Chương 20: CHƯƠNG 20: MẠCH THÔNG TOÀN THÂN.
Xuất Vân công chúa vốn được sinh trong gia đình vương giả, đối với cuộc sống dân dã và tu tiên hoàn toàn mơ hồ. Hoàng thất cũng không phải là có thể cùng người tu tiên đối nghịch.
Sau ngày sinh nhật, nàng sẽ lên Lên Vân Tông nhập môn, chính thưc bước chân vào con đường tu tiên. Linh căn của nàng không kém, có hoàng thất hỗ trợ, lại được tông môn bồi dưỡng, không qua bao lâu sẽ chân chính là một cao thủ. Hoàng thất cũng nhờ đó mà có được một lực lượng cường đại chống lưng.
Về việc linh thú, Xuất Vân đã nghĩ: “Lão tổ tông nói chờ ta bước vào cửa Liên Vân tông sẽ cho ta một linh thú. Lần này ta có thể bắt lấy hắc hổ khẳng định lão tổ tông sẽ vô cùng sủng ái. Lúc đó linh dược và pháp khí có khi cũng chẳng thiếu. Nói không chừng nếu lão tổ tông cao hứng còn có thể giúp ta luyện một kiện pháp khí bảo mệnh. Nghe nói pháp khí bảo mệnh càng sớm luyện hóa thì tiềm lực về sau lại càng cao, hơn hẳn đem pháp khí bình thường luyện thành pháp khí bảo mệnh.” Trong lòng nghĩ như thế, nàng đối với việc muốn bắt hắc hổ càng thêm kiên quyết. Ban đầu chỉ là ý nghĩ muốn tiến vào tìm dị bảo, nhưng lúc này, dị bảo đã bị nàng quẳng sang một bên, tâm tư hoàn toàn đặt ở trên mình hắc hổ kia.
Tần Hải nghe ra được nhiều chỗ tốt của linh thú nên cũng không phản đối, lập tức nói: “Công chúa yên tâm, Tần Hải lập tức lệnh cho Thương Lang quân theo dấu vết tên kia để lại đi tìm. Chỉ cần cho ta một chút thời gian, hắc hổ kia nếu vẫn còn trong sơn mạch, chắc chắn ta sẽ không để nó thoát, sẽ bắt dâng cho công chúa làm lễ vật.” Có cơ hội tốt như vậy để thể hiện nên Tần Hải chắc chắn không bỏ qua, cam đoan nói. “Nếu hắc hổ đã có linh tính, trong cơ thể còn có yêu lực, ta nghĩ linh phù trong tay ta cũng có chút tác dụng. Hay là để ta đi cùng đi, biết đâu có thể nhanh chóng tìm ra hắn hơn.” Triệu Bách Xuyên tự nhiên sẽ không để mình bị thua thiệt, không chút do dự xen vào. “Hảo, chư vị tướng sĩ nghe lệnh, cứ ba người làm một đội tiến vào bên trong tìm cho ta. Một khi phát hiện ra hắc hổ lập tức phát ra tín hiệu, hơn nữa phải tận lực lưu nó lại đợi chúng ta tới.” “Rõ.” Sau khi nghe Tần Hải ra lệnh, hộ vệ bốn phía lớn tiếng đáp lại, trăm tiếng như một, ở trong núi rừng tạo thành một âm vang vô cùng hào hùng.
Ngay sau đó mấy trăm lính vội vàng kết thành đội ngũ, chỉ lưu lại một trăm người bảo vệ, những người khác toàn bộ đi vào trong rừng. Một nguy hiểm đang vô cùng gần kề với Đế Thích Thiên.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không biết điều đó.
Bầu trời trên đầu không biết từ khi nào đã không còn mây đen, ánh trăng chậm rãi lan tỏa trong không gian. Từng đợt ánh trăng nhu hòa chiếu xuống khắp thiên địa vạn vật. Một đóa hoa đêm dưới ánh trăng chậm rãi hé nở từng cánh như đang trải qua một lễ rửa tội bằng ánh trăng.
Một thác nước hùng vĩ theo ngọn núi chảy xuống.
Trên ngọn núi, có một bàn thạch bị một tầng hắc vụ bao phủ, bốn phía lại có những quang điểm bạch quang tụ tập, nhanh chóng tiến vào giữa màn hắc vụ. Ngân quang hình thành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hình thành nên một dải sáng màu bạc cùng với hắc vụ tụ lại một chỗ, nhìn vô cùng quỷ bí.
Dưới ánh trăng, có thể nhận ra giữa hắc vụ là một thân hắc hổ đang nằm trên bàn thạch. Thân thể hắc hổ này vô cùng lớn, so với những con hổ bình thường thì hơn rất nhiều. Chỉ sợ rằng chiều cao của nó cũng phải là một thước rưỡi. Chỉ quan sát một cái có thể thấy đây là một quái vật vô cùng lớn. “Hô!!” Theo hô hấp của hắc hổ này, một cỗ hơi thở đầy uy vũ hướng bốn phía tản ra, đem phụ cận một dặm quanh đây hoàn toàn trong uy áp. Động vật quanh đó không tự chủ được run rẩy không thôi, chỉ muốn trốn nhanh khỏi nơi này. Cũng may là nơi đây động vật cũng không nhiều lắm nên không tạo ra náo động lớn.
Trên trán của hắc hổ có một chữ “Vương” màu tím. Chữ vương này cũng theo thân thể lớn lên của hắn mà lớn theo. Chữ “Vương” này phát ra vô thượng vương giả bá khí, không ngừng lưu chuyển trên trán. Ẩn ẩn quanh thân nó là một lực lượng nhiếp nhân.
Qua mỗi lần hô hấp, thiên địa linh khí lại cuồn cuộn không ngừng theo kinh mạch quanh các lỗ chân lông tiến vào cơ thể Đế Thích Thiên.
Hổ Khiếu Công cũng tự vận chuyển một cách quỷ dị.
Nếu lúc này Đế Thích Thiên tỉnh táo, có thể cảm giác được hiện tại kinh mạch trong cơ thể đã hoàn toàn quán thông, trở thành một thể thông suốt. Nơi bế tắc ở hai chi sau cũng đã thông suốt khiến yêu lực theo kinh mạch vận chuyển khắp toàn thân một cách như ý.
Mỗi một vòng vận chuyển, yêu lực lại đem nguyệt tinh hoa cùng thiên địa linh khí luyện hóa. Tốc độ luyện hóa so với trước cũng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Linh khí trong khỏa tụ linh đan không cuồng bạo nữa mà cũng đã bị luyện hóa thành yêu lực.
Yêu lực lúc này so với trước rõ ràng ít hơn rất nhiều, nhưng ngược lại, lại tinh thuần gấp bội. Đế Thích Thiên cứ như vậy nằm dưới ánh trăng không biết qua bao lâu thời gian.
Hắc vụ bao phủ ở quanh thân hắn cũng theo các lỗ chân lông hoàn toàn thu liễm vào trong cơ thể. Nguyệt tinh hoa sau khi tiến vào trong cơ thể cũng không tiếp tục hội tụ nữa.
Đế Thích Thiên cuối cùng chậm rãi mở mắt, cảnh tượng quen thuộc bốn phía hiện ra.
Vừa tỉnh lại, Đế Thích Thiên gần như nhảy dựng lên: “Ta còn chưa có ch.ết sao? Ta còn sống sao?” Trong lòng hắn lúc này vui mừng khôn cùng. Hắn nhớ tại thời điểm đánh sâu vào tầng ba lần cuối cùng kia, hắn đã sử dụng một lực lượng vô cùng khổng lồ. Lực va chạm kinh khủng đã làm cho ý thức của hắn hoàn toàn biến mất, không nhớ sau đó tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đế Thích Thiên nhanh chóng bình tâm trở lại, nhắm mắt đem tâm thần vào trong cơ thể. Hắn là nhân loại chuyển sinh, trời sinh đã có tinh thần lực so với động vật bình thường lớn gấp nhiều lần. Lực lượng này trong thế giới tu tiên được gọi là tinh thần lực, linh thức hay thần thức gì gì đó. Mà tại yêu tộc, nó chính là yêu thức. Nếu hắn đem yêu thức toàn lực thi triển thì trong phương viên một dặm xung quanh lúc này không có gì là hắn không thấy.
Hiện tại hắn đang dùng yêu thức để xem xét tình hình bên trong cơ thể. Nhất thời hắn mở trừng hai mắt, có vẻ như không tin được tình cảnh bên trong cơ thể mình. Rồi hắn cảm thấy vô cùng phấn chấn. Kinh mạch toàn thân cuối cùng đã hoàn toàn đả thông. Hổ Khiếu công cũng không cần tự mình thi triển nữa mà có thể tự vận hành, tuy rằng tốc độ so với bản thân thi triển chậm hơn một chút, nhưng là, nó sẽ liên tục vận hành, vận hành không ngừng nghỉ.
Hắn vận động toàn thân một chút. “Rắc!! rắc!!” Âm thanh của xương cốt thanh thúy vang lên. Theo tiếng vang đến đâu là có cảm giác thoải mái đến đó. Trong miệng hắn lúc này không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời gầm vang một trận mang theo xúc động mãnh liệt. “Mạch đã thông, cuối cùng ta đã đột phá tới tầng thứ ba.” Đế Thích Thiên trong lòng xúc động nghĩ: “Từ tầng ba lên tầng bốn là một ải vô cùng khó. Vấn đề quan trọng nhất chính là yêu lực không đủ, phải tích góp từng chút một mới được. Hấp thu nguyệt tinh hoa, dùng tụ linh đan. Ăn xong bình đan dược kia có thể ta sẽ đạt tới tầng thứ ba đại viên mãn. Sau đó còn phải mở ra yêu phủ nữa.” Tuy rằng lần đột phá này khiến hắn vô cùng vui sướng vì đây là một khởi đầu tốt, nhưng hắn cũng biết, đột phá đến tầng thứ ba còn chưa thể coi là khởi đầu của tu yêu. Hiện tại khả năng của hắn còn chưa thể gọi là yêu. Chỉ khi nào chân chính mở ra yêu phủ, đột phá đến tầng thứ tư mới chính thức có thể xưng yêu. Khi đó hắn mới chân chính trở thành yêu thú.
Đế Thích Thiên nhảy ra khỏi bàn thạch, ánh mắt có chút phức tạp. Đến tận bây giờ hắn vẫn đoán bên trong khối bàn thạch này có bí mật gì đó, nếu không không thể nhiều lần giúp hắn vượt qua tử lộ đến như vậy. “Ta đã lên đến tầng thứ ba, thử một chút xem có thể đem bàn thạch này đánh vỡ được hay không? Nếu có thể thì ta muốn xem xem trong đó có cất chứa cái gì mà lại chứa lực lượng thần kì đến thế.” Nhìn bàn thạch, hắn nhớ lại cảm giác những lần mình tại đây tu luyện. Những lần đột phá của hắn đều tại nơi này. Cảm giác về lực lượng cường đại bên trong bàn thạch này khiến cho trong đầu hắn không ngừng nghĩ đến việc phá vỡ nó. Suy nghĩ này không biết vừa mới xuất hiện trong đầu hắn, hay căn bản đã có từ rất lâu rồi.