Chương 93: CHƯƠNG 93: KỲ GIỚI NHIẾP HỒN
Đế thích thiên giật mình kinh ngạc, ngưng thần quan sát xung quanh.
Vô số vệt sáng va vào nhau, tạo thành từng giao lộ. Mà chỗ hắn đứng, chính là phương vị Cửu cung. Trước mặt hắn là một chiến trường khổng lồ, dường như có tiếng gầm thét của hàng trăm vạn binh lính, hùng tráng vô cùng.
Phía xa là một tên chiến tướng, mặc áo giáp đỏ như máu ngồi ngay ngắn trên bảo tọa. Trấn thủ trước hắn là một đầu Cự tượng , bên cạnh lại là cung tiễn thủ vẻ mặt lãnh khốc. Trên bầu trời, một gã hoàng y tu sĩ đang phiêu phù trong không trung, toàn thân toát ra vẻ trầm ổn và tự tin mãnh liệt. "Đây là..." Đế Thích Thiên không khỏi lóe ra một tia nghi ngờ. Không biết tại sao, hắn thấy cảnh vật nơi đây có một chút quen thuộc, phảng phất như đã từng gặp qua ở đâu đó.
Ở giữa là một con sông lớn, ngăn cách hoàn toàn hai bên.
Đế Thích Thiên chợt giật mình hiểu ra, trong mặt lộ rõ vẻ không thể tin được, kinh hô một tiếng: “Không lẽ, đây là một thế cờ?...” Quả thực, cảnh tượng trước mắt so với bàn cờ tướng kiếp trước hắn vẫn đánh không hề sai lệch. Đứng ở vị trí cửu cung, chính là tướng soái, ngăn cách ở giữa, là Sở Hán hà giới. “Vừa rồi hẳn là bị hút vào Kỳ giới này, xem ra đây chính là một pháp bảo hiếm có, cũng không biết nó có năng lực thần kỳ gì…” Đế Thích Thiên tự nhủ. “Yêu hổ, đám yêu thú trong Nam Man từ trước đến nay không hề ra tay với đám tu tiên giả cấp thấp. Hôm nay các ngươi tập hợp lại, muốn đối nghịch với tu tiên giả, ngươi không sợ Nam Man phải hứng chịu lửa giận của toàn bộ tu chân giới sao?” Kẻ ra tay, đem Đế Thích Thiên thu vào Kỳ giới không ai khác chính là Kỳ Si Bất Cữu. Y nhìn Đế Thích Thiên, trầm giọng hỏi.
Y cũng hiểu, tinh quái một khi đạt đến mức yêu thú chính là có thể nói tiếng người, trí tuệ cũng không hề thấp hơn nhân loại. Lần này đám yêu thú cùng nhau tập kích, khiến cho y cực kỳ nghi ngờ, đem Đế Thích Thiên thu vào bổn mệnh pháp bảo, cũng không vội ra tay mà đem những vấn đề này ra hỏi một phen. "Hừ! ! " Đế Thích Thiên lại không cho là đúng. Nếu không phải bọn ngươi bày ra bố cục nhằm vào ta, ta cũng đâu có rỗi hơi? Tiên hạ thủ vi cường, đạo lý này ta đã hiểu từ lâu rồi.
Dĩ nhiên hắn cũng không ngu ngốc đem những điều này nói ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn Kỳ Si Bất Cữu, trầm giọng nói: "Nam Man là địa phương của yêu tộc chúng ta, đám tu tiên giả các ngươi không ngừng tràn vào, tàn sát linh thú, tinh quái trong núi. Hừ, nhân loại các ngươi có thể giết yêu tộc chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không được phép tấn công lại sao?” Kỳ Si Bất Cữu biến sắc, nhất thời không biết phản bác thế nào. Người tu tiên tới tận Nam Man sát hại Linh Thú, chẳng lẽ không cho phép Yêu tộc giết người tu tiên sao? Trên đời không có thứ đạo lý này. " Nếu các ngươi ra tay với đám tu tiên giả nơi đây, chắc chắn sẽ gặp họa sát thân!... " Kỳ Si Bất Cữu nhìn Đế Thích Thiên, trầm giọng nói: "Các ngươi có lẽ không biết, sở dĩ Tu Nam Man có thể tồn tại, chính là để các thanh niên đệ tử tu tiên giới lịch lãm. Một khi phát hiện các ngươi có sức uy hϊế͙p͙, đến lúc đó không chỉ một chút Linh thú, mà cả Nam Man sẽ bị tuyệt diệt!... " Đế Thích Thiên trong lòng chấn động, bất quá với tâm trí kiên định, trong nháy mắt lại khôi phục như cũ, lạnh nhạt nói: " Được, vậy thì trước khi chúng ta ch.ết, Bổn vương trước hết giết ngươi." "Ngao! !" Một tiếng hổ gầm kinh thiên vang lên, mười vạn tám ngàn lỗ chân lông đồng loạt mở ra, vô vàn tia yêu khí màu đen theo lỗ chân lông phun ra tựa nước suối, từng sợi đan vào nhau tạo thành một mảnh yêu vụ nồng nặc.
Dần dần, vô số Yêu vụ ngưng tụ lại, một loạt tiếng kêu thanh thúy không ngừng vang lên. “Đây là…” Trong mắt Kỳ Si Bất Cữu hiện lên một tia kinh sợ.
Một thanh đao đen kịt, cong vút như tàn nguyệt xuất hiện, không ngừng bay lượn trên đầu Đế Thích Thiên. Tình cảnh này khiến người ta kinh ngạc không thôi. "Thế giới này, cường giả vi tôn! Mặc dù yêu tộc ta xuống dốc, nhưng cũng không thể để các ngươi đánh đến tận của mà không dám phản kháng lại. Yêu vụ nhận, Trảm! !" Đế Thích Thiên dâng lên chiến ý mãnh liệt. Sau này thì không cần biết, quan trọng là nếu hiện tại không giết hết đám tu sĩ này, chính hắn sẽ gặp nguy hiểm trí mạng. "Thương!
Yêu vụ nhận rung lên một cái, không khí xung quanh chấn động kịch liệt, dưới sự khống chế của Đế Thích Thiên, kéo dài một đường tạo thành một vệt hắc quang, chém xả xuống Kỳ Si Bất Cữu.
Bị vây trong một địa phương cổ quái, hơn nữa lại ở vị trí của một con cờ, cảm giác của Đế Thích Thiên khỏi nói cũng biết, khó chịu vô cùng. Cho nên hắn không chần chờ mà chủ động công kích, mục tiêu cũng không phải bàn cờ cổ quái kia mà chính là chủ nhân của nó, Kỳ Si Bất Cữu.
Pháp khí có cường đại đến đâu cũng phụ thuộc vào chủ nhân, chỉ cần giết ch.ết hắn, tự nhiên sẽ tự khắc tan vỡ Đối mặt với công kích cường đại của Đế Thích Thiên, Kỳ Si Bất Cữu không chút hoang mang, hô lên một tiếng "Kỳ giới chiến hồn, thần tiễn sắc lệnh, Huyền Băng tiễn! !" Nương theo mệnh lệnh của hắn, bàn cờ xảy ra biến hóa kinh người. Chỉ thấy huyết sắc cung tiễn thủ vốn im lìm bất động chợt mở bừng mắt, quang mang lập lòe khiến người ta ớn lạnh.
Huyết sắc cung tiễn thủ giương cao cung, lấy từ sau lưng ra một mũi tên trắng như tuyết, đoạn lắp vào dây cung. “Hô…” Cây cung bị kéo cong vút như mặt trăng, một cổ lực lượng ầm ầm tràn vào mũi tên trắng như tuyết kia, uy lực khiến người ta run sợ. "Sưu! !" Một tiếng rít gió vang lên, mũi tên nháy mắt thoát khỏi trường cung, nhằm vào hướng Yêu vụ nhận xét tới. Thần tiễn bay đến đâu, hàn khí ầm ầm kéo theo đến đó, hệt như băng tuyết chí cực, lạnh lẽo thấu xương. "Phanh! !" Thần tiễn phát sau mà đến trước, va chạm kịch liệt với Yêu vụ nhận. “Oanh oanh oanh!...” Một cỗ bạch vụ cuồn cuộn tỏa ra, nhảy mắt bao trùm lấy Yêu vụ nhận. Trong không trung hình thành một tảng băng thật lớn, đem Yêu vụ nhật đóng băng bên trong.
Hàn khí dị thường đáng sợ, ngay cả yêu khí cũng bị đóng băng.
Đế Thích Thiên vẫn bình tĩnh như nước. Một kích kia, hắn cũng không mong có thể gây ra thương tổn với Kỳ Si Bất Cữu, chủ ý chỉ là muốn thử thủ đoạn của đối phương.
Quả như hắn phán đoán, trong Kỳ giới này mấy con cờ kia mới thực sự là chủ chốt. Hơn nữa, lực công kích còn mạnh đến mức đáng sợ. ""Kỳ hồn chiến tượng, câu thiên sưu địa."." Kỳ Si Bất Cữu lần nữa phát động tấn công. “Hô!..” Bạch tượng vốn đứng sừng sững, ban đầu im lìm như Cung tiễn thủ, nay cũng ầm ầm thức dậy.
Một tiếng voi rống kinh hồn vang lên, hai mắt mở bừng, tràn đầy chiến ý nhìn vào Đế Thích Thiên. Chiếc vòi đột ngột dài ra, biến thành khổng lồ, tựa như đầu cự mãng cuốn tới đối thủ.
Kỳ giới này, là tâm huyết cả đời của Kỳ Si Bất Cữu, phí mất không biết bao nhiêu tài liệu luyện chế. Ba quân cờ trong đó, không hề tầm thường, mà chính là Kỳ hồn!...