Chương 107: CHƯƠNG 107: SỰ THẦN KỲ CỦA HỘP BÁU.
Lan Minh thú là Đế Thích Thiên kiếp trước trong sách thần thoại dị thú có xem qua, hắn xác thực cũng không có suy nghĩ ở chỗ này lại có thể đồng dạng chứng kiến, hơn nữa, lại còn bị người ta khắc thành hình đồ ở bên trên Khâm Thiên Bảo hạp, Trong chốc lát, cũng không khỏi có một loại cảm xúc kì diệu.
Bất quá, đảo mắt hắn liền khôi phục trở lại, định thần nhìn về phía hộp báu.
Duỗi hổ trảo ra, bắt lấy hộp báu, muốn mở ra. Đúng lúc này, sự tình cổ quái phát sinh.
- Ồ, kỳ quái, hình đồ đã được ta hoàn thành, theo đạo lý, hình đồ toả bên trên hộp báu đã bị ta cởi bỏ, hộp báu đáng ra có thể khai mở mới đúng, vì cái gì hiện tại như trước cũng không có chút động tĩnh, cổ quái!" Đế Thích Thiên trong nội tâm không khỏi cả kinh, hắn xác thực không ngờ tới, hình đồ đã hoàn thành lại vẫn còn nảy sinh biến cố như vậy, trong lòng nghi hoặc không thôi. Lại dò xét một hồi, nhưng vẫn như cũ không nhìn ra, hộp báu hiện tại với quá khứ có gì bất đồng, phảng phất ngoại trừ hình đồ biến thành nguyên vẹn ra, những thứ khác không thấy cải biến, càng không có xuất hiện nửa điểm khe hở. Thập phần cổ quái. "Không có khả năng, Khâm Thiên Bảo hạp đã có đồ hình toả, khẳng định có thể dựa vào nó để đem hộp báu mở ra, nếu không, cái hình đồ toả này tồn tại thực không có ý nghĩa." Đế Thích Thiên hai mắt hổ tinh quang bắn ra bốn phía, không ngừng dò xét hộp báu, thầm nghĩ: "Là có chỗ nào sơ sót. Thiếu cái gì?" "Đúng rồi." Đột nhiên trong đầu linh quang loé lên, trong mắt toá ra hào quang sáng chói (:D), bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, nói: "Ta như thế nào lại quên đi thứ này." Vừa nói, một bên liền duỗi hổ trảo ra, dò xét bên cạnh Khâm Thiên bảo hộp, chỉ thấy bên cạnh hộp báu, thình lình thò ra một khối đồ thật nhỏ, cùng với khối đồ trước kia trên hộp báu đồng nhất. Chỉ có điều, có một điểm bất đồng, chính là khối đồ này không có đồ hình, chỉ là một khối đồ tại chỗ trống của mặt trên hộp báu.
Theo nguyên lý, hình đồ toả trước sau đều luôn phải trống một khối đồ, nếu không khi triển khai sắp xếp hình đồ sẽ không cách nào di động được khối đồ.
Mảnh khối đồ đặc biệt này, từ lúc bắt đầu cố gắng khai mở hình đồ toả, Đế Thích Thiên đều lấy xuống, đặt ở một bên, chỉ là lần này đích xác thời gian quá dài, trọn vẹn hơn một tháng, tâm thân lại hoàn toàn bị di thú khai sáng hình đồ bên trên hộp báu hấp dẫn, thành thử trong nhất thời hắn không nghĩ ra.
Cầm lấy mảnh khối đồ trống, ánh mắt hắn hướng hộp báu nhìn lại, lần nữa xem xét, quả nhiên hình đồ mặt trên hộp báu xác thực còn thiếu khuyết một khối đồ.
Đế Thích Thiên không nghĩ nhiều, ánh mắt ngưng trọng đem đồ khối trong hổ trảo khảm lên đúng chỗ, dùng sức nhấn xuống.
- Lạch cạch!!!
Lại vang lên một tiếng thanh thuý từ bên trong hộp báu, cuối cùng mảnh đồ khối đã triệt để cùng hộp báu dung hợp một chỗ.
Nhưng mà, biến cố lúc này cũng nảy sinh.
Chỉ thấy Khâm Thiên Bảo hộp ngay lúc Đế Thích Thiên triệt để hoàn thành hình đồ toả, trong sát na có thể chứng kiện, một loại biến hoá kỳ dị xuất hiện ngay trước mắt, hộp báu đột nhiên toé ra một đạo Thất thải thần quang, hào quang dị thường nồng đậm, cơ hồ trong nháy mắt, liền đem toàn bộ hộp báu bao trùm chính giữa, hơn nữa, lúc này thải quang vẫn còn hướng ra bốn phương tám hướng, dùng hộp báu làm trung tâm. Một đạo thất thải quang trụ ầm ầm kích động hướng lên phía trên nhanh như chớp xông ra ngoài. "Oanh!!!" Thất thải quang trụ lập tức va chạm với thạch bích trong động.
Đế Thích Thiên mở cái động phủ này vốn nằm dưới chân một ngọn sơn phong cực lớn. Lúc này, thần trụ từ bên dưới, tựa hồ ẩn chứa một sức mạnh kinh thiên không thể đo lường, hào quang bảy màu cùng thạch bích va chạm một cái, liền khiến cho toàn bộ ngọn núi dao động kịch liệt. Rồi tựa như tất cả sự vật đối với thần trụ đều biến thành hư vô, nó phóng thẳng lên trời, xuyên thấu toàn bộ ngọn núi, xông tận mây xanh.
- Ngao!!!
Một tiếng rống bá đạo không hề có dấu hiệu từ bên trong thần trụ tràn ra, tựa hồ ẩn chứa một loại uy nghiêm vô thượng. Đế Thích Thiên cách hộp báu rất gần, chỉ cảm thấy trên người đột nhiên như có vài toà núi lớn đồng dạng đè lên, đem hắn áp thẳng không thở nổi, trong nội tâm không khỏi nổi lên sóng gió to lớn.
- Tiếng gào thét này, tựa hồ là do thần thú khai sáng bên trên hộp báu phát ra. Đây là chuyện gì, chẵng lẽ bên trong hộp báu không phải chứa cái gì khác, mà chính là thần thú khai sáng kia?" Bất quá, hiển nhiên Đế thích Thiên chỉ là phỏng đoán, cũng không thể nào chứng thực.
Đạo thất thải quang trụ đến nhanh, đi cũng nhanh, tựa hồ lúc xông lên mây xanh, trong một sát na, trên không trung Nam man sơn mạch, đột nhiên xuất hiện một đạo bình chướng cổ quái, đem thần trụ ngăn cản phía dưới. Thần trụ cùng với đạo bình chướng này, đồng dạng xuất hiện, cũng đồng dạng thu liễm, trong chớp mắt đã không còn thấy gì nữa.
Biến cố xảy ra, kỳ thực chỉ trong nháy mắt công phu, như chưa bắt đầu, thì đã chấm dứt. Đến quỷ bí, đi càng quỷ dị. Thật sự khiến cho người ta kinh nghi không hiểu.
Đề Thích Thiên hít sâu một hơi.
Nhân sinh nổi lên một màn, thật sự quá thần diệu.
Cố gắng bình phục tâm thần có chút kích động, định nhãn hướng về hộp báu nhìn lại, sau khi xem xét, trong mắt hắn toát ra thần thái kinh dị.
Hộp báu như trước vẫn mang phong cách cổ xưa, toàn thân đều không có nửa điểm khe hở, chỉ là bên cạnh hộp báu, thình lình đặt một cuốn sách mang phong cách cổ xưa, toát ra một tia lực lượng có khí tức thần bí. Trừ quyển sách cổ ra, lại không có bất kỳ vật phẩm nào khác tồn tại.
- Thật là bảo hộp cổ quái, chẳng lẽ cuốn sách cổ này là bảo vật được lấy ra từ bên trong Khâm Thiên bảo hộp?" Đế thích Thiên tuy nghi vấn, nhưng cũng tương đương khẳng định, vì trong sơn động chỉ có một mình hắn, mà quyển sách cổ này lại chưa từng xuất hiện trước khi hộp báu xảy ra biến dị.
Thần kỳ!
Hộp báu không mở, lại có thể tự hành đem vật phẩm từ bên trong phóng đi ra ngoài, thủ đoạn như vậy, lại để cho Đế Thích Thiên không thể không bội phục người năm đó chế tạo ra hộp báu này, xác thực là kỳ tài ngút trời.
Nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn lập tức đi đến trước hộp báu, duỗi hổ trảo ra, đem cuốn sách cổ nắm trong tay, cũng không có lập tức quan sách sách cổ, mà nhìn hộp báu một chút, càng xem xét lại càng làm cho ánh mắt mắt hắn lộ ra một tia kinh ngạc thật sâu, biểu hiện tựa như không thể tưởng tượng nổi.
- Tại sao lại có thể như vậy? Hình đồ vậy mà bị làm cho rối loạn, còn biến thành hơn vạn khối. Cái này...
Đế Thích Thiên trong mắt không dấu được kinh hãi, xác thực hắn có lý do để kinh hãi, bởi vì trước kia chính hắn đích thân đem hình đồ sắp xếp nguyên vẹn, giờ lại bị đánh loạn quỷ bí, hơn nữa, cũng nhìn ra, bộ dạng hình đồ đã không còn đồng dạng với trước kia, mà là một bộ hình đồ hoàn toàn mới, càng làm cho người ta chấn kinh hơn là, số lượng mảnh đồ khối trên hình đồ, lại từ hơn một ngàn tăng lên hơn một vạn.
Hình đồ lần này, tựa hồ như do một loại thủ đoạn càn khôn nào đó tạo thành, mặc dù có hơn vạn mảnh khối đồ xếp cùng một chỗ, nhưng cũng không có mảnh nào bị xếp ngược, vừa xem là hiểu ngay, vô cùng rõ ràng, cùng với cách thức phá mở hình đồ trước kia cũng không có quá nhiều bất đồng, thập phần kỳ diệu.
Biến dị xác thực khiến cho người ta kinh nghi. Bất quá, Đế Thích thiên cũng không phải người thường, hơi một chút định thần, trong đầu đã có suy đoán đại khái, thầm nghĩ: Cái Khâm Thiên bảo hộp này quả thật thần bí, xem ra, tựa hồ không chỉ tàng trữ một dạng bảo vật, đồng dạng như trò vượt cửa ải dành bảo bối, hẳn là, còn có mấy cửa ải nữa khó khăn hơn. Mỗi khi khai giải một loại hình đồ giống như vượt qua một cửa ải, có thể nhận được một bảo vật. Hình đồ đầu tiên tựu là cửa khẩu thứ nhất, cho nên sau khi giải khai hình đồ, hắn nhận được cuốn sách cổ này. Mà hình đồ càng về phía sau lại càng thêm gian nan. Trước kia chỉ có mấy ngàn khối mà đã tiêu phí của hắn mấy tháng thời gian, hiện tại hình đồ mấy vạn khối, so với trước kia độ khó không biết tăng lên bao nhiêu lần. Nếu muốn giải khai, đừng nói mấy tháng, coi như dù một, hai năm, chỉ sợ cũng khó có khả năng đi.
To lớn!
Đây tuyệt đối là một khiêu chiến vô cùng to lớn.
Bảo bối, cái này tuyệt đối là một kiện bảo vật trân quý.
Đế Thích Thiên trong mắt bắn ra một đạo tinh quang, đối với Khâm Thiên bảo hộp càng thêm coi trọng, bất quá, coi trọng thì coi trọng, hắn hiện tai cũng không có tinh lực để đi khiêu chiến giải khai cái hình đồ toả này. Đây không phải là việc trong thời gian ngắn có thể làm được.
- Hình đồ toả tạm thời không vội, không biết lần này lấy được quyển sách đến tột cùng là cái gì? Hy vọng là bảo vật đối với ta có chút trợ giúp." Đối với hộp báu, hắn đã không có hy vọng xa vời trong thời gian ngắn có thể khai giải, muốn vạch trần hình đồ toả, đó cũng là sự tình sau này. Bởi vậy, sau khi xem qua hộp báu, sự chú ý của hắn đều tập trung vào quyển sách cổ cầm trên tay.
Đánh giá cẩn thận một thoáng, sách cổ có màu huyền hoàng, không biết dùng cái gì để chế tạo thành, thoạt nhìn là loại tài liệu chưa thấy qua bao giờ, hơn nữa, khi sờ lên cho người ta cảm giác di thường mềm mại. Mới xem xét qua, đã biết đây tuyệt đối không phải là dùng tài liệu bình thường để chế thành, không thể không nói, đây cũng là một kiện bảo bối thần bí.
- Rầm ào ào!!!
Đem sách cổ đến trước người, Đế Thích Thiên chậm chạp từng chút một mở ra. Tại thời điểm sách cổ mở ra, bên trong có tí ti thải quang bắn ra ngoài, rơi vào trong mắt, lộ ra nét đẹp di thường rực rỡ. Cùng với một loại sắc thái thần bí, làm cho người ta trong lúc nhất thời, căn bản không cách nào xuyên thấu qua thải quang chứng kiến bên trong sách cổ đến tột cùng là có cái gì.
Tình cảnh như vậy, không chỉ không khiến cho Đế Thích Thiên thật vọng, ngược lại, trong nội tâm càng có một loại cao hứng chờ mong nồng đậm. Đối với nhận định giá trị sách cổ, càng tăng thêm vài phần.
Sách cổ không phải rất ngắn, cùng với tranh sơn thuỷ cổ đại có chút đồng dạng, mảnh dài, khi cuốn lại, có trường trục ở giữa. Đến khi triệt để mở ra, sách cổ dài chừng hơn một mét, thải quang phiêu dật bốn kía, khí tức cùng phong cách cổ xưa đập thẳng vào mắt.
- Để ta xem trong sách cổ này tột cùng là có cái gì.
Đế thích Thiên ngưng tâm thu thần, định nhãn hướng sách cổ, sau khi xem xét qua, mắt hổ ngay lập tức lộ ra một đoàn tinh quang, trong miệng ngược lại hít một hơi khí lạnh.