Chương 13: Những năm tháng ngốc nghếch
Sở Hoắc hai nhà cũng không nghĩ đến, ngày đó mang con đến Hầu gia xin lỗi, mặt ngoài không có hiệu quả bao nhiêu, ngược lại làm cho hai đứa nhỏ hiếu động ở trên con đường càng đi càng sâu, càng chạy càng xa. Sở Tuần từ hôm đó trở về, cùng Hoắc gia tiểu nhị nghĩa khí, cảm thấy Hoắc Truyền Võ là một tiểu nam tử hán, Sở tư lệnh trộm để trong mắt, Sở tư lệnh thích!
Sở Tuần từ nhỏ là một cậu bé tính tình sáng sủa khéo nói, thực tế bản tính lãnh đạm, có tâm kế, đối với chuyện của người ta, cậu chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Đừng nhìn cả ngày ở trong đại viện một câu chú chú dì dì, hai câu ông ơi bà ơi, kỳ thật đứa bé này trong lòng đặc biệt kiêu ngạo, đặc biệt kiên định, là người có chủ ý, không dễ nói thật, sẽ không đem ai đặt trong tâm.
Cha cậu thuyên chuyển đến vùng khác, cậu cũng không có ý tưởng sâu xa gì, không so đo như mẹ với anh trai. Sở sư trưởng tóm lại bình thường không ở nhà, điều đi thì điều đi, có quan hệ gì đâu? Sở Tuần từ nhỏ đã độc lập, tự tìm việc vui, ở trong lớp cậu là Sở trưởng lớp, chỉ huy các bạn học khác, tan học trở lại đại viện, cậu là Sở tư lệnh, chỉ huy mấy đứa nhỏ khác. Tự cậu có thể chiếu cố chính mình, thậm chí còn có thể thuận tiện chiếu cố Tiểu Quân nhi cùng Bác Văn. Cũng là bởi vì dạng này, cậu đối với chuyện anh trai mình cùng mấy đứa choai choai trong viện đánh nhau ác liệt, chuyện bị Hoắc Truyền Quân sửa trị, cũng không để ý nhiều lắm, không cùng con trai Hoắc gia mang thù. Cậu có đôi khi cảm thấy anh mình quả thật thiếu giáo huấn.
Nhưng mà, Hoắc gia tiểu nhị ngay từ đầu, ở trong suy nghĩ của Sở Tuần không như vậy, ở một góc nho nhỏ trong nội tâm cậu, chiếm cứ một vị trí.
Sở Tuần ở nhà có phòng ngủ riêng, ba tuổi bắt đầu ở một mình một phòng, ngủ một giường. Trên giường cậu, kế bên gối, bày đầy sách thiếu nhi của cậu.
Cậu trước kia đem “Tam Quốc Diễn Nghĩa” xem thuộc làu, yêu nhất mấy cuốn “Phụng Nghi Đình”, “Ba lần đến mời”, “Khẩu chiến quần nho”, sau “Tam quốc” đa mưu túc trí dần bị cậu thất sủng. Gần đây, cậu xem đi xem lại chính là bộ truyện tranh thiếu nhi hào hiệp anh hùng “Thủy Hử truyện”. Lỗ Trí Thâm Lâm Xung này nọ, cậu thật không phải đặc biệt để ý, duy độc yêu thích không buông tay hai cuốn “Võ Nhị Lang túy đả Tưởng môn thần” cùng “Đại chiến Phi Vân phổ”, mỗi đêm trên giường ngủ, mở đèn nhỏ, còn ở trong ổ chăn xem đi xem lại, vẫn chưa hết thích.
Bìa hai quyển sách kia đều bị cậu sờ cũ.
Võ Nhị Lang trên đầu búi tóc, mái tóc xõa tung ở sau vai, cao lớn anh tuấn, võ nghệ cao cường, hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân. Sở Tuần nằm trong ổ chăn mơ hồ thấy, trong lòng khâm phục, trong đầu ngẫu nhiên hiện lên bộ dáng Hoắc gia lão đại giả dạng thành Võ Tòng, tướng mạo dáng người tựa hồ đều không sai biệt lắm. Sau đó, bóng dáng này nhanh chóng biến hóa thành Hoắc Truyền Võ mười tuổi, mặt mày đồng dạng, khung xương cường tráng, anh khí bừng bừng, trong tay cầm một cây gậy sắt đả hổ… Đặc biệt suất.
Thiệu Quân có một hồi chạy tới hỏi mượn Sở Tuần bộ sách thiếu nhi này.
Sở Tuần bỏ bộ sách vào hộp giấy đưa cho Tiểu Quân nhi, bản thân giữ lại mấy cuốn, không cho người ta mượn hết. Cậu mỗi ngày còn muốn ở trong ổ chăn đọc lại nha.
Thiệu Quân vẫn là lần đầu xem “Thủy Hử truyện”, đọc rất hăng hái, thiếu mấy cuốn cũng không biết. Thế cho nên một đoạn thời gian sau, Thiệu Quân vẫn nghĩ chuyện xưa kia lợi hại nhất là mấy hảo hán Lỗ đề hạt Lâm giáo đầu Tống áp ty Tiều thiên vương ( ). Võ Nhị Lang là ai? Trong hiểu biết vỡ lòng của Thiệu Quân đây, không có số một như vậy.
( ) Lỗ Trí Thâm, Lâm Xung, Tống Giang, Tiều Cái.
Mùa đông năm ấy, mấy đứa nhóc phe Hoắc Truyền Võ gia nhập đội quân lớn của đội ngũ con cháu đại viện quân đội, cùng phe Tiểu Bắc Kinh chơi chung.
Cũng không rõ cụ thể là khi nào thì chính thức “Đầu nhập quy thuận”, đám con trai choai choai lúc đó cũng không dài dòng lôi thôi, không so đo thù hận, Sở Tuần dẫn một đám nhóc ngoắc tay với người nào đó đang ngồi một mình trên xà kép ở rìa sân thể dục: “Ê, Hoắc Truyền Võ.”
Truyền Võ từ xa nhìn thấy Sở Tuần, lưu loát nhảy xuống xà kép.
Truyền Võ hỏi: “Tấu gì?” (Làm cái gì?)
Sở Tuần lắc đầu: “Tụi này không đánh nhau, tụi này chơi đánh trận, cậu đến hay không?”
Truyền Võ dứt khoát: “Đến.”
Con cháu đại viện chơi đánh trận, cũng có nề nếp bài bản, mỗi người đều lôi bảo bối dưới đáy rương của mình ra, mũ ngụy trang, quần quân đội, bình nước quân dụng, bao súng da trâu, giày dã chiến, trong bao súng nhét một cây súng lục, tự xưng “Lữ đoàn vương bài tiên phong dã chiến quân Hoa Bắc”. Đám nhóc ở mấy ngõ nhỏ bên ngoài, không cách nào so với bọn họ.
Tám người một đội, chia làm hai đội, mỗi đội chiếm cứ một vùng, trên trận địa đối kháng nhau; lấy súng giả ngắm bắn, hoặc là sử dụng các loại vũ khí ném nhau, bị ném trúng hoặc bị đạn cao su bắn trúng, liền “ch.ết”, loại khỏi chiến trường, thẳng đánh tới khi toàn bộ tám người bỏ mình.
Sở Tuần là quân sư của tám người bên này, lần nào cũng chỉ huy những người khác chiến đấu anh dũng, còn cậu tránh ở bộ tư lệnh đằng sau chỗ để rau, thủ radio.
Người ta đánh đến bất diệc nhạc hồ, cậu một mình ngồi xổm ở chỗ bí mật xem, vụng trộm vui vẻ, cười ngọt như mật.
Cậu nghĩ mình tối tinh ranh, nhưng là cậu không nghĩ tới, lần này đánh trận không giống với trước kia, trong đám địch quân bên kia, có một người cũng tinh ranh như cậu, hơn nữa còn vô cùng hiểu biết cách đánh đầu cơ trục lợi của Sở tiểu nhị, trực tiếp chạy vòng ra sau căn tin, ập vào bộ tư lệnh của cậu!
Hoắc Truyền Võ mang theo súng, nhét vào túi da trâu đeo bên thắt lưng, một thân ngụy trang, đầu đội quân mạo. Truyền Võ thừa dịp người ta không để ý trộm chạy qua phòng ăn, từ cửa sổ chui ra, lưu loát nhảy xuống, một đường khom lưng, đôi mắt chặt chẽ nhìn thẳng vào bóng dáng quen thuộc đang cười ngây ngô tránh ở sau đống cải thảo……
Sở Tuần cầm hai lá cải thảo cuộn lại, làm thành lựu đạn cải thảo, đang muốn ném qua trận địa của địch, cổ tay liền bị người phía sau nắm!
Sở Tuần giật mình quay đầu lại, Truyền Võ áp chế hơi thở hào hển trong ngực, nắm chặt tay đối phương, biểu tình hưng phấn……
Hai người lăn thành một đoàn. Sở Tuần ngã vào đống cải thảo, bởi vì đè ép, lá cải thảo dưới thân phát ra tiếng nước xèo xèo, nhanh bị hai người đè nát.
Lựu đạn cải thảo của cậu cũng bị đối phương tước đoạt. Truyền Võ chế trụ cậu, giơ lựu đạn lên cao, lúc này hẳn là ném vào Sở Tuần, nhưng là trong tay lại dừng một chút, không nỡ ném mấy lá cải thảo rách bươm dính đầy nước bùn dơ vào mặt Sở Tuần.
Sở Tuần nằm trên đống cải thảo, giơ hai tay đầu hàng, lấy tư cách tướng lãnh bị bắt, đúng lý hợp tình chất vấn: “Cậu làm sao tới được? Ai cho cậu đi đường tắt?”
Truyền Võ nhún vai đắc ý nói: “Yêm từ cửa sổ căn tin chạy tới đây.”
Sở Tuần mắt cũng không chớp: “Căn tin không thể đi.”
Truyền Võ: “Vì sao không thể đi?”
Sở Tuần: “Căn tin là địa bàn của tụi này, là hậu phương căn cứ địa cách mạng của quân ta, ẩn nấp trong căn tin toàn người của tụi này! Con đường này cậu không thể đi, cậu hiện tại đã sớm bị quần chúng nhân dân trong khu dân cư bắn ch.ết! Cậu bỏ mình rồi, không thể bắt tôi nữa!”
Sở Tuần dùng vũ lực đánh một chọi một không được, liền mồm mép kịch liệt, đầu óc linh hoạt, không quan tâm lý lẽ.
Truyền Võ mới mặc kệ mấy chuyện kia, hừ, dù sao Hoắc gia đã bắt sống cậu, yêm đã cưỡi trên người cậu, trói gô, bắt cậu làm tù binh!
Cậu cưỡi trên người Sở Tuần, chế trụ người ta, rút súng lục ra, trên trán Sở Tuần ra dấu: ba!
Truyền Võ biểu tình khốc khốc, khẩu khí đắc ý: “Nhẫm bị giết.”
Đám trẻ con đại viện buổi chiều đánh trận xong, có thắng có bại, lăn một thân đầy đất, còn chưa hết đã, buổi tối lại kết bè kết nhóm, một đám năm ba đứa, đi tới trạm thực phẩm trộm đồ ăn.
Trò trộm đồ ăn này vốn tồn tại đã lâu, những năm sáu mươi bảy mươi thời kì cuộc sống khó khăn lại càng thịnh hành. Năm đó vật tư khan hiếm, cuộc sống đơn điệu, xã hội rung chuyển, bọn nhỏ ngoài nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, cả ngày đi ra ngoài trộm, đồ ăn cũng trộm, hoa quả cũng trộm, mấy thứ đồ hộp quân nhu ( ) nhất định phải trộm, các linh kiện ống tuýp sắt thép ở công trường cái gì cũng dám trộm, trộm xong còn cầm đi bán lấy tiền.
( ) Quân nhu: đồ trong quân đội
Đương nhiên, cuộc sống của bộ đội trong đại viện so với bên ngoài ưu việt hơn không biết bao nhiêu lần. Mặc dù là ba năm thiên tai, nhưng những đứa nhỏ xuất thân từ đại viện quân đội cho tới bây giờ cũng không biết nhịn đói là tư vị gì, cho tới bây giờ cũng không biết thành Bắc Kinh còn có người ch.ết đói. Bởi vậy, bọn nhỏ đại viện ham thích trộm đồ ăn trộm trái cây, là xuất phát từ ý nghĩa biểu tượng của những ký ức thời thơ ấu.
Sở Tuần cùng mấy đứa bạn khom lưng trườn đến trạm thực phẩm gần đó, mai phục thỏa đáng.
Chỗ này chính là trạm cung ứng rau dưa tự cấp tự túc của đại viện bọn họ, những năm tám mươi điều kiện cuộc sống tốt hơn nhiều, con cháu bộ đội đâu thiếu đồ ăn? Cả đám trộm chính là lạc thú của quá trình nghịch ngợm làm chuyện xấu. Bom cà chua mang ra ngoài đánh nhau cũng là bọn họ lấy trộm từ trạm đồ ăn.
Thẩm Bác Văn tính tình nôn nóng xúc động, làm người tiên phong, từ một cánh cửa nhỏ chuồn vào kho hàng để rau dưa.
Thiệu Quân đang muốn đi theo, bị Sở Tuần một phen túm trở về: “Cậu đừng đi.”
Truyền Võ thấp giọng nói: “Đánh giặc nhẫm núp ở phía sau, trộm đồ ăn cũng núp, nhẫm còn có thể núp tới khi nào nữa?”
Sở Tuần trừng mắt liếc Truyền Võ: “Cậu thì biết gì chứ, bên kia có người.”
Truyền Võ hỏi: “Chỗ nào có người?”
Sở Tuần dùng cằm ý bảo: “Ở bên kia, bên trong có người.”
Thiệu Quân nói: “Vậy sao cậu không kéo Bác Văn lại?”
Sở Tuần không sao cả nói: “Không kéo nó, để nó giúp chúng ta dẫn người rời đi.”
Truyền Võ nhíu mày nhìn Sở tiểu nhị, nhất thời phát giác này thằng nhóc này quả thực rất có tâm nhãn, rất xấu rồi. Cậu nhịn không được đưa tay gõ mạnh lên đầu Sở Tuần một cái, “Xem cậu kìa, bộ dạng xấu xa.”
Sở Tuần che đầu, xoay mặt trừng Truyền Võ, bĩu môi.
Truyền Võ theo bản năng lại duỗi tay xoa cho Sở Tuần. Tóc Sở Tuần mềm mại, màu nâu sẫm, hơi xoăn, bộ dạng khác với những đứa trẻ khác, thậm chí sọ não cũng mềm, búng một phát có thể tạo ra một hố nhỏ.
Đêm tối như mực, trong kho hàng lớn cất chứa thực phẩm mùa đông, trong nhà kính còn có các loại thực phẩm ưa nhiệt, để các gia đình trong đại viện mùa đông cũng có thể ăn cà chua, đậu cô-ve, cà tím, dưa chuột mà dân chúng bình thường không thể ăn. Cả tòa nhà chỉ điểm hai ngọn đèn chong, ánh sáng u ám, trông thực dọa người.
Sở Tuần từ xa nhìn hai ngọn đèn kia lay động trong gió, làm như Bán Tiên nhi xem bói, nheo mắt chỉ tay: “Phòng này có người, phòng kia không có ai, chúng ta đi bên kia.”
Những đứa nhỏ khác rất nghe lời cậu, cảm thấy mỗi câu Sở Tuần nói đều linh nghiệm, cứ theo lời cậu nói, lần nào cũng có thể thuận lợi trộm được đồ ăn.
Trời tối như bưng, bóng cây lắc lư, cách một bức tường chắn thật dày, cửa sổ thủy tinh mờ mờ, Sở Tuần làm sao biết phòng nào có người, phòng nào không có ai?
Cậu khi đó cũng không hiểu, chính mình làm sao thấy. Cậu thậm chí không biết, mình có thể thấy những thứ mà những đứa nhỏ cùng tuổi khác căn bản nhìn không thấy. Cậu phóng mắt nhìn qua, mặt cắt ngang của toàn bộ ngôi nhà với đồ nội thất đơn giản bên trong, theo trình tự rõ ràng, ngay tại trước mắt chậm rãi hiện ra. Không thể nhìn rõ, nhưng là trong phòng có người sống thực dễ dàng cảm nhận được.
Phòng bên này gào to một tiếng: “Ai! Đứa tiểu vương bát nào hả?!…… Lấy gì đó!”
Thẩm Bác Văn quả nhiên bị người ta túm, ù té chạy.
Sở Tuần ở một bên khác chỉ huy hai đồng lõa trộm đồ ăn. Cậu từ nhỏ làm việc kỹ thuật, động não ra chủ ý, không thèm tham dự mấy chuyện đơn giản tốn sức.
Trên mặt trên cổ Hoắc Truyền Võ phủ một tầng mồ hôi mỏng, kích động chạy về, cho Sở Tuần xem mấy thứ tốt trong tay nải, “Này, cho cậu nè.”
Sở Tuần trộm liếc mắt một cái, giơ tay nhéo má Truyền Võ: “Cậu thật là, cậu lấy cà tím khoai tây làm gì, mấy thứ này lại không thể ăn sống, mang về cho mẹ cậu xào rau hả?”
Truyền Võ: “……”
Sở Tuần đưa mắt thoáng nhìn: “Cậu xem Tiểu Quân nhi thông minh chưa nè, lấy dưa leo với cà chua!”
Truyền Võ “À” một tiếng, xoay người trở về đổi.
Sở Tuần hạ giọng chỉ huy ở phía sau: “Dưa leo ăn ngon, cậu lấy thêm mấy quả dưa leo cho tôi nha!!!”
……
Có câu nói, có tự mình ngang bướng kiêu ngạo bao nhiêu, so ra đều kém những năm tháng một đám trẻ nghịch ngợm cùng nhau ngốc. Đây là thời niên thiếu vui vẻ hồn nhiên nhất trong trí nhớ Sở Tuần.
Sau chuyện này, Thẩm Bác Văn cùng đám anh em dưới trướng cậu nhóc oán giận.
Thẩm Bác Văn nói: “Tiểu Tuần nhi cũng không nói sớm. Cậu ấy muốn dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, sao không phái Hoắc Truyền Võ đi? Tớ bị người ta lấy bàn, ghế đánh đó!”
Thiệu Quân nói: “Hoắc tiểu nhị chạy nhanh lắm, lấy cho Tiểu Tuần rất nhiều đồ, còn có một túi đồ hộp.”
“Sau đó tụi này trốn vào một chỗ, ăn đồ hộp.”
Thịt hộp vẫn là nhãn hiệu Thượng Hải Maling, một thương hiệu lâu đời. Nếu trong nhà có mấy thứ đồ hộp này, đám nhóc này mới không hiếm lạ ăn, chính là vì trộm được mới ăn, đồ đi trộm tối ngon.
Sở Tuần bảo Truyền Võ trộm dưa leo cho cậu, dưa leo ăn với thịt hộp, một chút bữa khuya ăn đến vui vẻ, lại thân thiết với Truyền Võ hơn một tầng.
* * *
Hai đứa nhỏ lén thân nhau, rất có nghĩa khí, nhưng cũng không làm mối quan hệ hai nhà rã băng.
Sở Sư trưởng ngẫu nhiên gặp Hoắc sư trưởng trong đại viện, từ xa nhìn thấy, song phương cùng cau mày, hạ thấp mắt, trầm mặc, đợi đến khi tới gần thì gật đầu với nhau, không có gì để nói.
Hoắc gia đến đại viện một thời gian, có người nhìn ra manh mối, chuyện cũ năm xưa liền dần dần truyền khai. Người trong đại viện tương đối phong bế, nhà ai cũng biết nhau, ba cô sáu bà lắm mồm bát quái, tổ tông tám đời cũng có thể đào ra cho cậu, chuyện của hai nhà trong nháy mắt hận không thể lập tức truyền hết cho mọi người toàn đại viện biết. Ngay cả tiểu binh gác cổng cũng biết, đến các chiến sĩ khi tụm lại một bàn ở căn tin ăn bánh bao cũng nói chuyện này.
Ai cũng đều kể, các người còn chưa biết đi, nguyên lai hai vị sư trưởng kia, chuyện năm đó là thế này……
Hoắc sư trưởng lúc này đang đảm đương vị trí của Sở sư trưởng, đẩy Sở sư trưởng ra ngoài chen chúc, phía trên cũng không biết điều hành thế nào, biết rõ hai người đã sớm không hợp nhau mà còn sắp xếp như vậy.
Hoắc sư trưởng năm đó vẫn còn là Hoắc đội trưởng, ở Tân Cương, nghe nói đoạt phụ nữ của Sở đội trưởng, hai anh tranh một nàng, đánh túi bụi, có bao nhiêu náo nhiệt.
Chuyện cũ năm xưa, lại thêm các loại liên tưởng phong phú cùng bịa đặt của quần chúng nhân dân, chậm rãi thay đổi, truyền lưu sớm đã không phải chuyện thực năm đó.
Sở Tuần và Truyền Võ tan học thường xuyên cùng nhau về nhà, có một hồi bị mấy đứa lớn trong viện châm ngòi.
Có người không có ý tốt mỉa mai hai người bọn họ: “Ai u, hai anh em thực thân thiết nha?”
“Sở Tuần, cô bé bạn gái trước kia của cậu, chính là ủy viên tuyên truyền lớp các người ấy, Triệu Lệ Hồng, không phải lúc trước hay chạy sau mông cậu sao?”
Sở Tuần nhíu mày: “Bạn gái nào?”
Đối phương không ngừng chế nhạo: “Triệu Lệ Hồng gần đây sao đá cậu vậy, không đi theo cậu nữa, bị Tiểu Hoắc đoạt rồi đi?”
Triệu Lệ Hồng cũng là đứa nhỏ trong viện bọn họ, cùng lớp với Sở Tuần, trước kia quả thật thích Sở Tuần, có chút ái mộ của con nít. Có một hồi ở trường học, Triệu Lệ Hồng ở trong lớp quét dọn không cẩn thận làm vỡ cái đèn trên trần, thân là cán bộ lớp, lại càng sợ hãi, sợ giáo viên quở trách. Cô bé tự lấy tiền túi đi tới chỗ bán đồ ở đại viện mua một ống đèn mới, tính trộm lắp lại, nhưng lại không biết lắp.
Sở Tuần cũng không biết lắp, vậy ai sẽ lắp đèn đây? Lúc ấy Hoắc Truyền Võ liền đứng ra, nói, yêm có thể lắp.
Hoắc Truyền Võ liền đứng trên bàn học, không đủ cao, lại đặt một cái ghế lên bàn, đứng trên ghế, đỉnh đầu là trần nhà, phía dưới là một đám châu đầu vào giúp cậu.
Hoắc Truyền Võ cắn môi, cặp mày kiếm hơi nhíu lại, lúc làm việc tầm mắt chuyên chú, tay chân lanh lẹ, trầm mặc lại lưu loát. Người đàn ông lúc chuyên tâm lại có năng lực, đối với con gái kỳ thật vô cùng hấp dẫn, bạn học Triệu liền ngay lúc đó bắt đầu nhìn Hoắc tiểu nhị với cặp mắt khác xưa, cô bé dời đi mục tiêu, bắt đầu ái mộ bạn học Hoắc……
Sở Tuần suy nghĩ, nhìn không ra biểu tình gì, hừ một tiếng: “Nhỏ đó không phải bạn gái tôi, ai muốn thích nhỏ thì cứ việc.”
Hoắc Truyền Võ khó được phóng một câu, nói với tên kia: “Yêm không đoạt bạn của Sở Tuần.”
Đứa nhóc kia hữu lý hữu thoại ( ): “Hừ, cha cậu năm đó đoạt bạn gái cha Sở Tuần, kết hôn không thành đi? Người nhà các người chuyên môn thích đoạt của nhà bọn họ…”
( ) Hữu lý hữu thoại: câu nói có hàm ý khác.
Hoắc Truyền Võ dừng lại, gương mặt bỗng dưng lạnh lùng, cũng không thân thiện gì: “Nhẫm đây là tấu gì ( ), xong chưa?…… Cút đi cho yêm.”
( ) Tấu gì: Làm gì
Đối phương còn muốn khiêu khích, Sở Du từ trong nhà đi ra, vừa vặn nghe thấy, nhất thời liền phát hỏa, mắng: “Mẹ X mày, nói gì đó? Mày nói thử một câu nữa xem?”
Sở Du vô cùng bá đạo, hai ba câu mắng đã đuổi cổ đứa kia, “Về sau ít mẹ nó ở trong viện nói hưu nói vượn, còn dám nói cha lão tử một câu, còn dám nói em trai tao, lão tử đánh ch.ết tụi mày!”
Sở Du mắng người xong, túm em trai mình, “Tuần nhi, theo anh về nhà.”
“Về sau ít đi cùng thằng kia đi, để người ta nói mình, mày bị ngốc hả?”
Sở Du quay đầu căm giận trừng mắt liếc Hoắc Truyền Võ, ánh mắt hàm chứa uy hϊế͙p͙, chỉ tay, đừng đến tìm em tao…
Sở Tuần bị anh cậu kéo đi, trước khi đi còn quay đầu nháy mắt với Hoắc Truyền Võ: không có việc gì, buổi tối cơm nước xong, hai ta gặp ở chỗ cũ, cậu chờ tôi……