Chương 24: Liệt hỏa thanh xuân

Còn có một đại sự khác, là điều tr.a nguyên nhân phát sinh sự cố này.
Sở sư trưởng lúc này lòng nóng như lửa, đứng ngồi không yên. Việc này đã không phải vấn đề thiếu Hoắc gia hai cái ân tình, là lão tử mệnh quá ngạnh khắc con mình sao?


Sở Hoài Trí lén tự mình tìm người quen trong ngành công an. Trên thực tế, hắn e là Hầu gia bởi vì chuyện trước kia ôm hận trả thù, nghi ngờ Hầu gia có người muốn chỉnh con hắn. Gia đình kia nói chung tâm thuật bất chính, muốn chỉnh cái gì mà không được?


Công an hình sự xuất mã, quá trình điều tr.a nhanh chóng sáng tỏ, đưa ra kết luận cũng rất ly kỳ.
Công an rất nhanh điều tr.a rõ Hầu gia không tham dự, không có người khả nghi xuất hiện ở hiện trường. Lúc ấy trên băng cũng chỉ có đám người trượt băng du ngoạn.


Hơn nữa, vào lúc này Bắc Kinh trời đông giá rét, tầng băng ở hồ Long Đàm phi thường dày, căn bản không có khả năng dễ dàng xảy ra chuyện mặt băng nứt vỡ nhấn chìm người, trừ phi thể trọng Sở Tiểu Nhị nhà anh bằng một chiếc xe tải nhỏ.


Mấy người quen trong ngành Hình sự đích thân mang Sở sư trưởng đến thăm dò hiện trường, chỉ vào động băng vừa mới nuốt một người kia: “Anh xem, lỗ nứt này phi thường kỳ quái, không giống vết nứt khi bị giẫm lên, thành lỗ giống như bị máy móc cắt ra.”


Sở sư trưởng nghĩ mãi không thông: “Không phải con tôi đạp nứt ra, vậy có thể nào có người trước đó cắt sẵn động băng, làm thành bẫy rập, chờ nhìn nó ngã xuống?”


available on google playdownload on app store


Hình sự trưởng nói: “Vậy hẳn là phải hỏi con trai anh, sao người khác không rơi xuống lỗ, lại cố tình chỉ có cháu nhà ngã xuống?”
Sở sư trưởng trừng mắt, ngón tay dụi tắt tàn thuốc: “Theo như lời anh nói, chẳng lẽ là con tôi có vấn đề?!”
……


Sở Tuần nằm viện mấy ngày nay, cũng bị công an đến hỏi theo thông lệ.
Chuyện cậu rơi xuống hồ, chính cậu cũng không nói rõ nguyên do, hơn nữa, cậu không nói ra toàn bộ sự thật với cha cậu và cảnh sát.


Con trai ở tuổi này, thường có chướng ngại trao đổi với người lớn, trong lòng có việc cũng không muốn thổ lộ với cha mẹ trưởng bối, chỉ muốn chia sẻ với bạn bè cùng lứa tuổi. 
Cậu ngay sau đó liền lén lút nói với mấy anh em.


Thẩm Bác Văn xoay tròng mắt nói: “Tuần nhi, cậu còn có thể nhìn thấy dưới tầng băng có cá? Vậy cậu có thấy đáy hồ Long Đàm có quái vật hồng thủy không ha ha ha!”


Thiệu Quân kỳ thật cũng không tin: “Phụt, vậy cậu lúc ấy có phải nện một quyền xuống, lấy lòng bàn chân mình đạp ra một cái động phải không? Cậu là người hành tinh ô tô rớt xuống địa cầu đi?”


Hoắc Truyền Võ nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Cậu về sau cũng đừng đi chơi ở trên băng nữa, thực dọa người.”
Sở Tuần hết hơi hết sức giải thích nửa ngày với đám bạn.
“Tớ thực thấy mà.”


“Là một cái hồ vô cùng lớn, vô cùng lớn, liếc mắt nhìn không thấy bờ, hồ cũng không quá sâu, tối om, rất nhiều cá bơi trong nước —— sau đó tớ liền ngã xuống.”
Thẩm Bác Văn hừ nói: “Cậu xuống đó mò cá đi.”


Sở Tuần phản bác nói: “Tớ không nói dối. Lần trước tớ nói trên mông Nhị Võ có nốt ruồi, cũng là tớ cách quần cậu ấy nhìn thấy.”
Hoắc Truyền Võ bỗng nhiên ngẩng đầu: “……”
Hai đứa kia hô to gọi nhỏ: “Tuần nhi, cậu cái tên lưu manh, hóa ra cậu mới là lưu manh!”


“Cậu cách quần nhìn lén mông người ta!”
“Cậu còn nhìn ai nữa?”
“Cậu có nhìn nữ sinh trường chúng ta không?!”
……


Mọi người hoàn toàn không tin, đem chuyện này coi như chuyện đùa, Sở Tuần sau lại không bao giờ đề cập chuyện này với đám bạn nữa, làm mình bị xem như nói linh tinh, làm trò cười cho người ta.


Sau đó cậu và Hoắc Truyền Võ hai người hẹn hò riêng, Truyền Võ kéo tay cậu, mải miết đi đường, bỗng nhiên dừng lại, khóe miệng lộ ra chút ý cười ngượng ngùng.
Truyền Võ hỏi: “Cậu thực nhìn lén tôi à?”


Mắt Sở Tuần hắc bạch phân minh, không chút nào giấu diếm: “Đúng vậy, tôi cả ngày đều nhìn cậu.”
Truyền Võ hỏi: “Cậu nhìn tôi cái gì?”
Sở Tuần cười xấu xa: “Cái gì của cậu tôi đều nhìn, toàn thân cao thấp, không có chỗ nào tôi nhìn không thấy.”
Truyền Võ nheo mắt lại.


Sở Tuần khiêu khích nói: “Cậu hôm nay mặc qυầи ɭót màu lam nhạt, cậu đoán của tôi xem?”
“Ha ha ha, tôi với cậu mặc màu giống nhau. Cậu đến căn tin lấy bữa sáng, tôi vịn cửa sổ thấy, liền đổi lại.”


Truyền Võ thế mới biết, Sở Tuần mỗi ngày đều từ cửa sổ nhìn lén bóng dáng mình, sau đó mỗi ngày mặc một cái qυầи ɭót nhỏ cùng màu với cậu.


Sở Tuần còn không chịu buông tha: “Còn có, tiểu kê kê của cậu bây giờ lệch sang bên phải, mỗi lần mặc quần đều lệch ra đũng quần bên phải, lộ ra ngoài phải không?”
Hoắc Truyền Võ không thể nhịn được nữa, từ phía sau ghìm chặt thắt lưng Sở Tuần, đưa tay đào hai hòn, nhéo cho Sở Tuần gào khóc kêu la.


Náo loạn một chốc, Truyền Võ đột nhiên hỏi: “Cậu không nhìn lén con gái đó chứ? Cậu không nhìn lén mẹ yêm đi, còn có mẹ cậu nữa?!”


Truyền Võ bị suy nghĩ này của mình chấn động một phen, cảm thấy có chút quá đà, cậu không tiếp thụ được. Sở Tuần cũng bị ý nghĩ này chấn động, cậu cũng vô pháp nhận, buồn bực vỗ một chưởng, “Đừng nói càn nói bậy, tôi mới không có như vậy đâu!”


Sở Tuần chưa bao giờ nhìn con gái, không có hứng thú phương diện kia.


Mắt cậu bình thường cùng mọi người không có gì khác biệt, trước mắt mọi người đều mặc quần áo. Chỉ mỗi khi cậu chăm chú tỉ mỉ tìm tòi nghiên cứu một người, cỗ sức mạnh ý thức nào đó trong đầu xoay chuyển, trước mắt mới có thể hiện ra mỗi một tấc da, mỗi một khớp xương, mỗi một nốt ruồi nhỏ ở những nơi bí mật trên toàn thân cao thấp của người này. Hết thảy của Hoắc Truyền Võ cậu đều rõ như lòng bàn tay, từng centimet đều bị cậu xem qua. 


Sở Tuần kéo tay Nhị Võ qua, hai người trán kề trán, mái tóc đắm mình trong ánh dương quang màu cam, sáng lạn lại tốt đẹp.


Cậu bình thường thích chòng ghẹo Nhị Võ, nhưng nội tâm cậu biết rõ ràng. Cậu biết trên đời này có một cậu bé tốt với cậu nhất, thực lòng với cậu nhất. Mỗi tối cậu nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên khoảnh khắc vùng vẫy trong làn nước đá, đôi mắt Nhị Võ ướt đẫm, ngoan cường vật lộn với sự sống……


Sở Tuần vuốt ve vết sẹo nơi hổ khẩu bên tay phải của Truyền Võ, sau đó nắm chặt, đem tay đối phương bọc trong lồng ngực mình, xoa xoa.
“Tôi ấp tay cho cậu.”
“Làm đồ cung cấp nhiệt cho cậu, bị thương như thế, không đau.”
Sở Tuần nghiêng đầu cười……
* * *


Qua năm mới, khai xuân, băng tuyết dần tan, đại địa sống lại, trong trường học tổ chức buổi dã ngoại lao động thực tiễn cho từng khối lớp.


Tây Giao có một nông trường, các thầy cô giáo bắt tay dạy học sinh cào cỏ, buộc cỏ thành từng bó, rồi gom lại thành đống cỏ khô, xếp thành núi nhỏ, dùng nông cụ làm việc. Mấy đứa nhóc nhóm con em đại viện quân đội bình thường làm sao làm mấy việc này, học cho có, giáo viên chỉ là mượn cớ dẫn học sinh đi thực tiễn xã hội, hoàn thành nhiệm vụ trường học, thiếp vàng lên lý lịch dạy học của bản thân.


Bọn họ mỗi người cầm lưỡi liềm cuốc chim, thu thập cỏ khô trên mặt đất, Sở Tuần khom lưng từ giữa hai chân nhìn về phía sau, nháy mắt ra dấu với bạn học Hoắc, xấu xa hư hỏng trêu chọc đối phương.


Bạn học Hoắc làm việc nhanh nhẹn, nhanh chóng đem bờ ruộng trước mặt thu thập sạch sẽ, lại lặng lẽ bước qua, cũng không nói gì, không tranh công lấy lòng khoe mẽ, lẳng lặng thuận tay dọn dẹp luôn khoảnh đất của Sở Tuần.


Sở Tuần căn bản không nghiêm túc làm việc, làm biếng, lại trộm dùng mánh lới, sờ mó lưỡi liềm, mới cắt vài túm cỏ dại, lưỡi dao đặt không đúng hướng, roạt, cỏ dại cắt không trúng, lại cắt trúng chân mình!
Sở Tuần ngồi xuống đất, ôm cái chân bị cắt trúng.


Bạn học Hoắc khi nghe thầy giáo hỏi thì đứng ra, giơ tay nói, “Để em cõng cậu ấy lên xe.”
Hoắc Truyền Võ bình thường cực hiếm khi giơ tay đề nghị ôm mấy việc này với giáo viên, ánh mắt phía dưới lông mi của Sở Tuần lộ ra một tia ngọt ngào, chớp mắt với Truyền Võ.


Truyền Võ cõng Sở Tuần đi ra đồng ruộng, dọc theo con đường nhỏ ở thôn quê, chậm rì rì đi đến chỗ đậu ô tô ở cổng thôn, ánh nắng ấm áp đầu xuân chiếu rọi khắp mặt đất, trên đỉnh đống cỏ khô phát ra ánh kim quang……


Sở Tuần vừa thấy đi xa, không thấy bóng dáng giáo viên, lập tức tinh thần tỉnh táo, chân cũng không đau.


Cậu như bạch tuộc bám chặt phía sau lưng Truyền Võ, cánh tay ôm cổ đối phương, tay thăm dò vào áo sơmi Truyền Võ vuốt ve, vân vê hai hạt đậu đỏ đến ngạnh, xoa nắn đến khi trong ngực Truyền Võ suyễn ra khí thô, “Cậu đừng nháo……”


Sở Tuần khẽ phát một chưởng vào mông Truyền Võ, thét to: “Em gái, mau cõng Nhị gia đi.”
Truyền Võ thấp giọng mắng: “Biến, cậu mới là em gái.”
Sở Tuần liền học bộ dáng động kinh của Thẩm Bác Văn, bắt đầu xả giọng hát bài hát trong “Cao lương đỏ”. Trong đại viện bọn họ ai cũng đều hát.


“Em gái ơi hãy can đảm đi về phía trước! Chớ quay đầu lại!
Đường lên trời, có chín ngàn chín trăm……
Em gái ơi hãy can đảm đi về phía trước! Chớ quay đầu lại!
Từ đó, em dựng mái lầu màu đỏ, ném quả hồng tú cầu.


Hãy ném trúng đầu anh, cùng em uống một bình rượu……”
Sở Tuần quang quác rống thả ga, trên cánh đồng bát ngát mênh mông, ở phía dưới là cậu bạn trai nhỏ mình âu yếm, trong lồng ngực khó được phát ra hào khí đàn ông, những kiềm nén không ngừng muốn biểu đạt.


Truyền Võ bị người này đùa giỡn đến không thể nhịn được nữa, nhéo đùi Sở Tuần. Sở Tuần ở trên lưng cậu la oai oái.
Vật mềm mềm giữa hai chân Sở Tuần không ngừng ma xát sau thắt lưng Truyền Võ. Bạn đang ?


Truyền Võ đột nhiên dừng lại, ánh mắt dưới làn mi đen sắc bén, nhìn quanh khắp nơi, không có người ngoài.
Cậu chạy đến bên cạnh một đống cỏ khô, mạnh mẽ quăng Sở Tuần vào đống cỏ!
“A……”


Sở Tuần khó chịu kêu một tiếng, dáng người rắn chắc của Truyền Võ nhào tới, đem Sở Tuần đặt ở dưới thân, hung hăng xoa nắn……
Tiếng thở dốc nóng bỏng cơ hồ làm cho cả đống cỏ khô bốc cháy……


Hai người ôm chặt lấy nhau, cả người dính đầy cỏ khô, Sở Tuần bị trát vào cổ, đang ngọ nguậy đột nhiên xoay người, đem Truyền Võ cưỡi ở dưới thân.


Hoắc Truyền Võ ngửa mặt hãm sâu trong đống cỏ khô, lồng ngực kịch liệt phập phồng, con mắt đen láy, trên khuôn mặt anh tuấn nhuộm đẫm ánh dương quang. Sở Tuần từ trên cao nhìn xuống Nhị Võ của cậu, hưng phấn cùng tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt kia khó có thể nói thành lời, trước mắt dường như chính là mảnh ruộng cao lương đỏ rực diễm lệ, cậu áp đảo người cậu thích, ngọn cao lương lung lay, úp mở tình cảm tối chân thật tận đáy lòng bắt đầu dâng trào khởi động.


Cậu kéo quần Nhị Võ, từ chỗ gồ lên nơi đũng quần lấy ra dương vật, dùng bàn tay ấm áp nắm lấy, làm cho Hoắc tiểu gia ở trong tay cậu trướng đại……
Ánh mắt Truyền Võ thiêu cháy, mê loạn, lưu luyến nhiệt độ Sở Tuần, hưởng thụ săn sóc của Sở Tuần.


Có một số việc có lần thứ nhất, khó tránh khỏi còn có lần thứ hai. Con trai vào lúc nào đó trong thời kỳ trưởng thành sẽ trải qua “lần đầu kinh nguyệt”, ȶìиɦ ɖu͙ƈ rất khó áp chế. Trưởng thành, thông suốt, không thể quay đầu.


Bọn họ lặng lẽ vượt khỏi giới hạn, thân mật. Hai người thậm chí chưa từng chính thức thổ lộ, không biết như vậy xem như ẩu tả liều lĩnh, hay là căn bản đã “yêu đương” rồi……


Hai người không cài khuy quần, song song ngửa người nằm trên đống cỏ khô, lẳng lặng thở dốc, không trung giống như một khối thủy tinh thuần khiết thật lớn, cuộc sống tốt đẹp đến mức không thật.
Truyền Võ: “Tiểu Tuần, về sau tôi mang cậu về quê nhà chúng tôi.”
Sở Tuần: “Quê nhà cậu thú vị không?”


Truyền Võ: “Sẽ được ăn bánh chẻo nhân rau tể thái. Hàng năm mùa xuân tuyết tan, toàn bộ người trong thôn chúng tôi sẽ đeo làn lên núi hái cây tể thái, cây non mới lớn, ăn được.”
Sở Tuần: “Các người ăn đồ ăn thật không dễ dàng, còn phải tự mình đi hái.”


Truyền Võ: “Tôi mang cậu đi hái cây tể thái.”
Giọng điệu Sở Tuần hơi xem nhẹ: “Ừ, được rồi, tôi đây liền cùng cậu đi lấy đồ ăn.”
……
Mùa đông năm nay đặc biệt dài, đất lạnh cứng ngắc. Năm nay tuyết đọng trời đông giá rét, trên thực tế băng tuyết cũng không thể tan.


Sở Tuần không thể đợi đến ngày nào đó cùng Nhị Võ cùng nhau lên núi hái cây tể thái. Xã hội bên ngoài từ mùa xuân năm nay bắt đầu gió nổi mây phun, vỏ trái đất tích tụ năng lượng khắp nơi đang từng bước một chuẩn bị nổi lên một hồi phong ba cùng rung chuyển thật lớn, kinh thành dậy sóng, đang bị cuốn đến sát mép phong ba, những người trẻ tuổi khi đó không chút phát hiện biến cố đang dần ập xuống.


Lão nhị hai nhà ở trong ngoài đại viện tìm mọi cơ hội vụng trộm hẹn hò, hai đứa nhỏ vô tư, còn lão đại hai nhà lúc này lại không nhàn rỗi như vậy.


Sở Tuần cùng Truyền Võ buổi tối từ bên ngoài chuồn vào đại viện, thường xuyên có thể gặp Sở Du cùng một đám bằng hữu, đội mũ lệch, hút thuốc, mỗi người cưỡi một chiếc xe đạp, tụ tập dưới chân cột điện, vầng sáng đèn đường lộ ra ánh mắt lãnh ngạo ương bướng. Đám người kia tụ tập thành một nhóm, như thể trực tiếp treo một cái biểu ngữ trên đỉnh đầu: ta là lưu manh ta sợ ai.


Hai người bọn họ cũng thường nhìn thấy Hoắc gia lão đại, Hoắc Truyền Quân, ở bên ngoài cũng có một đám bằng hữu.
Hoắc Truyền Quân vẫn mặc áo sơmi trắng, quần quân đội xanh đậm, tóc cắt ngắn như tham gia quân ngũ, ngón tay cầm thuốc, bộ mặt lạnh lùng, bên cạnh có nam có nữ……


Có hôm chạng vạng Sở gia lão đại ném túi sách, đang muốn ra ngoài, mở cửa nhìn thấy Hoắc Tiểu Nhị, đến tìm em trai hắn.
Sở Du lấy thân hình cao lớn che ở cửa, một tay chống lên khung cửa, ngăn lại, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Hoắc Truyền Võ: “Tiểu tử, làm gì đó, lại là mày?”


Hoắc Truyền Võ hai tay đút túi, mí mắt hơi mỏng cụp xuống, thản nhiên hỏi: “Sở Tuần có nhà không?”
Sở Du nhướn mày: “Đệt, mày quản nó có nhà hay không làm gì?”


Sở Du không cho Hoắc Truyền Võ vào, Hoắc Truyền Võ liền đứng bất động, không xuy chuyển, cũng không sợ hãi. Truyền Võ bình thường không thích phản ứng với người ngoài, căn bản cũng không đem Sở Du để vào mắt.
Sở Du châm thuốc trên miệng, hướng về phía Truyền Võ phun ra một luồng khói nồng đậm.


“Tiểu tử thối, còn dám tới thông đồng với em trai tao, mày cũng không xem xem mày là ai?”
Biểu tình Truyền Võ không chút thay đổi: “Tiểu Tuần biết tôi là ai.”
Sở Du cười lạnh: “Em tao con mẹ nó là bị mày bịt mắt, cả nhà mày là ai mày cho là tao không biết sao?”


“Hoắc Truyền Võ, mày đừng cho là tao không biết cha mày năm đó đoạt người của cha tao.”
“Còn có, đừng cho là tao không biết anh mày bên ngoài cũng làm mấy chuyện rách nát này!”
“Còn mày nữa!”


“Cả nhà mày đều mắc tật xấu này, chuyên cướp người yêu nhà người ta, tìm thao mà!”
Sở Du câu nào câu nấy không hề khách khí, gay gắt phẫn nộ. Hoắc Truyền Võ cũng có tự tôn nam tử hán, bị người ta giáp mặt nói người nhà mình như vậy, trong lòng khẳng định không thoải mái.


“Về sau đừng tới tìm em trai tao, còn có anh mày, hừ, Hoắc Truyền Quân chính là tìm đường ch.ết đó.”
Sở Du quăng ra một câu như vậy……
Sắc mặt Truyền Võ khẽ biến, khổ sở trong lòng, cắn môi, sau một lúc lâu, xoay người rời đi.
* * *
Sở Du vì sao oán giận Hoắc Truyền Quân?


Lúc trước ở sân huấn luyện đánh cược thi đấu thua, cực kỳ mất mặt, chuyện này chính là cái cớ, sau này, hai nhóm lớn nhỏ ở đại viện, ở trên đường lăn lộn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, gây chuyện thị phi, xung đột không ngừng.


Sở Du là một tên ngang ngược, ngươi không động hắn hắn vẫn động ngươi, không nói đạo lý.
Mà Hoắc Truyền Quân cũng là một người cường ngạnh, dưới tay một đám huynh đệ tranh dũng đấu ngoan, ăn miếng trả miếng, cũng không cho Sở Du mặt mũi.


Tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi lên trung học, phần lớn đều đã tích lũy tình sử phong phú, ở trên đường quen biết đủ loại bằng hữu, ai cũng không hiền lành gì. Huống chi vài năm kia xã hội Bắc Kinh mở cửa, đám học trò nam nữ trộn lẫn trong phòng ghi hình, phòng bi-a, phòng khiêu vũ, chiến xa đội, ở bên ngoài chơi vô cùng buông thả.


Mâu thuẫn giữa Sở Du và Hoắc Truyền Quân, xét đến cùng cũng bởi vì quan hệ nam nữ.


Sở gia lão đại ba ngày học thì hết hai ngày nghỉ, cưỡi chiếc xe đạp 28 Đại Liên được cải tiến lại của hắn, chặn ở cổng đại học Bắc Kinh, chờ người. Người hắn đợi là một nữ sinh Bắc Đại, lớn lên xinh đẹp lại hoạt bát ưa nhìn, muốn theo đuổi người ta làm người yêu.


Sở Du ngậm thuốc, sấy tóc theo phong cách rẽ đường ngôi đặc trưng của ngôi sao ca nhạc Đài Loan Phí Tường, ngồi trên xe, một chân chống xuống đất.
Anh em ở bên cạnh nói với hắn: “Anh Sở, con gái trong kia có gì hay? Có đẹp bằng Lâm Thanh Hà không?”
Sở Du nói: “Ông đây thích cô ấy, bộ dạng tuyệt vời.”


Anh em hắn nói: “Cô nàng còn lớn hơn anh hai tuổi đó!”
Sở Du nói: “Chú mày thì biết cái gì, gái lớn mới có hương vị.”
Anh em quay đầu chỉ tay: “Ai, ra rồi kìa!…… Sao lại lên xe người khác?…… Kia không phải Hoắc Truyền Quân sao!”


Sở Du đem đầu lọc thuốc hung hăng quăng xuống đất, nghiền thành mạt phấn, vô cùng tức giận.


Sở Du lạnh mắt phân phó anh em dưới tay hắn: “Tìm người theo sát Hoắc Truyền Quân cho tao, hắn bình thường đi đâu, làm gì, hắn hiện tại tốt xấu gì vẫn là học sinh trường học quân khu ta, ông không tin trị hắn không được.”
“Hắn nếu dám xằng bậy, dám làm loại chuyện này, liền chụp lại……”


Sở thiếu gia khi đó ác ý, muốn chụp “Cảnh nóng bỏng” của Hoắc Truyền Quân. Mày dám đoạt bạn gái ông, ông bí mật chụp hình mày, chụp từng ngóc ngách, cho mày cũng mất mặt!






Truyện liên quan