Chương 74: Thiếu

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Beta: Thảo My


Hai tòa nhà nhỏ cộng lại cũng được mười mấy phòng đủ để đại gia đình ở, trong nhà nhỏ trước kia không có người ở, dính chút bụi, cả căn phòng cũng đều có vẻ bụi bẩn. Tiêu Linh Vũ là dị năng hệ Phong, Liên Cẩn Viên nhìn hắn một cái: "Quét dọn gian phòng này đi."


Mặt của Tiêu Linh Vũ đen lại hừ một tiếng: "Không phải anh có phong phù sao?"
Liên Cẩn Viên nhếch miệng: "Anh làm nhanh hơn."
Sắc mặt của Tiêu Linh Vũ càng đen hơn, Trần Kiều Kiều cười hì hì tiến lên ôm lấy cánh tay của Tiêu Linh Vũ: "Tiêu đại ca, coi như là luyện tập dị năng đi......"


Tiêu Linh Vũ trầm mặc một chút, nhìn Trần Kiều Kiều một cái vẫn ngoan ngoãn dùng dị năng hệ Phong bắt đầu quét dọn gian phòng. Dị năng hệ Phong quét dọn phòng là nhanh nhất, mở toàn bộ cửa sổ ra, một luồng gió lớn thổi vào trong bụi bặm đã bị thổi bay ra ngoài, cuối cùng dùng khăn lau một chút là sạch sẽ.


Mọi người đã đi tám tháng, bây giờ thì không dễ mới có thể được nghỉ ngơi mấy tháng, cũng không vội vàng tu luyện, lúc tối chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, đang ăn, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tô Ngưng Mi đi ra cửa nhìn, phát hiện hóa ra là anh lính tên Lôi Tử ở cửa lớn căn cứ đã đưa bọn họ vào, sau lưng Lôi Tử còn có mấy binh lính mặc quân phục màu xanh lá áo khoác bông đi theo. Bên ngoài bão tuyết tung bay, mấy anh lính đứng ở trong mặt đất tuyết dày, trong tay ôm một chút gạo, bột mì và các loại thịt.


Lôi Tử nhìn thấy Tô Ngưng Mi, cười với cô một tiếng: "Tô tiểu thư, đây là thượng tướng chúng tôi bảo chúng tôi đưa đồ đến......"
Tô Ngưng Mi nhìn bão tuyết phía bên ngoài, cười với mấy anh lính nói: "Vào trong rồi hãy nói, bên ngoài tuyết lớn như vậy."


available on google playdownload on app store


Mấy anh lính đi theo vào phòng, nhìn thấy người ở bên trong đang dùng cơm, một bàn thức ăn chín lớn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, ánh mắt cũng đã trợn to lên. Nói thật, Tô Ngưng Mi rất có thiện cảm với mấy binh đại ca này, nói với bọn họ: "Mới vừa làm xong bữa tối, các vị đại ca ở lại đây ăn chút đi."


Lôi Tử cuống quít lắc đầu, đặt đồ cầm trong tay ở góc tường, gãi đầu đinh cười nói: "Tô tiểu thư không cần để ý, chúng tôi đã ăn rồi, thượng tướng chúng tôi biết nhóm người Tô tiểu thư đã đến trụ sở chúng tôi, cho nên để chúng tôi đến đây tặng chút thức ăn, thượng tướng chúng tôi hi vọng......" Lôi Tử nói xong nhìn Tô Ngưng Mi một cái, hình như có chút xấu hổ: "Thượng tướng chúng tôi hi vọng về sau nếu có nhiệm vụ gì khó khăn, xin nhóm người Tô tiểu thư có thể giúp một tay."


Nhìn thấy Lôi Tử để hết đồ xuống, mấy tiểu binh đi theo cũng vội vàng để hết đồ xuống.


Chín dị năng giả cấp bốn, tướng quân trong căn cứ chỉ hy vọng gặp nhân vật trở ngại gì thì bọn họ có thể giúp một tay, biết tính tình cao thủ cũng có chút kiêu ngạo, cũng không hy vọng xa vời bọn họ có thể gia nhập vào quân đội.


Không gian của Tô Ngưng Mi thực sự đầy đủ vật liệu, đoạn đường này săn giết không ít thú biến dị, những loại thịt này cũng không ăn hết, cô tất nhiên sẽ không cần những thức ăn mà binh đại ca đưa đến. Lôi Tử cho là Tô Ngưng Mi không nhận những đồ ăn này chính là không có ý muốn giúp một tay, có chút thất vọng.


Tô Ngưng Mi cười nói: "Thượng tướng các anh có lòng tốt tôi nhận, nhưng mà chúng tôi cũng không thiếu thức ăn, những đồ ăn này vẫn là để cho những người cần đi. Về phần thượng tướng mà nói, nếu gặp khó khăn gì chúng tôi tất nhiên sẽ giúp một tay."


Lôi Tử vui mừng nói: "Vậy cảm ơn Tô tiểu thư."


Cuối cùng dưới sự kiên trì của Tô Ngưng Mi, Lôi Tử bọn họ lại đưa đồ ăn về. Ra khỏi căn nhà mùi thức ăn ngào ngạt, mấy anh lính rét run cả người, Lôi Tử ngẩng đầu nhìn bông tuyết rơi bay như lông ngỗng, Lôi Tử mắng: "Thật con mẹ nó ly kỳ, một mạt thế ngay cả mùa cũng thay đổi, mới vừa qua sáu tháng mùa hè nóng muốn ch.ết, bây giờ mùa đông này đến lại có thể rét ch.ết người, con mẹ nó không biết loài người có thể kiên trì đến khi nào."


Tiểu binh đi theo phía sau ôm một túi gạo nói: "Đúng vậy, anh Lôi Tử, anh nói lúc nào thì zombie và thú biến dị này mới có thể bị tiêu diệt sạch sẽ, haiz, thật là nhớ cuộc sống thái bình trước kia."


Lôi Tử vác thú biến dị đông lạnh cứng rắn trên bả vai, mờ mịt nói: "Ai biết những thứ này có thể tiêu diệt sạch sẽ hay không, haiz, không nhắc nữa, cho dù như thế nào có thể sống đến cuối cùng nhất định là Tô tiểu thư vừa rồi, ngay cả tiên sinh bọn họ cũng là dị năng giả."


Mấy người sau lưng cũng gật đầu một cái: "Đúng vậy, haiz, mới vừa rồi mùi vị kia thật đúng là quyến rũ người ta, lúc nào thì chúng ta mới có thể ăn được một bữa tốt như vậy, cũng đã hơn hai năm không được ăn một bữa cơm ngon rồi. Người ta có dị năng không gian, còn là dị năng giả cấp bốn, làm sao sẽ coi trọng những đồ vật này của chúng ta đây."


Lôi Tử thở dài: "Những đồ ăn này vẫn là quân đội chúng ta tiết kiệm mới dành được, người thường trong căn cứ bình thường đều do quân đội bên trong phụ trách, chính phủ kia giúp đỡ được gì chứ, chỉ để ý chiêu dụ dị năng giả, căn bản không quản sống ch.ết của người bình thường, haiz, thật hy vọng Tô tiểu thư bọn họ không bị đám người của chính phủ kia thu mua......"


"Anh Lôi Tử, cũng không thể nào, bọn họ đều là dị năng giả cấp bốn, lại không thiếu thức ăn, mới vừa rồi nhìn bọn họ cũng đều rất dễ gần, cũng sẽ không bị chính phủ thu mua đâu."


Lôi Tử nói: "Ai biết chứ, haiz, nhanh đi về thôi, thời tiết cũng lạnh muốn ch.ết......" Đang nói thì chạm mặt một chiếc container, chỗ cạnh tài xế là bí thư Trần vừa rồi đưa nhóm người Tô Ngưng Mi đến đây, bí thư Trần cũng nhìn thấy Lôi Tử ở trong tuyết lớn vác nguyên liệu nấu ăn đi lại, nở một nụ cười giễu cợt






Truyện liên quan