Chương 75: Thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Beta: Thảo My
Tô Ngưng Mi không biết họ đang nói cái gì, nhưng nhìn ra ngoài cô họ đang nói xin lỗi với cô gái xinh đẹp đó, khuôn mặt của Mục Tiểu Nghiên hốt hoảng trốn ở sau lưng Tô Vũ. Cô gái nhỏ Mục Tiểu Nghiên này tính tình rất nhút nhát, mặc dù dị năng chữa trị đã đến cấp bốn, đã trở thành đối tượng mà các chính quyền tranh giành cướp đoạt, nhưng cô bé vẫn như Mục Tiểu Nghiên trước kia mà Tô Ngưng Mi biết, nhút nhát, thậm chí có chút yếu đuối.
Giờ phút này Tô Vũ che chở Mục Tiểu Nghiên, một bên kéo Tô Quốc Mai đang nói gì đó với cô gái xinh đẹp, ngẩng đầu nói câu gì với cô gái xinh đẹp này.
Xung quanh đã đầy người vây xem.
Tô Ngưng Mi rút thần thức về, cầm lấy áo lông trên giường trong phòng bước ra ngoài, cô cũng không kinh động đến những người khác, ngược lại chẳng ngờ Tiêu Linh Vũ lại từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tô Ngưng Mi khẽ gật đầu với cô: "Ra rồi? Đã lên cấp rồi à?"
Tô Ngưng Mi kéo khóa kéo áo lông màu đen lên, vừa kéo cửa chính ra, gật đầu một cái.
Tiêu Linh Vũ nói: "Chúc mừng, bây giờ ra ngoài sao?"
Tô Ngưng Mi ừ một tiếng: "Ra ngoài có chút việc."
"Ở trong phòng buồn bực ba tháng, tôi và cô ra ngoài xem sao." Tiêu Linh Vũ không đợi Tô Ngưng Mi từ chối cũng đi theo ra ngoài, hai người đi về phía căn cứ quảng trường. Tô Ngưng Mi vội vàng đến quảng trường, tốc độ của cô rất nhanh, Tiêu Linh Vũ là dị năng hệ Phong và chữa trị, tốc độ không bằng Tô Ngưng Mi, đành phải bất đắc dĩ đi theo sau lưng Tô Ngưng Mi.
Không lâu sau Tô Ngưng Mi đã đến quảng trường, cô họ, Tô Vũ và Tiểu Nghiên đều còn ở đây, cô gái xinh đẹp này cũng ở đây, đối diện Đậu Đậu chỉ chỏ: "Tôi không cần các cô xin lỗi, chỉ muốn các cô đưa con chó lớn này cho tôi là được."
Tô Quốc Mai nói: "Cô gái thật sự xin lỗi, Đậu Đậu không thể cho cô... Vết thương của cô chúng tôi có thể dẫn cô đi gặp bác sĩ."
Tô Ngưng Mi đi đến bên người Tô Quốc Mai: "Cô, xảy ra chuyện gì thế?"
Mục Tiểu Nghiên nhìn thấy Tô Ngưng Mi thì chạy đến nắm tay của Tô Ngưng Mi, nhỏ giọng gọi một tiếng chị, Tô Vũ cũng đi qua: "Chị, chị đã ra ngoài rồi à?"
Tô Ngưng Mi gật đầu một cái: "Hôm nay mới ra ngoài đã nhìn thấy mọi người ở quảng trường này."
Tô Quốc Mai thở dài, nói chuyện đã xảy ra một lần.
Tất cả mọi người ở nhà buồn bực ba tháng, thời tiết bây giờ đã tốt hơn, Tô Quốc Mai định dẫn Mục Tiểu Nghiên ra ngoài đi dạo, Tô Vũ cũng đi theo. Đậu Đậu cũng buồn bực ở trong sân chờ ba tháng, biết họ muốn ra khỏi cửa, vội vàng rống lên muốn đi theo ra ngoài, nhìn bộ dáng đáng thương của Đậu Đậu, họ cũng không đành lòng, nên để cho Đậu Đậu đi theo ra ngoài.
Sau đó đi dạo đến quảng trường chạm phải cô gái xinh đẹp dẫn theo chó ngao Tây Tạng này, Đậu Đậu nhìn thấy chó ngao Tây Tạng cũng có chút kích động, xông đến muốn chơi với chó ngao Tây Tạng, không ngờ không khống chế được sức lực, đụng vào chủ nhân của chó ngao Tây Tạng cũng chính là cô bé kia, rồi làm bị thương mu bàn tay...... Sau đó Tô Quốc Mai chịu nhận lỗi thế nào cũng không được, cô bé kia nhất định muốn đưa Đậu Đậu cho cô ta mới tính là xong việc.
Lúc nói đến đây thì Tiêu Linh Vũ cũng đã chạy đến, nghe gần như hết mọi chuyện.
Cô gái xinh đẹp không có kiên nhẫn chờ đợi nổi nữa, ngẩng đầu nói: "Các cô thương lượng xong chưa? Bây giờ tôi nói để lại nó ở chỗ này, chó của các cô làm tôi bị thương, nhất định phải bồi thường nó cho tôi."
Tô Ngưng Mi biết chuyện này chính là lỗi của bên bọn họ, Đậu Đậu bị nhốt ba tháng, thật vất vả mới được thả ra, nhìn thấy con chó lớn giống nó dĩ nhiên là muốn nhào đến, muốn chơi với người ta, không ngờ khiến cho chủ nhân bị thương.
Tô Ngưng Mi nhìn mu bàn tay của cô gái xinh đẹp này một cái, ngã trên mặt đất rách một lớp da, trời lạnh này cũng sẽ không bị nhiễm, xoa thuốc mỡ ngày hôm sau cũng tốt hơn rồi. Tô Ngưng Mi dời ánh mắt đến trên mặt của cô gái, cười nói: "Thật xin lỗi, Đậu Đậu nhà tôi có chút nghịch ngợm, mấy tháng trước có tuyết lớn ở trong phòng buồn bực mấy tháng, giờ thả ra cũng chơi đùa hơi quá, làm cô bị thương, thật là xin lỗi. Nếu cô không ghét bỏ chỗ này tôi có chút thuốc mỡ Hồng Môi Tố và thuốc kháng khuẩn, cô lấy về thoa, uống một ít thuốc kháng khuẩn, cũng không có chuyện gì đáng ngại, thật sự xin lỗi cô."
Cô bé kia hừ một tiếng, không nhịn được trợn mắt nhìn Tô Ngưng Mi một cái: "Đừng tốn thời gian, tôi nói, chỉ cần bồi thường con chó lớn này cho tôi là xong, nếu không bây giờ các cô ai cũng đừng nghĩ đi!"
Chuyện này trách bản thân các cô, Tô Ngưng Mi cũng không tiện phát giận: "Cô gái, chuyện này là chúng tôi không đúng, chúng tôi nhận lỗi với cô, nhưng cô cũng đừng làm khó chúng tôi được không?"
Tô Ngưng Mi vừa mới dứt lời, sau khi mơ hồ nghe người có mặt ở đây nghị luận: "Chủ nhân của chó ngao Tây Tạng này không phải là con gái nhỏ Cao Tuyết Lỵ của Cao thị trưởng sao? Nghe