ uống nước.
Một lúc sau, Triệu Phương Cương lại nói, “Nhưng mà tiểu Đồ quả thật là có đối tượng đang qua lại.”
“Hả?” Phản ứng của Nhiêu Tĩnh là rất ngạc nhiên.
Nhìn tình cảnh này mới biết mình là người đầu tiên biết Đồ Tiểu Ninh đang yêu, anh ấy có chút đắc ý, cố ý khiêu khích Nhiêu Tĩnh, “Chị Nhiêu, không lẽ chị là sư phụ mà giờ mới biết chuyện này chứ?”
Nhiêu Tĩnh quả nhiên sửng sốt, “Cậu biết?”
Triệu Phương Cương đắc ý, “Đúng vậy, tôi biết.”
“Không phải là cậu bạn học của cậu đó chứ?” Nhiêu Tĩnh bày ra vẻ mặt không thể tin được.
“Không phải, là đối tượng xem mắt của tiểu Đồ.” Triệu Phương Cương mất đi vẻ đắc ý khi nhắc đến chuyện này, lại nhìn Đồ Tiểu Ninh, “Đúng không, tiểu Đồ.”
Đồ Tiểu Ninh chỉ có thể gật đầu như một con mèo thần tài.
Nhiêu Tĩnh cũng nhìn cô, “Đối tượng xem mắt của em là gia đình sắp xếp à?”
“Dạ.” Đồ Tiểu Ninh cảm thấy bản thân lúc này như đang bị kiểm tr.a hộ khẩu.
“Làm nghề gì thế?”
“IT ạ.” Cô ấy tùy tiện nói đại một nghề.
Triệu Phương Cương vỗ chân, “IT rất tốt, một người là nhân viên tài chính, một là nhân viên IT, đều là nhân viên mà, rất xứng đôi.”
Đồ Tiểu Ninh xua xua tay, “Chỉ mới bắt đầu thôi, còn đang ở giai đoạn tìm hiểu.” Bây giờ cô nói dối cũng trơn tru lắm.
Mọi người ngừng bàn tán, Hứa Phùng Sinh ho khan một tiếng, chuyển đề tài trước, “Lúc nãy họp xong tôi nhìn thấy trên cổ của sếp có một mảng đỏ? Bệnh nổi mề đay ư?”
Triệu Phương Cương không để ý tới, “Cái này mà anh cũng phát hiện ra?”
Hứa Phùng Sinh chỉ nói: “Ôi chao, anh ấy liều mạng quá, có lẽ là do kiệt sức mà ra.”
Triệu Phương Cương lại lần nữa tán thành, “Quả thực, cậu ấy đủ đủ liều, tôi đã đi tiếp khách với cậu ấy nhiều lần, mọi người không biết cậu ấy uống rượu liều mạng thế nào đâu, rượu vang nè, rượu trắng nè, bia nữa, có thể thay phiên nhau uống mấy loại rượu, có biết lấy gì uống không? Không phải là cốc rượu nhỏ hay ly rượu vang đỏ, là dùng bình đó, không phải là bình nhỏ để uống rượu trắng đâu, đó là loại bình miệng nghiêng cỡ lớn để uống rượu vang đỏ, cũng không phải chậm rãi uống, mọi người nghĩ thử xem uống cả bình cả bình là khái niệm gì, anh ấy còn lợi hại hơn cả uống nguyên bình nữa, uống thả cửa, không đùa đâu, nếu là người bình thường không có chút tửu lượng sẽ uống đến bị xuất huyết dạ dày đó.”
Đồ Tiểu Ninh nghe vậy thì hết sức kinh hãi, dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đầu ngón tay cầm ly nước trong phút chốc trở nên trắng bệch.
Tất cả mọi người đều im lặng, Triệu Phương Cương nhìn bên ngoài không có ai rồi lại thở dài, sau đó hạ giọng nói: “Sếp thật sự không dễ dàng gì, có biết tại sao anh ấy đang yên ổn làm giám sát ngân hàng lại đổi nghề không? Mẹ anh ấy bị ung thư ɖú giai đoạn cuối.”
Nhiêu Tĩnh và Hứa Phùng Sinh đột nhiên ngước mắt lên.
“Chuyện này mà cậu cũng biết sao?” Một lúc lâu sau, Nhiêu Tĩnh hỏi.
“Giám sát ngân hàng ai cũng đều biết chuyện này, tùy tiện nghe ngóng một chút là ra ngay, đây cũng là những gì ông bô nhà tôi nói, hơn nữa còn nghe nói lúc anh ấy học Đại học đã giành được suất học Tiến sĩ tại đại học Harvard ở Mỹ, và anh ấy đã đi thực tập ở Phố Wall, nhưng vì căn bệnh của mẹ mà anh ấy đã từ bỏ cả tương lai đầy hứa hẹn để quay lại Thành phố C.”
“Từ bỏ ư? Anh ấy ở đó không phải càng kiếm được nhiều tiền hơn ư, tại sao anh ấy phải quay lại? Lẽ nào anh ấy là người đàn ông duy nhất trong gia đình có thể chăm sóc mẹ mình sao?” Nhiêu Tĩnh khó hiểu.
Triệu Phương Cương nhìn cô ấy một cái, vẻ mặt do dự, sau cùng anh cũng nói ra: “Cha của sếp đã qua đời lâu rồi, anh ấy thực sự là trụ cột duy nhất trong gia đình.”
Mọi người lại trầm lặng lần nữa, Đồ Tiểu Ninh kẹt giữa mọi người đứng nghe, cô hiển nhiên là biết rõ mọi chuyện hơn bọn họ, nhưng khi nghe nói về anh như vậy từ miệng người khác, trái tim cô lại run rẩy và đau nhói không chịu được.
Một lúc sau, Nhiêu Tĩnh nhấp một ngụm cà phê, phá tan sự im lặng, “Nếu tôi là cậu ấy, tôi sẽ chọn Đường Vũ Hủy, dù sao cô ấy cũng nguyện ý, có một lối tắt tại sao cứ phải ép bản thân khổ đến như vậy, đỡ phải phấn đấu 10 năm không phải rất tốt hay sao?”
Triệu Phương Cương cười nhạo cô nông cạn, “Sếp tuyệt đối không phải người dựa vào phụ nữ để leo lên cao.”
Hứa Phùng Sinh cảm thán, “Nói là nói như vậy, nhưng cá tính là cá tính, hiện thực là hiện thực, có một người phụ nữ có thể đóng vai trò then chốt trong sự nghiệp của bản thân, đồng thời lại có thể trợ giúp cho mình thì lại khác.”
Đồ Tiểu Ninh lại nâng ly lên uống một ngụm, rõ ràng là nước lọc bình thường, nhưng cô uống vào lại cay đắng không thôi.