Chương 92: Thiếu
Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Beta: Snow Cầm Thú HD
Có rất nhiều người bị thương, trong đó cũng có người bị thương nặng, nhưng chỉ cần không ch.ết, Tiêu Linh Vũ và Mục Tiểu Nghiên vẫn có thể cứu được, hai người bắt đầu chữa trị từ những người bị thương nặng trước, tuy tinh thần lực trong cơ thể bị tiêu hao hết nhưng sau đó vẫn tiếp tục hấp thu tinh hạch để giúp mọi người chữa thương......
Tô Ngưng Mi ngồi ở trong góc nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mà cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, cô biết ánh mắt này đều là từ những gia tộc tu chân kia. Lúc cô chiến đấu không dùng đến linh thạch, nhưng lại dùng rất nhiều Tụ Linh Đan và phù chú, mọi người cũng đều thấy được, Tô Ngưng Mi đang suy nghĩ, không biết người của gia tộc nào sẽ đến tìm cô trước.
"Xin chào."
Người của Thủy gia tìm đến trước, Thủy Thu Bội, nghe thấy giọng nói thanh nhã này, Tô Ngưng Mi mở mắt ra nhìn cô ta gật đầu một cái.
Vẻ mặt Thủy Thu Bội có chút phức tạp, trừ đại ca ra thì ở Thủy gia cô là đệ tử có thiên phú trời cho, vốn tưởng rằng cô gái này chẳng qua chỉ là một dị năng giả, nhưng không nghĩ người ta lại là một người tu chân thâm tàng bất lộ, cả cô cũng không nhìn ra được tu vi của cô ta, chỉ sợ tu vi ít nhất phải từ Kết Đan Kỳ trở lên, thật là mắt mù rồi. Trong lòng cô mặc dù có chút khác thường, nhưng mới vừa rồi lúc chiến đấu cô nhìn thấy cô gái này dùng phù chú và đan dược, phù chú cũng được bởi trong gia tộc cũng có một vài người am hiểu về vẽ bùa, nhưng đan dược thì lại không, toàn gia tộc không có lấy một Luyện Đan Sư, Luyện Đan Sư rất hiếm, nhìn dáng vẻ của cô gái này, chắc không phải người trong Bát Đại Gia Tộc, nếu đưa cành ô-liu ra chiêu mộ cô ta vào trong gia tộc, như vậy có thể coi là lập được công lớn.
Thủy Thu Bội nghĩ tới đây, nhìn sang Tô Ngưng Mi cười cười, "Xin chào, tôi là Thủy Thu Bội – Thủy gia, ban nãy kém cõi mới không nhận ra được đạo hữu, không biết đan dược đạo hữu sử dụng vừa rồi là lấy từ tay người nào?"
Tô Ngưng Mi chỉ nói: "Những đan dược này là do sư phụ tôi luyện chế thành." Cô không cần thiết nói cho người khác biết đan dược này là do cô luyện chế thành.
Thủy Thu Bội có chút thất vọng, nhưng lại hỏi: "Không biết sư phụ của đạo hữu là vị nào, đạo hữu thuộc môn phái nào?"
Lúc hai người đang nói chuyện thì xung quanh có rất nhiều người đi tới, còn là người của Tứ Đại Gia Tộc.
Tô Ngưng Mi nói: "Thủy đạo hữu, sư phụ tôi không thuộc bất kỳ môn phái hay gia tộc nào cả, lão nhân gia trước sau như một thích ngao du, cũng không biết hôm nay sẽ ở chỗ nào. Bởi vì tôi gả đến Liên gia, cho nên hiện tại nên tính là người Liên gia." Nếu cô không nói mình là người Liên gia chỉ sợ các gia tộc tu chân kia nổi ý muốn chiêu mộ cô.
Quả nhiên, khi nghe Tô Ngưng Mi nói như vậy, vẻ mặt Thủy Thu Bội lộ ra vẻ thất vọng, chỉ là dường như có chút gì đó không can tâm, nói: "Tôi cũng từng liên hệ với người Liên gia coi như có chút giao tình, hình như chưa bao giờ gặp đạo hữu ở Liên gia."
"Tôi mới gả vào Liên gia chưa được mấy tháng, Thủy đạo hữu chưa từng thấy qua tôi cũng là bình thường." Tô Ngưng Mi vừa nói ra lời này, dường như mọi người nghĩ tới thời gian trước Liên gia cũng có tiệc cưới, nhưng mà người Liên gia từ trước đến nay không có giao thiệp với người ngoài, cho nên tiệc cưới này cũng không có mời gia tộc khác hoặc đạo sĩ ngoại giới, nên cô gái này thật sự là người Liên gia.
Người xung quanh nghe vậy nên cũng đoán được Tô Ngưng Mi sẽ không gia nhập những gia tộc khác, không còn muốn đi lên nói chuyện với Tô Ngưng Mi, quay trở lại vị trí của mình. Thủy Thu Bội nhìn Tô Ngưng Mi rồi gật đầu một cái, xong lùi sang đứng bên cạnh, chỉ có ánh mắt Thủy Bình vẫn dừng lại trên người Tô Ngưng Mi, anh không thể tưởng tượng được làm sao tu vi của cô gái này còn cao hơn tu vi của Thủy Thu Bội, hơn nữa còn là nàng dâu của Liên gia, thật là mất hứng, thật đáng tiếc cho người có khuôn mặt và vóc dáng tốt như vậy. Anh nghĩ vậy, miệng không khỏi cảm thán.
Qua mấy giờ, sắc trời đã tối dần, người bị thương đã được cứu trị, lúc này Tiêu Linh Vũ mới dẫn Mục Tiểu Nghiên đến bên cạnh Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi kéo Tiểu Nghiên sang bên cạnh, từ không gian lấy ra hai bánh màn thầu đưa cho cô, "Tiểu Nghiên cực khổ rồi, đói bụng không, ăn chút đồ ăn đi."
Mục Tiểu Nghiên nhận lấy bánh màn thầu, ngồi ở bên cạnh Tô Hạo bắt đầu ăn. Vẻ mặt lạnh lẽo của Tiêu Linh Vũ cũng từ từ giãn ra, lấy một vật to như nắm tay từ trong túi tiền ra, đỏ thẫm như máu tinh hạch, cao giọng nói: "Mới vừa rồi tình hình săn giết mèo biến dị cấp năm tất cả mọi người đều nhìn thấy, viên tinh hạch này nên thuộc về ai thì mọi người cũng biết rồi......" Dứt lời, liền đưa tinh hạch cho Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi nắm tinh hạch trong tay, ngẩng đầu nhìn Tiêu Linh Vũ cười. Người xung quanh cũng trơ mắt nhìn viên tinh hạch kia vào tay Tô Ngưng Mi, đáng tiếc, mới vừa rồi mọi người cũng đều thấy được, đối phó với mèo biến dị cấp năm, thật sự là Tô Ngưng Mi xuất lực nhiều nhất, cho nên những người muốn viên tinh hạch cấp năm kia cũng không thể nói gì.
Nhưng mà bọn họ coi như không chiếm được viên tinh hạch cấp năm này, cũng có thể có được những phần thưởng, tinh hạch, thức ăn, tiền tài......
Nghỉ ngơi được mấy giờ, sắc trời cũng chưa hoàn toàn tối hẳn, Tiêu Linh Vũ hạ lệnh lập tức lên xe chạy về thành Bắc Kinh. Huyện Bình Châu cách thành Bắc Kinh ba giờ lái xe, trên đường tang thi cũng được dọn dẹp sạch sẽ, vì vậy không còn cản trở đường đi.
Mấy người Tô