Chương 26: Lãng mạn trong đống phế tích

Ngày yên lặng cuối cùng trước đại biến.


Nhiều trường đại học cao đẳng trong quận Hải Điện đóng cửa, mở lớp không ai đi, sinh viên xuống đường, phát động các cuộc biểu tình công cộng. Tiến vào trung tuần tháng năm, hệ thống công an bốn chín thành ( ) gần như tê liệt, rối loạn trật tự, những tên lưu manh không nghề nghiệp thừa cơ đập phá bạo động trên phố. Dân chúng hoảng sợ cả ngày, không có tâm tư làm việc, đầu đường cuối ngõ đều bàn tán, không biết quốc gia này sẽ đi về đâu.  


Sân thể dục lớn trong đại viện đường Ngọc Tuyền khí thế ngất trời, mấy đứa con trai chia làm hai đội đá bóng, đứa nào đứa nấy thân hình mạnh mẽ, luồn lách di chuyển.


Ánh mặt trời chiếu xuyên qua bức tường viện cao cao, bóng cây lay động, bên trong bên ngoài tường đúng là hai thế giới, vạch ra một chốn đào nguyên không hỏi thế sự…
“Tuần nhi, bên này, cho tớ!”
Thẩm Bác Văn đứng trong vòng cấm vẫy tay.


Sở tư lệnh một chân đạp bóng, rất có phong độ của một đại tướng chỉ huy, khóe mắt đảo qua đồng đội của mình, đột nhiên khởi động, bình tĩnh đột phá vào khu vực cầu môn, bị hậu vệ đối phương đẩy ép, từ kẽ hở lách ra, một đường chạy như điên xuống, vào một khắc lúc cơ thể bay ra đường biên ngang, vung chân chuyền bóng vào giữa.


Đại Văn Tử nhảy lên đánh đầu, rơi xuống, đáng tiếc nhảy lấy đà sớm, bóng xẹt qua đỉnh đầu cậu tạo thành một đường cong lưu loát.
Hoắc Truyền Võ ung dung đợi ở góc xa cầu môn, vùng thoát khỏi nhóm hậu vệ theo đuôi, trong nháy mắt bóng cao su rơi xuống nảy lên, dùng mu bàn chân nhẹ nhàng chạm!


available on google playdownload on app store


Bóng cao su dễ dàng lăn vào lưới, phối hợp thiên y vô phùng, dứt khoát xinh đẹp.


Sở Tuần nằm ở đường biên ngang, giơ hai tay lên cao, Truyền Võ một đường chạy chậm lại, dưới mí mắt hẹp lộ ra ý cười người ngoài không phát hiện. Cậu nắm một tay Sở Tuần, vốn định đem Tiểu Tuần kéo lên, nhưng đồng đội phía sau lại nhào lên, đè ép hai người xuống dưới……


Sở Tuần cười bị đè ở dưới cùng, sắp thở không nổi, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú đổ mồ hôi nóng hừng hực của Hoắc Truyền Võ.
Lồng ngực mướt mồ hôi của hai người dán vào nhau, thân thể cọ xát ra khoái cảm mãnh liệt, chóp mũi cọ chóp mũi, con mắt đen như mực nhìn nhau chăm chú……


Hoắc Truyền Võ ngồi trên băng ghế sự bị lau mồ hôi, đi giầy đinh, trong vớ còn nhét miếng đệm ống chân, là hình mẫu của một cầu thủ ngôi sao chuyên nghiệp.


Đôi mắt cậu chăm chú dõi theo người nào đó trên sân, cổ họng trượt lên xuống, chảy mồ hôi. Người cậu thích mỗi một lần giữ bóng, mỗi một lần chuyền bóng, ở trong mắt cậu đều cực phóng khoáng, đẹp cực kỳ.


Một đám nữ sinh trong đại viện cũng ở bên sân vây xem, con trai đá banh con gái làm đội cổ động, vỗ tay cổ vũ, trong đó còn có mấy người nhóm Dương Hiểu Hạc.
Mấy người không biết chuyện ồn ào: “Nhị Võ, Dương Hiểu Hạc người ta đến tìm cậu kìa!”


Hoắc Truyền Võ yên lặng dời tầm mắt: Đừng vô nghĩa, nhỏ đó đến tìm ai chứ?
Thẩm Bác Văn ở đó ra một thân mồ hôi, nghĩ thầm, đi mẹ cậu, nhỏ kia rõ ràng là tới nhìn Thẩm đại gia nhà ngươi đó biết không!


Một đám đầu đất thực không có mắt, ở bên cạnh ầm ĩ: “Nhị Võ, ê, nhìn cái gì đó!”
“Ở đây, sau cậu nè, ê ê này…”
“Đùa giỡn lưu manh, ai u, Nhị Võ cậu nhìn con gái người ta nhìn đến ngạnh rồi!!!”


Hoắc Truyền Võ đứng phắt dậy, dùng khăn mặt che lại, ngón tay gảy đũng quần…


Cậu đang mặc quần đùi đá banh, vải mỏng lại nhẵn bóng, cố tình còn là màu trắng, khi đá banh hormone tuyến thượng thận dễ bùng nổ năng lượng, liền lộ rõ điểm gồ lên, lộ ra trạng thái sinh long hoạt hổ của Tiểu nhị gia. Huống chi, Sở Tuần trên sân cũng mặc quần đùi áo số mỏng manh, lộ ra làn da trên cánh tay, trên đùi, trắng ngần nhẵn bóng, dáng người thon dài suất khí…… Hoắc Truyền Võ căn bản không nhìn Dương Hiểu Hạc. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Tuần, trừng đến cả người đều bốc cháy, phản ứng thân thể chưa bao giờ mãnh liệt như thế.


Hoắc gia bị người ta giễu cợt chịu không được, rút hai miếng đệm ống chân ra xách trên tay, lấy khăn bông lớn vắt lên vai, xoay mặt chạy lấy người, lười phản ứng những người không liên quan.
Cậu hiện tại cần xối nước hạ nhiệt độ cơ thể ngay lập tức.


Hoắc Truyền Võ mới vừa quay người lại, Sở Tuần trên sân đột nhiên dừng bước, xoay người bỏ lại một câu: “Tôi mệt, không đá nữa.”
Sở Tuần ôm tâm tư nóng bỏng, nhanh chóng chạy đuổi theo Truyền Võ, cố ý lấy cái khăn bông lớn phủ lên đầu, ngăn trở ánh mắt rực lửa.


Hai người đều hiểu mà không nói, sải bước nửa chạy nửa đi, còn ngại chân không đủ mau, trong đầu trong lòng đều giống như bị một cỗ dục vọng rất mãnh liệt kích động thôi thúc, trái tim bùng cháy.


Lúc này trong đại viện người đến người đi, rất nhiều người lớn tụ tập trước căn tin, ở trong sân trò chuyện. Mấy đứa bé bị cấm không cho xuất môn, chỉ tụ tập ở mấy khu xung quanh nhà chơi.
Sở Tuần đưa mắt với Nhị Võ: Hai ta đi ra ngoài tìm chỗ “chơi” đi.


Chỗ bí mật ở bức tường gạch đỏ phía sau trạm thực phẩm, Truyền Võ tựa chân tường ngồi xuống, gật đầu với Sở Tuần: Lên.
Sở Tuần đạp lên vai cậu leo lên đầu tường, trèo tường mà qua……
Hai người hôm nay gạt mọi người trộm đi ra ngoài, lên phố.


Cả con đường Phục Hưng ồn ào náo động, dòng người cờ xí như mây. Trên đường lớn xe cộ không đi được, qua cửa kính xe thỉnh thoảng có người nhô đầu ra hò hét. Mấy chiếc xe buýt chở rất nhiều sinh viên từ các trường học, đầu xe giăng biểu ngữ.


Trong khu dân cư, sinh viên dựng đài, treo cờ, hùng hồn diễn thuyết, đám đông vây xem cảm xúc mãnh liệt. Có trầm trồ khen ngợi, có la ó, có e sợ thiên hạ bất loạn, cũng có người hét “Một đám bịa đặt! Không trở về trường chăm chỉ học hành, một đám ngu ngốc.”


Hoắc Truyền Võ kéo Sở Tuần chen chúc trong đám người, dưới chân giẫm lên một đống các tấm áp phích, phông chữ khẩu hiệu bắt mắt.
Sở Tuần cúi đầu nhìn thoáng qua, khó hiểu nói: “Mấy anh chị này gây sức ép cái gì vậy, có bệnh sao?”


Hoắc Truyền Võ nói: “Tìm lý do không đi học đi, trường học chúng ta cũng có lúc đóng cửa nghỉ dạy mà.”


Sở Tuần ở khán phòng trong đại viện xem qua không ít phim cấm những năm sáu mươi bảy mươi, đạo lý sâu sắc xem không hiểu, nhưng ký ức về những cảnh thế này còn mới mẻ, xem nhẹ nói: “Giống như làm Cách mạng văn hóa.”


Hoắc Truyền Võ chỉ tay: “Cậu xem trên đầu bọn họ đều buộc vải trắng kìa, cảm tử đội.”
Sở Tuần cười nhạo: “Cái gì mà cảm tử đội, rõ ràng là Ninja rùa!”


Hai người run vai vừa cười vừa nói, dọc đường đi xem náo nhiệt, hồn nhiên không để ý, trong lòng khuyết thiếu nghiêm túc đối với thế cục căng thẳng hiện giờ, cũng hoàn toàn không thể lý giải thâm ý của cuộc vận động này.


Một nữ sinh đeo mắt kính đầu buộc vải trắng dùng tiếng nói sắc bén qua màn ảnh kích động hô, “Chúng tôi muốn dân chủ!…… Chúng tôi muốn tự do!”
“Phụt……” Sở Tuần cố ý bắt chước động tác đối phương, vung lên nắm tay: “Ông cũng muốn tự do! Nhị Võ, hai ta hôm nay rốt cục tự do!”


Hai mắt Hoắc Truyền Võ sáng lên, đáy mắt đen như mực, thô thanh nói: “Đi với yêm……”
Đường phố đầy người, không cách nào đi.


Hai người tay trong tay đi đến khu đất cấm, là nợi bọn họ từ trước đến giờ không dám đi xuống. Đó là công trường dưới lòng đất ở đâu đó trên đường Phục Hưng, một phế tích.


Chỗ phế tích này tồn tại đã lâu, bị bỏ đi hơn nười năm. Sau sự kiện đảo Trân Bảo năm 1969 ( ), chủ tịch vung lên bàn tay to, cả nước bắt đầu đào hố sâu, tích lương thực. Xuất phát từ tâm lý chiến tranh lạnh, để ngăn chặn các thế lực thù địch chủ nghĩa đế quốc phá hủy công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội, lúc ấy thủ đô ngầm đào rất nhiều công trình tương tự như hầm trú ẩn. Sau đó, ý tưởng khôi phục các cơ sở kinh tế hạ tầng trỗi dậy, các nền móng đường hầm đều được thông với nhau làm thành đường xe điện ngầm, có trạm đào được một nửa rồi đình công không đào tiếp, chỗ này liền hình thành một công trường đổ nát dưới lòng đất.


Cửa có song sắt ngăn lại, hai người Truyền Võ Sở Tuần liên thủ kéo đẩy, từ chỗ khe hở của một thanh sắt bị bẻ cong chui vào trong……


Ánh mặt trời từ cửa động hai người mới mở chiếu vào đại sảnh ngầm, ánh sáng chiếu từ trên xuống dưới, ở trong đại sảnh chiếu ra một khe hở mờ mờ thật lớn, sâu thẳm âm trầm, trống trải rộng rãi. Hai người một đường chạy xuống, nghe tiếng chân mình vang lên khe khẽ, nhẹ tay nhẹ chân, không dám lộn xộn, bên tai là đều hơi thở nặng nề, tim đập như nổi trống.


Chắc chắn năm sau, nơi này sẽ được tu sửa lại thành tuyến tàu điện ngầm, sân ga là đại sảnh.
Bốn phía yên tĩnh, trong mắt chỉ còn lẫn nhau.
Cổ tay Sở Tuần bị Truyền Võ nắm chặt, mồ hôi chảy ra như đốt cháy da thịt hai người. Truyền Võ quay đầu nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy.


Sở Tuần vừa muốn mở miệng, Hoắc Truyền Võ đã ôm cổ cậu, sau đó thô bạo đẩy cậu ngã xuống đất……
Sở Tuần mờ mịt, cậu chàng Hoắc Truyền Võ này, bình thường bày vẻ đặc biệt khốc, tính tình rất trầm, không thích nói chuyện, cực ít khi chủ động làm.


Trước giờ chưa từng thô bạo như vậy, lưu manh hỗn đản như vậy!
Hoắc Truyền Võ đặt cậu trên mặt đất, vén áo cậu lên cắn một cái, cắn tiểu đậu đỏ trên ngực trái. Răng không dùng nhiều sức, cắn đến ngực Sở Tuần run rẩy, “Ư” một tiếng.


Đại sảnh trong khu phế tích khắp nơi đầy tro bụi, trên tảng đá xanh lớn che phủ một tầng vôi dày. Mồ hôi cùng tro bụi dính trên người, hai người ôm nhau điên cuồng lăn, vừa hôn nhau vừa cọ xát thân thể……


Quần đùi đá bóng của Sở Tuần nhanh chóng bị cởi ra, qυầи ɭót cũng bị kéo xuống, mắc ở cẳng chân. Cậu ngửa mặt tựa vào một cây cột đá tròn thật lớn bên cạnh, ồ ồ thở gấp, run rẩy, sau nhớ lại, đây chính là một cột trụ của đường tàu điện ngầm mới xây được một nửa trong đại sảnh.


Truyền Võ giống một con báo con anh dũng sinh khí bừng bừng, một lần lại một lần ấn cậu xuống, cố chấp khai khẩn vùng đất hoang, thủ pháp xa lạ ngây ngô, nhưng là lực ngón tay rất mạnh mẽ, dục vọng giống đực tiềm tàng trong cơ thể theo đáy mắt phát ra.


Sở Tuần lung tung thở gấp, cảm thụ được Truyền Võ hung hăng đặt cậu ở dưới thân, dùng xương hông cứng rắn đỉnh cậu, trọng lượng vô cùng chân thật khiến cậu hưng phấn phát run.


Bàn tay Truyền Võ tiến vào giữa hai chân cậu, xoa nắn dương v*t nhỏ của cậu. Sở Tuần đột ngột run rẩy, chân co lại, lập tức bị đối phương kéo một chân cậu ra, qυầи ɭót còn mắc trên mắt cá chân, thực cảm thấy thẹn.


Sở Tuần muốn xoay người cưỡi lên, cậu thích cưỡi Nhị Võ giống như cưỡi ngựa, từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ tứ phương, xoa nắn đối phương, nhìn thấy Nhị Võ ở trong lòng bàn tay cậu run run trướng đại, thỏa mãn ham muốn kiểm soát toàn bộ của bản thân. Nhưng Truyền Võ hôm nay lại không cho cậu vùng dậy, bướng bỉnh gần như thô bạo đè nặng cậu, xuất ra khí thế cùng lực đạo, ôm thắt lưng Sở Tuần, dùng sức nghiền áp, va chạm……


Tố chất thân thể Truyền Võ vượt xa thiếu niên cùng tuổi, thân thể cường tráng rắn chắc, dục vọng sinh lý cũng càng thêm thành thục.


Dương cụ ngây ngô non nớt của hai người đều cương, nắm cùng một chỗ lung tung xoa nắn. Sở Tuần cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên dữ dội, làn da non mịn giữa hai chân sinh ra cảm giác như bị bỏng, cả người phát sốt, khoái cảm mãnh liệt làm cậu nhịn không được một chân kẹp lấy thắt lưng Truyền Võ, môi truy đuổi mặt đối phương, hoàn toàn theo bản năng, muốn hôn môi.


Cậu nhìn Truyền Võ chậm rãi cúi đầu, ánh mắt mê loạn, cái trán để trên cổ cậu, đem khuôn mặt đỏ bừng vùi vào ngực cậu……
Sở Tuần ôm đối phương, trong cơ thể hai người chảy qua một dòng nhiệt lưu cực hạn ấm áp.
“Ưm, ưm!”


Hạ thân Truyền Võ đột nhiên run run, sau nhiều lần va chạm cùng cọ xát, chất lỏng ấm nóng dinh dính phụt ra, bắn vào tay, đùi Sở Tuần.
“A……”
Hoắc Truyền Võ bắn.
Lần đầu tiên xuất tinh, trước kia chưa từng bắn.


Cả người Truyền Võ đều run lên, cảm giác thoải mái vô pháp dùng ngôn từ hình dung, lồng ngực chỉ biết phát ra một tiếng “A” trầm thấp. Cậu ôm Sở Tuần không buông tay, cái trán vô cùng thân thiết cọ cổ Sở Tuần, khóe mắt dường như ẩm ướt, giữa lưng áo ướt đẫm.


Sở Tuần nhịn không được giễu cợt cậu chàng, học khẩu khí Nhị Võ: “Xem nhẫm đắc ý chưa kìa.”


Truyền Võ giương mắt nhìn Sở Tuần, không nói lời nào, động tình chăm chú nhìn thật lâu, kề môi lại, ở trên nốt ruồi son nơi mi tiêm của Sở Tuần hôn một cái. Cậu thích nhất nốt ruồi son này của Sở Tuần.


Sở Tuần không thể bắn ra. Cậu là tâm lý trưởng thành sớm, trong đầu đang nghĩ đến những “chuyện xấu” có thể phát sinh giữa Tây Môn Khánh và Võ Nhị Lang, nhưng mà có lòng lại không đủ sức, công năng của công cụ làm việc chưa phát dục hoàn toàn, thời khắc mấu chốt là một quả pháo lép.


Truyền Võ giúp cậu xoa nắn một hồi, dương cụ nhỏ của Sở Tuần sưng lên có màu hồng nhạt, mềm mại dựng lên giữa hai chân, thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.
Truyền Võ nhịn không được lấy ngón tay búng một chút.
Sở Tuần nhanh chóng che lại, bĩu môi: “Tới địa ngục đi.”


Truyền Võ nghĩ thầm người ta hình dung cô gái môi hồng răng trắng gì đó, Tuần Tuần của cậu chính là đại mĩ nữ, bộ dạng chỗ kia so với bất cứ cô gái nào đều đẹp hơn, tiểu kê kê phấn nộn, đùi trắng bóng……


Hai người vai kề vai, đầu dựa vào đầu, thong thả ung dung ngồi đó, trong ánh sáng u ám chăm chú nhìn, hít thở hương vị cơ thể của đối phương.
Hương vị kia dung nhập hơi thở, ngấm vào trong tâm trí, hòa vào máu hai người, in dấu vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn……
* * *


Ngày hôm đó hai người chuồn ra khỏi khu phế tích tàu điện ngầm, thần không biết quỷ không hay, trời chạng vạng sắp tới giờ cơm tối.


Hai đứa nhỏ thật không để người lớn bớt lo, khi đó còn không biết, hai người bọn họ “Mất tích” sẽ khiến người lớn hai nhà lo lắng, nghĩ đến đã xảy ra chuyện. Một nhóm cảnh vệ được điều động ra ngoài đường tìm bọn họ. Những người này chỉ đến những nơi bọn nhỏ bình thường hay đi như phòng thu hình, quán nước mát, sân than đá, núi môi than đá tìm kiếm, không đoán được hai người bọn họ sẽ chui vào địa phương bí mật như công trường đường sắt bỏ hoang dưới lòng đất.


Đường phố vào lúc xế chiều chen chúc toàn người với người, giống cơn sóng cả đen sẫm có được sức mạnh thôn tính, những biểu ngữ cờ xí phản cách mạng bị xé rách, giẫm đạp, đốt cháy rơi rụng trên đường phố.


Một đám thanh niên kêu gào chạy tới bên cạnh bọn họ, mém chút xíu xô ngã Sở Tuần, Truyền Võ một tay ôm người vào trong ngực. Hai người khom người chạy mau, một chiếc xe jeep ở phía trước “Oành” một tiếng đột nhiên bốc cháy!


Xe bị bắn trúng bình xăng, ngọn lửa nương theo sức gió không bị cản trở cháy phừng phực, khói đen tràn ngập. Có người ném đá cùng vật cháy vào xe quân sự, ánh mắt chứa đầy bạo lực hưng phấn.
“Trong xe…… Có người không……”


Giọng Sở Tuần run lên, lúc này mới ẩn ẩn cảm thấy một chút sợ hãi.
“Không biết, hẳn là…… Không có.”
Truyền Võ cấp bách thấp giọng nói.
“Chúng ta mau về nhà……”


Hai người dọc theo chân tường chạy như điên, có mấy lần cơ hồ bị đám người xung đột tách ra. Truyền Võ nắm chặt cổ tay Sở Tuần, sợ lạc mất Tiểu Tuần.
Nhưng là vào ngày hôm đó, một vài chuyện đồng thời phát sinh.
Hai bà mẹ điên cuồng chạy ra ngoài tìm hai đứa dã tiểu tử kia.


Lãnh đạo đại viện nhận được mệnh lệnh của cấp trên, phái một đội binh lính ra ngoài bắt những con cháu đại viện phạm tội trở về, trong đó bao gồm cả Hoắc gia lão đại Hoắc Truyền Quân.


Còn có một tiểu đội hành tung bí ẩn làm việc cho Tổng tham mưu, mặc thường phục xen lẫn trong trong đám đông lo lắng tìm kiếm Sở Tuần, bảo vệ Sở gia lão nhị an toàn.
Ở nơi đóng quân tại Kinh Giao, cũng chính là nơi sư đoàn pháo binh của Hoắc Vân Sơn tập kết, phát sinh một cuộc binh biến kịch liệt.


Nội bộ thượng tầng hoài tâm tư, kiên trì ý niệm, các phe phái trong Đảng cùng các thế lực quân đội nhanh chóng phân nhóm, sự khác biệt sâu sắc trong suy nghĩ, lý tưởng đã đến mức không thể điều hòa, giương cung bạt kiếm. Nội bộ mấy quân đoàn vương bài vây quanh thủ đô và vùng lân cận ý kiến không đồng nhất, tướng lãnh cao tầng của các phe phái như nước với lửa, nguy cơ nhất xúc tức phát ( ).


_______________________________
_______________________
Cuộc biến động lớn diễn ra vào đầu mùa hè tháng 6, có ai đoán dc đây là sự kiện gì ko? Gơi ý đây là cuộc chiến đẫm máu của sinh viên và giới trí thức Trung Quốc lúc ấy.






Truyện liên quan