Chương 17: CHƯƠNG 17: TRƯỚC NAY CHƯA TỪNG CÓ.

“Oanh!!” Dược lực của Tụ linh đan tương đối hung mãnh, Đế Thích Thiên vừa nuốt vào trong cơ thể liền lập tức hóa thành tinh thuần linh khí tràn ngập ở khắp nơi.


Hổ Khiếu Công vừa động, yêu lực không ngừng lưu chuyển thật nhanh trong kinh mạch, mỗi một vòng vận chuyển lại đem linh khí khổng lồ trong thân thể luyện hóa một ít, yêu lực cũng theo đó mà lớn mạnh một phần. Dưới sự kích thích của tụ linh đan, yêu lực trong cơ thể vận chuyển nhanh hơn so với bình thường khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.


Thời khắc này, Đế Thích Thiên có thể cảm giác được yêu lực đang tăng rất nhanh trong cơ thể.


Dược lực bên trong tụ linh đan quả thực vô cùng khổng lồ, thậm chí người tu tiên nếu không đạt tới tầng năm của luyện khí kì cũng không dám mạo hiểm phục dụng loại đan dược này. Linh đan này vốn chỉ phù hợp với luyện khí trung và hậu kỳ mà thôi.


Tu yêu không giống tu tiên, luyện khí kì được phân chia rất rõ ràng, bao gồm mười hai tầng. Trong công pháp Hổ Khiếu Công, ba tầng đầu tiên chính là quá trình tích góp yêu lực, giống với luyện khí kì ở người tu tiên. Từ tầng thứ tư trở đi tương đương với Trúc cơ kỳ. Cho nên Đế Thích Thiên hiện tại tuy rằng tu luyện đến tầng thứ hai nhưng đã tương đương với cao thủ luyện khí kỳ tầng năm, sáu. Một khi hắn thành công đột phá tầng ba, cũng là tương đương với cao thủ luyện khí hậu kỳ.


Hơn nữa, vài ngày trước hắn đã dùng qua linh đan, mặc dù suýt nữa khiến bản thân lâm vào nguy hiểm nhưng kinh mạch sau đó được cường hóa lên rất nhiều. Lần này luyện hóa tụ linh đan cũng nhờ đó mà vô cùng thuận lợi. Hắn chìm đắm vào việc luyện hóa dược lực, yêu lực cứ thế không ngừng tăng lên.


available on google playdownload on app store


Hổ Khiếu Công dường như đã được hắn thúc đẩy lên đến cực hạn.


Trên bầu trời, vô số nguyệt tinh hoa màu bạch ngân trong trẻo từ bốn phương tám hướng tụ lại, cuồn cuộn hướng thân thể hắn mà tràn vào. Nguyệt tinh hoa nhiều vô kể, không thể một lúc tiến được hết vào cơ thể hắn nên tạo thành một tầng ánh sáng màu bạc vô cùng mỹ lệ và thần kỳ. ………………… ………… Đoàn người của Xuất Vân công chúa sau một thời gian chuẩn bị, những thứ cần thiết đều mang theo đủ cả từ những vật dụng hàng ngày nhỏ nhất, tất cả chất lên lưng của mấy chục ngựa thồ. (DG: bó tay, đàn bà đi lúc nào cũng lỉnh kỉnh ) Hộ vệ đi theo lên tới năm trăm người. Cả đoàn hướng bên trong sơn mạch chậm rãi tiến vào.Trong thời gian bọn họ chuẩn bị, đã có rất nhiều cao thủ trong giang hồ vì mơ tưởng bảo vật mà tiến vào trong rừng. “Tần đại ca, chúng ta nên đi như thế nào tiếp đây?” Xuất Vân công chúa trước kia luôn ở trong cung, đối với chốn rừng núi vô cùng xa lạ nên rất háo hức. Trong tay nàng cầm một thanh cổ kiếm, bên hông đeo một túi nhỏ, trông không khác gì những nữ tử thành thục hành tẩu trên giang hồ. Nếu không có khí chất cao quý trên người nàng, chỉ sợ có nói cũng không một ai tin rằng đây là một vị công chúa.


Tần Hải đáp: “Căn cứ vào lời miêu tả của sơn dân, dị quang mấy ngày trước phát ra ở giữa Hổ Khâu sơn mạch cho nên ta đã phái một nhóm đi trước mở đường, có lẽ sẽ có phát hiện.” “Ta không đồng ý.” Nghe Tần Hải nói như vậy, Triệu Bách Xuyên lắc đầu chen vào. “Ồ, vậy Triệu huynh có biện pháp hay hơn sao? Có thể nói cho Tần mỗ cùng công chúa nghe được không?” Tần Hải bị Triệu Bách Xuyên ngắt lời, hàn quang trong mắt lóe lên, lạnh lùng nhìn về phía hắn trầm giọng nói.


Hai nam nhân đi theo một nữ nhân, nhìn vào có thể nhận ra cả hai đang theo đuổi Xuất Vân công chúa. Cả hai coi nhau là tình địch, chỉ cần một người châm ngòi lập tức cả hai sẽ tranh đấu vô cùng kịch liệt. Mỗi lời nói cử động của đối phương đều không bỏ qua, chỉ mong tìm ra sơ hở để hạ nhục mà thôi. Đây là những thủ đoạn vô cùng bình thường. Những người khác đều biết mâu thuẫn giữa hai người này nên cũng không để ý, cứ tiếp tục nói chuyện. Họ nhìn mãi cũng quen mắt lắm rồi.


Tần Hải cùng Triệu Bách Xuyên vừa mới bắt đầu khai chiến, Xuất Vân công chúa nghe vậy cũng hứng thú hỏi: “Triệu sư huynh có biện pháp gì tốt sao? Nhanh nói ta nghe một chút xem.” Nói xong, nàng đưa đôi mắt trong veo hướng Triệu Bách Xuyên nhìn đầy vẻ hứng thú.


Thấy công chúa chú ý đến mình, Triệu Bách Xuyên chỉ cảm thấy cả người xương cốt mềm nhũn, phe phẩy quạt vài cái, cười nói: “Khi ta xuống núi, cha có cho ta một số linh phù cao cấp, trong đó có một loại chuyên dùng để tìm những nơi tồn tại linh khí nồng đậm. Ở đó thường có địa bảo hoặc bảo vật linh phù, tên nó là tầm bảo phù. Kỳ thật sơn mạch này có bảo vật hay không, chỉ cần ta dùng linh phù tìm tòi một chút sẽ rất nhanh có kết quả.” Tầm bảo phù ở tu tiên giới cũng không phải là thứ trân quý gì, chỉ có tác dụng duy nhất là giúp người khác tìm linh mạch hay tầm bảo. Nhưng nếu xung quanh bảo vật có bày cấm chế thì linh phù này cũng vô pháp tìm ra. “Vậy ngươi nhanh lấy ra sử dụng đi.” Xuất Vân công chúa vừa nghe tới Tầm bảo phù, ánh mắt ngời sáng lên, vội vàng thúc giục. “Ha ha. Công chúa đừng nóng nảy, đợi một chút nữa ta sẽ dùng đến.” Triệu Bách Xuyên quả thực đã muốn lấy ra linh phù để hấp dẫn sự hiếu kỳ của vị công chúa cái gì cũng không biết này, lúc này chỉ ôn hòa tươi cười. Sự tươi cười đó, người không biết sẽ nảy sinh rất nhiều hảo cảm.


Hắn nói rồi xuất ra một túi nhỏ, so với vật trên người Xuất Vân công chúa hoàn toàn giống nhau. Miệng túi mở ra, một tầng quang mang mỏng lóe ra, sau đó một đạo linh phù màu vàng ố xuất hiện trong tay Triệu Bách Xuyên. Trên linh phù có vô số những ký hiệu thần bí, trông vừa giống như một loại văn tự nào đó lại vừa giống như đồ văn. Linh phù vừa lấy ra, linh lực cũng theo đó tản mát ra xung quanh. “Phốc.” Triệu Bách Xuyên đem lực lượng trong cơ thể mình truyền tới linh phù. Linh phù bay lên, ở giữa không trung hóa thành một đạo thanh quang, phân tán ra thành vô số điểm màu xanh, hướng bốn phương tám hướng mà bay đi. Các điểm thanh quang này bên trong có chứa lực lượng kỳ diệu, chỉ cần nơi nào có linh khí dầy dặc lập tức quang mang sẽ bùng lên mãnh liệt.


Nếu linh quang nháy lên ở chỗ nào thì chắc chắn chỗ đó có thiên tài địa bảo hoặc dị vật xuất thế.
Những điểm thanh quang nhanh chóng phân tán ra bốn phía. Mặc dù vậy, một đạo linh phù cũng chỉ có thể truy tìm linh khí trong phạm vi ba dặm mà thôi.


Thanh quang cuối cùng cũng tiêu tán, không có nơi nào linh quang tạo ra dị tượng.


Triệu Bách Xuyên lắc đầu cười nói: “Trong phạm vi ba dặm quanh đây khẳng định không có kỳ trân dị bảo gì. Ra khỏi phạm vi này, ta lại sẽ tiếp tục tìm kiếm, chắc chắn trong một thời gian ngắn có thể tìm kiếm hết trong sơn mạch này được.” “Báo!!” Đúng lúc này, thị vệ tuần tr.a ở phụ cận đột nhiên chạy tới. “Chuyện gì?” Xuất Vân công chúa nhanh tiến đến, khí chất cao quý của hoàng gia lúc này xuất ra tạo thành một khí chất vô cùng uy nghiêm. “Phanh!!” Yêu lực trong cơ thể Đế Thích Thiên mỗi lúc một nhiều, dược lực trong tụ linh đan vẫn đang điên cuồng chuyển hóa thành yêu lực. Yêu lực dường như đã muốn đả thông kinh mạch ở hai chi sau, nhưng thủy chung vẫn bế tắc như có một khối đá cứng rắn ngăn trở.


Đế Thích Thiên cảm nhận rõ ràng được yêu lực bên trong cơ thể, thử đánh sâu thêm một lần nữa nhưng yêu lực vẫn không thể lay động khối đá cứng rắn này, ngược lại còn khiến cho khí huyết toàn thân một phen quay cuồng. Cửa ải khó khăn này đúng là không dễ gì có thể vượt qua.


Đế Thích Thiên biết rõ chỉ cần phá tan trở ngại này thì sẽ mở ra toàn bộ kinh mạch trong cơ thể, thuận lợi tiến vào tầng ba. Nếu không thể phá được, mãi mãi hắn chỉ dừng lại ở tầng hai mà thôi. “Đánh sâu vào kinh mạch lên tầng ba so với lên tầng hai đúng là khó khăn gấp bội. Mặc dù bản thân ăn vào tụ linh đan, toàn lực hấp thu chuyển hóa thành yêu lực cũng vô pháp đột phá.” Đế Thích Thiên trong đầu thầm suy nghĩ. Hắn cảm giác được linh khí trong tụ linh đan đã hoàn toàn bị mình chuyển hóa thành yêu lực, khiến cho cơ thể xuất hiện cảm giác muốn đả thông toàn bộ kinh mạch. Nhưng là, hắn lại không thể ngưng tụ ra yêu lực cường đại để đánh sâu vào cửa này. “Hoàn hảo là ta sớm đã có chuẩn bị, lần này đem tới hai khỏa tụ linh đan. Bây giờ nếu ăn tiếp khỏa thứ hai rất có thể sẽ thành công vượt qua tầng hai, tiến vào tầng thứ ba.” Mắt hổ đang lim dim mạnh mẽ mở ra, tiếp tục đem linh đan nuốt vào trong bụng, thần sắc đầy vẻ điên cuồng.


Hắn biết, tụ linh đan là cực phẩm đan dược, một ngày dùng một khỏa đối với hắn hiện tại đã là cực hạn tiếp nhận. Bởi vì sau khi luyện hóa, hắn còn phải tiếp tục rèn luyện cỗ lực lượng này, hấp thu triệt để. Giống như ăn cơm, nếu nhai kĩ thì no lâu, càng luyện hóa kĩ dược lực thì yêu lực càng tăng cường.


Nếu như tiếp tục sử dụng tụ linh đan, lực lượng trong cơ thể sẽ bạo tăng, thân thể nhất thời không thích ứng được, rất dễ bị trọng thương.
Cho nên mỗi ngày Đế Thích Thiên đều chỉ dùng đến một khỏa. Nếu dùng hơn một khỏa, kinh mạch cũng rất có thể sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.


Đế Thích Thiên có được huyết mạch truyền thừa nên đối với việc này cũng có chút hiểu biết. Hiện tại là thời khắc trọng yếu, muốn phá chướng ngại vật này cần phải có yêu lực khổng lồ hơn nữa. Nếu như kinh mạch quán thông thì từ nay yêu lực sẽ được vận chuyển như ý ở toàn thân, không những thế tu vi cũng sẽ bạo tăng.






Truyện liên quan