Chương 91: Thiếu
Edit: Snow cầm thú HD – Diễn đàn
Beta: Ngọc Hân
Tiêu Linh Vũ nhìn thấy họ, liền thu lại thái độ, mặt mày lạnh lùng đi tới trước mặt mấy người đó, nói: “Các người đến muộn.”
Một cô gái mang vẻ mặt lạnh nhạt trong số đó gật đầu, nói: “Đại tá Tiêu, thật xin lỗi, trong gia tộc có mấy việc cho nên tới trễ, bây giờ lên đường thôi.”
Một cô gái mặt mũi rất bình thường tiến lên dò xét, nói với cô gái đẹp trang nhã: “Chị họ, chị giải thích với anh ta làm gì, bởi vì có chuyện mới tới trễ, chứ đâu phải không đi, mắc mớ gì nhà họ Thủy chúng ta phải giải thích với người khác.” Quả nhiên rất ngạo mạn kiêu căng.
Cô gái mặt mày lạnh nhạt, bộ dạng thanh nhã nhìn sang cô gái kia, nhíu mày nói: “Vân Nhi, im miệng! Đi trễ quả thực là chúng ta không đúng, cần phải giải thích với đại tá Tiêu!”
Thủy Vân bỉu môi, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Tiêu Linh Vũ một cái…
Tiêu Linh Vũ giơ tay, “Không cần!” Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, cũng không thèm nhìn Thủy Vân kia một cái, tiếp tục nói: “Chậm trễ không ít thời gian, hiện tại nên nhanh chóng lên xe ra khỏi thành phố, bây giờ chỉ còn một chiếc xe quân đội, để Thủy đại tiểu thư và nhị tiểu thư phải chịu khó một chút rồi!”
Thủy Thu Bội là đại tiểu thư nhà họ Thủy, nghe vậy gật đầu, dẫn theo Thủy Vân đang bất mãn và năm người đàn ông lên xe. Tô Ngưng Mi, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt, Tô Hạo, Mục Tiểu Nghiên đã sớm ngồi trên xe, tìm chỗ nghỉ ngơi. Tô Ngưng Mi đang ngồi thiền vận khí công, cảm giác có mấy người lên xe, trong đó một ánh mắt đột ngột nhìn chằm chằm vào cô, lúc này Tô Ngưng Mi nhíu mày mở mắt, phát hiện năm nam và hai nữ lên xe, trong đó một cô gái rất đẹp, cô gái kia thì có chút bình thường, còn diện mạo năm người đàn ông đều không kiên nhẫn, có điều ánh mắt một người trong đám họ dán chặt lên người Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi quét mắt nhìn gã, phát hiện đáy mắt nam tử xanh xao, bước đi không ổn, rõ ràng là bộ dáng túng dục quá độ. Ánh mắt người này dán lên khuôn mặt trắng nõn và bộ ngực Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi chán ghét nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng cử động vài cái, người nọ mất thăng bằng, lạch cạch một tiếng liền ngã xuống đất, khi ngã va vào thành xe, phát ra tiếng vang lớn, khiến những người khác phải nhìn sang hướng này.
Tiêu Linh Vũ nghe thấy tiếng động cũng quay đầu nhìn qua, thấy nam tử chật vật ngã trên đất, khóe mắt hiện lên ý cười, không nói gì, sau đó bước tới trước chỗ phụ lái điều một binh sĩ qua lái xe.
Trong xe, phía sau có chút ầm ĩ, Thủy Vân cười hì hì nhìn người đàn ông trên mặt đất, “Thủy Bình, anh làm cái gì vậy? Thật là quá mất mặt.”
Người đàn ông ngã trên đất hung dữ trợn mắt nhìn Thủy Vân, giận dữ nói: “Cần cô gái xấu như cô nói tôi!”
Thủy Vân cũng nổi giận, giơ chân định đạp lên người Thủy Bình, Thủy Thu Bội quay đầu quát lớn nói: “Đủ rồi, bộ dạng các người còn ra thể thống gì! Thủy Bình còn không mau đứng dậy, thật là vô duyên vô cứ làm chuyện cười cho người ta!”
Lúc này Thủy Bình mới từ trên mặt đất đứng dậy, ánh mắt âm trầm, cảm thấy vừa nãy lúc ngã là do vấp phải thứ gì đó, nhưng trên đất trơn bóng, căn bản không có vật gì cả.
Bảy người nhà họ Thủy chọn chỗ ngồi xuống, Thủy Thu Bội sau khi ngồi xuống liền bắt đầu ngồi thiền vận khí công, còn bốn người đàn ông kia cũng vậy, chỉ có Thủy Vân và Thủy Bình bốn mắt nhìn xung quanh, Thủy Vân vừa nhìn thấy Tô Hạo liền ra vẻ có hứng thú, lập tức tới ngồi bên cạnh Tô Hạo, ánh mắt Thủy Bình vẫn chuyển động trên người Tô Ngưng Mi. Thủy Thu Bội mở mắt vô cùng bất đắc dĩ nhìn hai người một cái, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện ba nam hai nữ trong góc đều là người dị năng, lúc này mới thở dài nhắm mắt lại, không quan tâm tới hai người trong tộc không đáng tin kia nữa.
Tô Ngưng Mi nhớ rõ trong truyện không có tám đại gia tộc tu chân, từ sau khi cô xuyên qua đã có rất nhiều chuyện thay đổi, không dựa theo tình tiết trong nguyên tác, cho nên Tô Ngưng Mi biết hiện tại phải thật cẩn thận, dù sao con đường sau này cô cũng không tính nổi. Chỉ là ánh mắt gã đàn ông này thật sự khiến người ta kinh tởm, bây giờ lại không thể đắc tội nhà họ Thủy, trước tiên phải nhẫn nhịn, chờ cơ hội phát tiết.
Trên xe yên tĩnh, chỉ có tiếng xe chạy ầm ầm, Thủy Vân nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tô Hạo, giơ tay đẩy đẩy anh, Tô Hạo đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bị Thủy Vân đẩy như vậy, liền mở mắt ra nhìn về phía Thủy Vân, ánh mắt có chút sắc bén. Nhưng Thủy Vân không sợ, cô ta vốn là tiểu thư nhà họ Thủy, nhìn trúng người đàn ông này là may mắn của anh, đây cũng là cách nghĩ của Thủy Vân cho tới tận giờ phút này.
Khuôn mặt Tô Hạo anh tuấn, dáng người cao lớn, Thủy Vân thích người như vậy, giờ thấy anh nhìn mình, liền cười với Tô Hạo: “Xin chào, tôi là nhị tiểu thư nhà họ Thủy Thủy Vân.”
Tô Hạo lạnh lùng nói: “Cô